Những tên côn
đồ xông ra đầu đường, đốt giết cướp đoạt tài sản, không chuyện ác nào
không làm. Trên đường phố nơi nơi tràn đầy lửa đỏ, không ngừng truyền ra thanh âm tiếng kêu khóc, tiếng khóc thảm thiết, tiếng cười càn rỡ đắc ý của những tên lưu manh. Thật nhiều người thường co đầu rút cổ trong
nhà, nhìn ra thế giới địa ngục bên ngoài không ngừng lạnh run.
Hỗn loạn! Đại hỗn loạn! Cả Quý Trữ thị đều lâm vào trong hỗn loạn đáng
sợ. Quý Trữ thị mất đi trật tự lập tức biến thành địa ngục nhân gian.
Mà dưới sự xúi giục của Thiên Long bang cùng Thanh Trúc bang, hơn mười
vạn người thường từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ hình thành dòng
người vọt tới trước kho lương.
- Nhạc Trọng, lăn ra đây gặp chúng ta!
- Nhạc Trọng, mày là súc sinh! Vì sao mày ám sát Đỗ sư trưởng?
- Nhạc Trọng, nhanh mở kho lương phát lương!
- Mở kho lương!
- Mở kho lương!
- …
Thật nhiều người thường hội tụ trước kho lương, đem thông đạo gần kho
lương nhét được tràn đầy, bọn hắn lớn tiếng rít gào phẫn nộ, nếu không
phải trước kho lương đặt hơn mười khẩu súng máy hạng nặng, bọn hắn đã
sớm như ong vỡ tổ vọt vào cướp đoạt.
Lúc này phụ trách thủ hộ bên ngoài kho lương chính là Trịnh Minh Hòa,
hắn nhìn thấy đám người rậm rạp vây bên ngoài, mồ hôi lạnh chảy ròng,
trong lòng tràn ngập áp lực.
Đây rõ ràng là hơn mười vạn người bị châm ngòi hội tụ tới khu vực này, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay sẽ biến thành bạo loạn.
Một khi xảy ra bạo loạn, nơi này nhất định sẽ máu chảy thành sông, cả kho lương cũng có thể bị thiêu hủy.
- Tôi là đại trưởng lão Thanh Thạch bang Trịnh Minh Hòa!
Trịnh Minh Hòa nhìn đám người đông đảo, cắn răng lớn tiếng nói:
- Chúng tôi không có sát hại Đỗ sư trưởng Đỗ Thiện Hùng! Các người mau rời khỏi nơi này, nếu không chúng tôi không khách khí!
- Cẩu tạp chủng! Hắn đang uy hiếp chúng ta!
- Mọi người không phải sợ! Chúng ta có hơn mấy vạn người, hắn không dám đụng tới chúng ta!
- Đánh chết đám cầm thú này ah!
- Mọi người cùng nhau xông lên! Cướp lương thực! Ai cướp được là của ai! Bọn hắn không dám nổ súng!
- Chúng ta nhiều người như vậy, một miếng nước bọt đủ đem bọn hắn chết đuối! Mọi người cùng xông lên ah!
- …
Bên trong đám người, bang chúng Thiên Long bang cùng Thanh Trúc bang lớn tiếng kích động.
- Mọi người cùng nhau lên! Lương thực đều là của chúng ta! Mọi người cùng nhau chém giết!
- Xông lên!
Bị bang chúng Thiên Long bang cùng Thanh Trúc bang châm ngòi, thật nhiều người sống sót liền tuôn về hướng kho lương như ong vỡ tổ.
Trịnh Minh Hòa nhìn đám người xông tới, đầu óc như nổ tung không biết nên làm thế nào mới phải.
Đúng lúc này, một bên truyền qua mệnh lệnh vô cùng kiên nghị của Hồ Nghị:
- Nổ súng! Đều toàn lực nổ súng cho tôi!
Những chiến sĩ canh giữ trước những khẩu súng máy đều đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao. Nếu như là tang thi, là biến dị thú bọn họ
tuyệt đối sẽ không nương tay, sẽ lập tức thi hành mệnh lệnh đem quái vật bắn chết. Nhưng trước mắt chính là nhân loại, hơn nữa còn là đồng bào
của bọn họ.
Trong mắt Hồ Nghị thoáng hiện hàn quang, trừng mắt nhìn các chiến sĩ, tay cầm đại đao, thanh âm băng hàn nói:
- Tôi là phó liên trưởng do chính thủ lĩnh nhâm mệnh! Chẳng lẽ các anh
không nghe được mệnh lệnh của tôi sao? Tôi mệnh lệnh toàn bộ nổ súng,
bắn chết đám côn đồ! Người chống quân lệnh, chém!
Một gã chiến sĩ không nhịn được nói:
- Hồ liên trưởng! Bọn họ là nhân loại, hơn nữa còn là đồng bào của chúng ta. Không phải tang thi, cũng không phải địch nhân của chúng ta! Bọn họ chỉ là bình dân tay không tấc sắt!
Hồ Nghị nhìn chiến sĩ kia, trong mắt chớp động hàn quang:
- Nếu bây giờ còn không nổ súng, chúng ta đều phải chết không chỗ chôn! Lập tức nổ súng! Nếu không tôi sẽ chấp hành quân pháp!
Trong hệ thống của Nhạc Trọng đã chọn dùng danh hiệu quân chức. Danh
hiệu mang theo chân khí của bang phái như đường chủ hay đà chủ đã bất
lợi với việc chỉnh biên chính quy hóa.
- Nổ súng!
Trịnh Minh Hòa nhìn Hồ Nghị, nhắm mắt lại, truyền ra mệnh lệnh cực kỳ tàn khốc.
Nếu còn không nổ súng, những người thường đang phẫn nộ sẽ nhảy vào trong kho lương đem mọi thứ bên trong hoàn toàn phá hư!
Trong chớp mắt mười hai khẩu súng máy hạng nặng trên kho lương đồng loạt nổ súng, màn đạn điên cuồng xỏ xuyên qua hư không quét thẳng vào đám
người sống sót khiến máu thịt tung trời.
- Giết người!
- Chạy mau!
- Bọn hắn nổ súng!
- …
Theo từng tiếng thét chói tai tràn ngập hoảng sợ, đám người vốn đang vô
cùng giận dữ nhìn thấy những người khác ngã trong vũng máu, lập tức kinh hoàng, quay người chạy trốn.
Số lượng hơn mười vạn người kéo dài tới mấy cây số, lúc này vừa nghe
tiếng súng liền hỗn loạn, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy.
Cho dù trước cuối thời, chính phủ từng có tiền lệ mở xe tăng trấn áp dân chúng, vậy càng không cần nói tới cuối thời trật tự hỏng mất, những
người thường kia vừa nghe tiếng súng liền kinh hoàng, bỏ chạy tứ tán.
Trong lúc trốn chết, vô số người bị giẫm đạp, tử thương vô số, trên đường nơi nơi đều thấy được thi thể người bị giết chết.
Không biết từ thời điểm nào Nhạc Trọng xuất hiện trên nóc kho lương, hắn nhìn thi thể tràn đầy phía trước, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
- Thủ lĩnh!
Trịnh Minh Hòa nhìn thấy Nhạc Trọng xuất hiện, trong lòng cả kinh, tiến
lên cúi người thi lễ, hắn nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Nhạc Trọng, lại
liếc mắt nhìn Hồ Nghị đứng một bên cắn răng tiến lên nói:
- Thủ lĩnh, đây là mệnh lệnh của tôi! Tôi nguyện ý gánh vác hết thảy trách nhiệm!
Hồ Nghị chính là người bạn trung thành của Nhạc Trọng, trong thế lực ai
cũng hay biết. Bản thân Hồ Nghị là một tiến hóa giả hơn nữa còn là cường giả có được kỹ năng nhị cấp, trong cuộc chiến ở tiểu trấn đã lập được
nhiều công huân. Sau này tuyệt đối sẽ được trọng dụng, bởi vậy Trịnh
Minh Hòa tự nhiên không dám đem toàn bộ tội lỗi đổ lên người của hắn.
- Anh làm không sai! Trận biến loạn này là do Thiên Long bang cùng Thanh Trúc bang gây ra! Đám người kia là kẻ ngu xuẩn bị người gây xích mích!
Chỉ cần là địch nhân của chúng ta là có thể nổ súng xử lý đối phương,
bất luận trước mặt là người nào. Nhưng việc xử lý của anh vẫn có chút
vấn đề, ít nhất nên nổ súng cảnh cáo trước tiên, nếu bọn hắn hồ đồ ngu
xuẩn xông lên anh mới cho nổ súng! Hạ anh một cấp, xuống làm phó doanh
trưởng, chức vụ không thay đổi, đệ nhất doanh Quý Trữ thị vẫn do anh tới thống lĩnh!
Trước cuối thời Trịnh Minh Hòa chỉ bất quá là một người thường, căn bản
chưa từng xử lý qua những cuộc bạo động như vậy, bởi vậy khi thực hành
vô cùng cứng nhắc. Nếu là một người có kinh nghiệm đến giải quyết có lẽ
sẽ làm được tốt hơn hắn.
- Dạ!
Hốc mắt Trịnh Minh Hòa đỏ lên, giờ khắc này trong lòng tràn ngập cảm
kích. Hắn còn tưởng rằng lần này sẽ bị Nhạc Trọng cách chức xuống làm
tiểu binh. Dù sao họ đã cho nổ súng bắn chết mấy chục người thường, đồng thời những người thường khác trong hỗn loạn bị giẫm đạp mà chết cũng
hơn hai trăm người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT