Thanh Hạt thập phần không có nghĩa khí bán đứng Đan Vũ, hắn bị Nhạc Trọng buộc chém đứt một tay, trong nội tâm tràn ngập oán hận với Nhạc Trọng, trừ chuyện đó ra hắn càng căm hận Đan Vũ sai hắn đi làm chuyện này! !

Nhạc Trọng nhìn Thanh Hạt lạnh như băng nói ra:

- Quả nhiên là nó! Hiện tại các người cút đi! ! Không muốn xuất hiện trong mắt của tao, nếu không lần tiếp theo chính là không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu!

- Đi!

Thanh Hạt bụm cánh tay trái đứt đoạn nói với đám thủ hạ của mình bên kia. Nói xong hắn lập tức cầm cánh tay bị gãy của mình đi ra ngoài.

Những tên lưu manh bị Nhạc Trọng chém đứt một cánh tay đều cầm tay của mình chạy đi.

Trong tấn thế y thuật cũng phát triển, cánh tay bị chặt đứt bọn họ nhặt về ít nhất còn có hy vọng khôi phục được.

Nhạc Trọng nhìn qua bà chủ và nhân viên đang run lẩy bẩy bên kia, đem một thanh Phảng Chế Đường Đao đặt ở trên bàn.

- Thật có lỗi! Đem quán của các người biến thành cái dạng này! Thanh Phảng Chế Đường Đao này xem như bồi thường!

Một thanh Phảng Chế Đường Đao tương đương năm mươi tấn lương thực. Nếu như bán tháo cũng được hơn mười tấn lương thực. Mười tấn lương thực đủ để cho dù đình chủ quán này sống hơn hai năm đấy.

Chủ quán từ trong bếp lao ra cầm lấy Phảng Chế Đường Đao nắm trong tay, đồng thời nhìn qua Nhạc Trọng nhắc nhở:

- Vị đại hiệp này! ! Thanh Trúc Bang cũng không phải là thiện nam tín nữ, ngài trước mắt đã đắc tội bọn chúng. Bản thân ngài phải cẩn thận, trong bọn họ cũng có người cường hóa cao cấp, không chỉ có một tên!

- Tôi biết rõ! Đa tạ!

Nói xong Nhạc Trọng đi nhanh ra quán này.

- Thanh Hạt ca! ! Làm sao bây giờ? Chuyện này chẳng lẽ bỏ qua? Tôi hận a!

Một tên lưu manh bị cụt tay đi tới bên người của Thanh Hạt và lớn tiếng phàn nàn.

Trong mắt Thanh Hạt hiện ra thần sắc tràn ngập oán độc nói:

- Đương nhiên không có khả năng bỏ qua! ! Hỗn đản! ! Tên khốn nạn này dám đối nghịch với Thanh Trúc Bang chúng ta! ! Tao nhất định khiến hắn chết không có chỗ chôn!

Thanh Hạt oán độc rít gào nói:

- Mày quay về báo cáo với Hồ đường chủ! ! Bảo Hồ đường chủ đối phó nó! Đau chết tao!

Phế một tay, sức chiến đấu của Thanh Hạt thoáng cái hạ xuống một nửa, hắn tại Thanh Trúc Bang địa vị cũng hạ thấp, tương lai là bóng tối. Trong lòng của hắn lúc này tràn ngập oán độc và tức giận. Hắn chưa từng nghĩ tới mình có ngày thảm như thế này, hắn chỉ biết mình sau khi tàn phế thì một lòng chỉ nghĩ đến giết chết Nhạc Trọng cùng Đan Vũ.

Nhạc Trọng rời khỏi quán nhỏ không lâu, một tiểu loli tóc thắt đuôi ngựa, đôi mắt ngập nước, làn da trắng nõn, thân cao một mét bốn tám, có làn da mịn và cặp đùi đẹp, tứ chi hết sức nhỏ, tuổi chừng mười một mười hai tuổi đi tới trước người của hắn.

Tiểu loli hai mắt đẫm lệ nhìn qua Nhạc Trọng trước người nói:

- Đại ca ca! ! Anh gọi em là hùng bảo bảo! Anh có thể theo giúp em không?

Nhạc Trọng nhìn qua tiểu loli hỏi:

- Ở chỗ nào?

Tiểu loli chỉ vào trong một cái hẻm nhỏ và nói:

- Ở bên cạnh! ! Nhà của hùng bảo bảo ở bên kia!

Trong nội tâm Nhạc Trọng cảnh giác thoáng cái tăng lên cao nhất, trên mặt lại mang theo mỉm cười nói:

- Được rồi! Anh sẽ giúp em một cái!

Một tiểu loli đột nhiên xuất hiện, vô cùng có khả năng là địch nhân của Nhạc Trọng thiết hạ bẩy rập. Hắn cũng không sợ. Chỉ cần hắn đề cao cảnh giác thì cho dù địch nhân thực lực mạnh hơn hắn cũng không có biện pháp làm gì hắn.

Tiểu loli nhìn qua Nhạc Trọng lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói:

- Cám ơn đại ca ca!

- Không cần cám ơn!

Nhạc Trọng bất động thanh sắc thò tay vỗ vai của tiểu loli. Nếu tiểu loli là địch nhân thì trong sát na bị vỗ vai sẽ làm ra phản ứng.

Nhạc Trọng nhẹ tay dễ dàng đặt lên vai của tiểu loli, chỉ cần hắn động niệm là bóp cổ của tiểu loli này.

- Đại ca ca?

Tiểu loli không có chút dị động nào, nàng nghiêng đầu nhìn qua Nhạc Trọng nói:

Nhạc Trọng bất động thanh sắc nói:

- Vai của em có côn trùng!

- Ah! Cám ơn đại ca ca! Hương Lăng sợ côn trùng nhất! Cảm ơn đại ca ca, em tên là Mạc Hương Lăng! Anh tên là gì?

Mạc Hương Lăng nghiêng đầu dùng âm thanh dễ nghe hỏi Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nói:

- Anh là Nhạc Trọng!

- Như vậy! Là Nhạc Trọng ca ca a!

Mạc Hương Lăng cùng Nhạc Trọng đi vào trong hẻm nhỏ, đột nhiên nàng bổ nhào vào trong ngực của Nhạc Trọng và mở to đôi mắt ngập nước nhìn qua Nhạc Trọng, mang trên mặt thần sắc thẹn thùng nói ra:

- Nhạc Trọng ca ca! Em rất ưa thích Nhạc Trọng ca ca! ! Nhạc Trọng ca ca! ! Anh có ưa thích em không?

Mạc Hương Lăng bổ nhào vào trong ngực của Nhạc Trọng, hai tay rất quen thuộc kéo khóa quần của Nhạc Trọng.

- Đây là có chuyện gì?

Trong nội tâm Nhạc Trọng tràn ngập nghi vấn, hắn cũng không có cảm giác được sát ý trên người của Mạc Hương Lăn, đồng thời hắn tự hỏi mình cũng không phải là người đẹp trai nghịch thiên, tại sao có thể có tiểu loli vừa gặp đã yêu như thế này?

Thời điểm Nhạc Trọng nghi vấn, Mạc Hương Lăng thoáng cái móc điện thoại di động ra chụp nàng và Nhạc Trọng, nhanh chóng nhảy ra khỏi người của Nhạc Trọng và vẻ mặt biến lại bình thường, vẻ mặt chán ghét nhìn qua Nhạc Trọng nói:

- Hiện tại có thể! Biến thái yêu thích tiểu loli! Anh có thể bắt đầu rồi! ! Một phiếu lương thực một trăm cân! ! Cho tôi một phiếu lương thực một trăm cân, nếu không thì tôi sẽ in ảnh ra và dán khắp đường phố, anh là biên thái người hô người đánh, biến thái yêu thích loli không có địa vị xã hội! Cục cảnh sát cũng tới làm phiền anh!

Mạc Hương Lăng vẻ mặt khinh miệt nhìn qua Nhạc Trọng cao giọng nói ra:

- Phiếu lương thực một trăm cân đổi địa vị xã hội vững chắc! Mua bán rất có lợi a! Anh cũng không nên dùng sức mạnh cướp điện thoại của tôi. Bên cạnh hẻm nhỏ này là cục cảnh sát! Nếu như tôi hô to len, sau đó lại xé y phục ra, anh sẽ biến thành biến thái ấu dâm. Là đồ biến thái. Mặc dù trong cục cảnh sát có rất nhiều thùng cơm, nhưng mà cũng có không ít cảnh sát trượng nghĩa a, anh không bị bắt thì thôi! Một khi bị bắt vào tù thì anh xong đời!

- Tiên nhân khiêu!

Nghe Mạc Hương Lăng nói thì rốt cuộc Nhạc Trọng cũng hiểu xảy ra chuyện gì rồi, hắn không ngờ lần đầu tiên bị tiểu loli uy hiếp như vậy.

Nhạc Trọng nhìn qua Mạc Hương Lăng không còn vẻ đáng yêu, lộ ra dáng vẻ tiểu loli xấu bụng, nói:

- Em gái thành thục như vậy chắc làm qua không ít a!

Trong mắt Mạc Hương Lăng hiện ra vẻ khinh bỉ, dùng ngữ khí thành thục không hợp với tuổi:

- Nam nhân đều là kẻ biến thái háo sắc! Thoáng cho sắc mặt tốt thì cái đuôi vểnh lên, cảm thấy mình rất lợi hại. Anh hiện giờ cho rằng mình là Phan An tái thế nha! Tỉnh lại đi! Không có bánh trên trời rơi xuống đâu. Thành thật giao phiếu lương thực một trăm cân ra đây, tôi sẽ bỏ qua cho anh, xóa bỏ ảnh chụp. Việc buôn bán tôi rất giảng danh dự.

- Không nghĩ tới! Bây giờ tôi lại bị một tiểu loli giáo huấn! ! Nhưng mà Mạc Hương Lăng, em sai lầm một điểm ai là thợ săn, ai là con mồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play