Phiếu lương thực ba mươi tấn, bằng vào thủ đoạn của Nhạc Trọng không khó lấy ra. Chỉ cần đi trong phố Tân Dương Nhị bắn một trang bị thần ma là được, khi đó hắn dễ dàng có ba mươi tấn lương thực. Nhưng mà hắn không phải bác sĩ, không thể chữa lành bệnh cho mẹ của Mạc Hương Lăng.
Mẹ của Mạc Hương Lăng không phải bị ngoại thương, cỏ cứu mạng chỉ có thể gia tốc khôi phục ngoại thương nhưng không thể diệt virus gây bệnh.
Mạc Hương Lăng hốc mắt đỏ lên, nước mắt lã chã rơi trên mặt đất, vừa nghĩ tới chuyện xảy ra sau tận thế, nàng không nhịn được khóc lên:
- Bệnh của mẹ em theo bác sĩ nói hình như là hệ thống miễn dịch xảy ra vấn đề, không ngăn được đại lượng virus trong không khí ăn mòn, lúc này mới biến thành bộ dáng này. Đều tại em cả! ! Đều là vì mẹ đem toàn bộ đồ ăn cho em, chính mẹ không ăn cái gì, chuyện này mới khiến miễn dịch xảy ra vấn đề, đều tạo em, sai là do em!
Nhạc Trọng khẽ chau mày, trong nội tâm suy nghĩ:
- Sức miễn dịch của bản thân có vấn đề? Chỉ cần cường hóa tố chất thân thể, đề cao sức miễn dịch có lẽ khỏi a?
Trong tay của Nhạc Trọng có rất nhiều bảo vật giúp người ta đề cao cường hóa, đồng dạng cũng có xà đản quả giúp người bình thường tiến hóa, mặt khác còn có huyết tinh của biến dị thú cấp ba, tuỷ não và các loại thực vật biến dị và Âu Minh tiến hóa dịch số 1. Hai thứ bảo vật này cực kỳ trân quý, Nhạc Trọng chỉ ban thưởng cho thủ hạ trung thành và tận tâm trải qua dò xét.
Muốn đem bảo vật này cho nữ nhân vừa gặp lần đầu tiên, Nhạc Trọng cũng có chút do dự. Trừ chuyện đó ra còn có một trọng điểm, đây chính là phỏng đoán của Nhạc Trọng. Nếu như hai bảo vật này dùng trên người mẹ của Mạc Hương Lăng mà không có hiệu quả nào, hắn phỏng đoán sai lầm, như vậy chẳng phải không công lãng phí sao, Mạc Hương Lăng tiểu loli cũng không đáng giá như vậy, lỗ lớn.
Mạc Hương Lăng thông minh lại mẫn cảm, nàng cảm giác được Nhạc Trọng đang do dự, bổ nhào vào trong ngực của Nhạc Trọng, khóc như hoa lê đáy vũ, nói:
- Nhạc Trọng ca ca! ! Van cầu anh cứu mẹ của em đi! Anh nhất định có biện pháp đúng không? Anh là người cường hóa vô cùng cường đại. Anh nhất định có biện pháp đúng không?
- Anh có một loại bảo vật có thể làm cho người ta trở thành người tiến hóa! Loại bảo vật này dùng trên người của mẹ em, làm cho nàng trở thành người tiến hóa cường đại. Có lẽ cũng không có bất kỳ hiệu quả gì, thậm chí có khả năng mẹ em không thừa nhận nổi lực lượng và chết. Anh không phải bác sĩ, không cách nào xác định bảo vật có tác dụng phụ với mẹ của em hay không. Có dùng hay không phải xem em rồi!
Nhạc Trọng lật tay, một lọ nước xà đản quả hiện ra trong tay của hắn, hắn nhìn qua Mạc Hương Lăng thản nhiên nói:
- Tiểu quỷ! Anh không phải nhà từ thiện, đây là bảo vật có thể giúp người ta tiến hóa, em cũng biết giá trị của nó. Giá trị của nó vượt qua một ngàn tấn lương thực. Một khi em quyết định sử dụng dược tề này, cho dù dược tề hiệu quả như thế nào, em cũng là vật của anh. Về phần mẹ của em, cho dù sống lại thì lời của anh vẫn có hiệu lực! Nếu như em không đáp ứng, anh cũng không miễn cưỡng em! Em đi tìm người mua khác đi!
- Người tiến hóa!
Mạc Hương Lăng nghe được ba chữ này, trong nội tâm rung mạnh. Nàng cũng từng nghe qua không ít người nói, biết rõ người tiến hóa là thiên chi kiêu tử, thực lực viễn siêu người cường hóa bình thường. Một gã người tiến hóa chỉ cần hiện thân sẽ được các thế lực mời chào, tài nguyên nghiêng qua người tiến hóa, đem người tiến hóa bồi dưỡng thành cao thủ.
Ở trong thành phố Quý Trữ này có gần chín chục vạn nhân khẩu, tự nhiên thức tỉnh người tiến hóa cũng không dưới trăm người, mỗi một người đều là cường giả tiếng tăm lừng lẫy, cho dù Mạc Hương Lăng là nhân vật ở tầng dưới chót cũng nghe được tiếng tăm của người tiến hóa. Người bình thường đều khát vọng trở thành người cường hóa, mà người cường hóa thì khát vọng trở thành người tiến hóa.
Người thức tỉnh tiến hóa tự nhiên trong nhân loại tỉ lệ một phần vạn. Đương nhiên là có nơi nhiều, có nơi ít. Nhưng mà nơi nhiều người tỉ lẹ cũng nhiều hơn.
Mạc Hương Lăng vừa nghe được mẹ sẽ trở thành người tiến hóa, thoáng cái trở nên vui mừng. Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ, trong tay Nhạc Trọng cầm nước thốc cũng không có khả năng cứu mẹ của nàng, trong nội tâm nàng trở nên phiền não.
Mạc Hương Lăng nhìn qua nước thuốc trong tay của Nhạc Trọng, do dự một hồi, cắn răng nói một câu:
- Em là đồ vật của anh!
Mạc Hương Lăng cầm xà đản quả xong, mở cái chai ra, duỗi đầu lưỡi hồng phến ra liếm một cái.
Chút nước của xà đản quả tiến vào người của Mạc Hương Lăng, chợt hóa thành một tia nhiệt lưu chạy khắp nười của nàng, chạy quanh một vòng.
- Chúc mừng ngài! Đạt được tinh thần cường hóa +1.
Một âm thanh hệ thống thần ma nhắc nhở vang lên trong thức hải của Mạc Hương Lăng.
- Đây là bảo bối! ! Hắn không có gạt mình!
Mạc Hương Lăng rốt cục thả lỏng lo lắng trong lòng, đem bình xà đản quả toàn bộ rót vào trong miệng của mẹ nàng.
Nước xà đản quả vào trong người mẹ của Mạc Hương Lăng, chợt phát huy hiệu quả cải tạo bá đạo, không ngừng cải tạo thân thể mẹ của Mạc Hương Lăng. Thân thể mẹ của Mạc Hương Lăng lúc này tuôn ra nhiều mồ hôi, máu đen, vết bẩn, tanh hôi không chịu nổi, đồng thời miệng lớn sưng vù của nàng thở hổn hển. - Tại sao có thể như vậy?
Mạc Hương Lăng nhìn qua mẹ của mình như vậy, thoáng cái bắt tay của Nhạc Trọng, giống như con báo nhỏ hung bạo nhìn qua Nhạc Trọng. Người mẹ trọng yếu của nàng trở nên nguy cấp, làm cho nàng thoáng cái vô cùng tức giận, ngay cả Nhạc Trọng là người cường hóa cao cấp nàng cũng quên đi.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Không cần lo lắng! Một ngày, sau khi uống thuốc này vào thì nàng sẽ sốt một ngày. Nếu như tỉnh lại thì thân thể của nàng sẽ khôi phục, trở thành một người tiến hóa. Em ở lại chiếu cố mẹ mình đi! Anh phái người thủ hộ, bạch cốt, xuất hiện đi.
Đột nhiên trong hư không có cái động, bạch cốt từ trong cái động bước vào trong căn phòng, lạnh lùng nhìn qua Mạc Hương Lăng.
Mạc Hương Lăng tâm tư thông minh nhìn Nhạc Trọng, giống như nhìn ra tâm tư của Nhạc Trọng, nói:
- Anh không cần như vậy! Em đã đáp ứng làm búp bê của anh, vậy tuyệt đối sẽ không đổi ý! Đương nhiên, anh giám thị thì tùy. Đây là tự do của anh, chủ nhân!
Nhạc Trọng nói:
- Tốt! Em ở lại đây chiếu cố mẹ của mình đi! Anh phải đi! Ngày mai anh sẽ quay lại thăm em.
Mạc Hương Lăng đầu cũng không có quay lại, chỉ cầm khăn lau người của mẹ mình.
- Ân!
Nhạc Trọng nhanh chóng rời khỏi khu ổ chuột này, đi vào hướng phố Tân Dương Nhị. Tại đó nàng dùng trang bị thần ma bán ra trao đổi lương thực, trong tay hắn có rất nhiều trang bị thần ma đoạt được từ chỗ địch nhân, có lẽ có thể dùng những trang bị này đổi sách kỹ năng và trang bị cường hoành.
Mà mấy tên lưu manh Thanh Trúc Bang gần đó mắt sắc bén, giống như phát hiện thân ảnh của Nhạc Trọng, hắn lập tức thoát đi nơi đây, chạy tới một quán trà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT