Nhạc Trọng trầm tư một hồi, trong mắt hiện ra vẻ kiên quyết.
Trên một con đường đóng băng, tám trăm tên giáo đồ Thông Thiên thần giáo đang chạy qua hướng thị trấn.
Trong đám người có một chiếc Rolls-Royce thể thao lẳng lặng chạy đi.
Một tên trung niên dáng mập mạp, vẻ mặt dữ tợn nhìn qua một tên nam tử trung niên dáng người cao gầy ngồi ở bên cạnh, nói:
- Lão La! Nghe nói lão Ngưu chết trong tay đám dị giáo đồ lòng dạ hiểm độc! Chuyện này anh thấy thế nào?
Tên trung niên vẻ mặt dữ tợn tên là Trần Thăng Cương, chính là thất trưởng lão của Thông Thiên thần giáo. Tên nam tử gầy gò còn lại tên là La Khuê, chính là ngũ trưởng lão của Thông Thiên thần giáo, đều là thế hệ cực kỳ cường hoành.
La Khuê lãnh đạm nói:
- Còn có thấy thế nào? Lão Ngưu tên kia làm việc quá mức cứng ngăc, ương ngạnh! Địch nhân khắp thiên hạ, nếu hắn chết thì không có gì là quá lạ cả. Nhưng mà người giết được lão Ngưu cũng xem như có chút bổn sự.
La Khuê cười lạnh nói:
- Chỉ là có mười con tin thì đình chỉ công kích. Bọn chúng cho dù có chút bổn sự thì bổn sự này cũng rất có hạn.
Trần Thăng Cương vẻ mặt do dự nói:
- Thế nhưng mà lão Ngưu cuối cùng vẫn chết! Chúng ta mang người theo có quá ít không?
Trần Thăng Cương tuy lớn lên thô khệch, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, nhìn qua cực kỳ hung hãn. Nhưng mà nhìn người không nhìn tướng mạo, hắn xác thực là một tên nhát gan chính cống. Hắn có thể trở thành một người cường hóa cường hoành là do hắn vận khí tốt, vừa tận thế hắn đạt được kỹ năng cấp ba mạnh mẽ, hơn nữa một đường chiến đấu sống sót.
La Khuê nhìn Trần Thăng Cương và trong mắt hiện ra thần sắc khinh miệt.
- Chúng ta nơi này có tám trăm người, ở bên trong Đào Mộc Trấn còn có năm trăm người. Trinh Diệp Dương không phải báo cáo sao? Địch nhân không có quá trăm người, mặc dù bọn chúng có cao thủ nhưng có thể giết được nhiều người sao?
Trần Thăng Cương trầm tư một hồi mới buông lỏng tinh thần, lộ ra dáng tươi cười:
- Cũng phải! Chúng ta nơi này có tám trăm giáo đồ. Trong đó có hai trăm cuồng tín đồ. Có bọn họ thì cho dù địch nhân nào cũng không cần sợ hãi.
Trong một rừng cây, Nhạc Trọng nhìn qua đoàn xe tám trăm người đi tới mà không có chút phòng bị nào cả, chợt hạ đạt mệnh lệnh:
- Tiến công!
Nhạc Trọng ra lệnh một tiếng, dưới sự dẫn dắt của một chiến xa bộ binh, tất cả xe súng máy từ trong rừng cây lao thẳng ra bên ngoài, từ bên hông đoàn xe đánh vào trong.
Tất cả xe bọc thép lúc này điên cuồng trút hỏa lực mạnh mẽ vào trong tám trăm tên giáo đồ Thông Thiên thần giáo đang đi tới, dưới làn mưa đạn này máu tươi văng khắp nơi, đại lượng giáo đồ trực tiếp té trên mặt đất, trên thân thể khắp nơi đều là lỗ đạn.
- Thần giáo vô địch! ! Giết địch thành thần!
Sau khi lọt vào tập kích, hai trăm tên giáo đồ mặc quần áo màu trắng của Thông Thiên thần giáo hai mắt hiện ra thần sắc điên cuồng, không để ý sinh tử tay cầm dao bầu tiến qua phía chiến xa bộ binh và xe súng máy. Bọn họ chính là cuồng tín đồ trong Thông Thiên thần giá, tin tưởng sau khi chết vì chiến đấu cho Thông Thiên thần giáo thì được tiến vào trong thần quốc. Bởi vậy hung hãn không sợ chết, cực kỳ đáng sợ.
Đám cuồng tín đồ chính là chủ lực của Thông Thiên thần giáo, bọn họ mê muội vì tín ngưỡng mà chém giết không sợ chết chút nào, cho dù biết rõ là chết, bọn họ cũng không có sợ hãi. Ngược lại xem tử vong chính là hạnh phúc.
Nhưng mà dù tín ngưỡng mạnh thế nào thì thân thể huyết nhục không thể chống lại lửa đạn. Chiếc chiến xa bộ binh và sáu xe súng máy bắn vào hai trăm tên cuồng tín đồ này, hai trăm tên giáo đồ ngã xuống như cắt lúa mạch, máu tươi nhuộm đỏ đại địa, khắp đều là âm thanh rên rỉ của cuồng tín đồ Thông Thiên thần giáo.
Những tên cuồng tín đồ kia điên cuồng và mạnh mẽ trong cận chiến, thế nhưng mà trước mặt vũ khí nóng thì bọn chúng chỉ có thể chết vì mông muội của mình.
La Khuê cơ hồ trước tiên cảm giác được, hai tay dang ra, phát động niệm động bình chướng, một đoàn niệm động lực ngăn cản ở trước người của hắn, đem đại lượng viên đạn đỡ được. Hắn chính là người cường hóa niệm động lực cấp 46, viên đạn súng máy hạng nặng bắn tới cũng ngăn cản được.
Vô số viên đạn xuất hiện bên người của La Khuê và rơi xuống, dị tượng này làm sĩ khí giáo đồ Thông Thiên thần giáo tăng lên, đại lượng giáo đồ nhìn qua hội tụ vào La Khuê, đồng thời trong miệng rống lớn nói:
- Thần Tiên hộ thể! Đao thương bất nhập!
Chiếc chiến xa bộ binh này điều chỉnh nòng pháo, vẫn không có cơ quan pháo nhắm vào ZPT90 25 li nhắm vào La Khuê, nhanh chóng phun ra ngọn lửa mạnh mẽ.
Đạn pháo này oanh kích niệm động bình chướng của La Khuê, bị hắn ngăn cản lại. Hắn chỉ liên tục ngăn đạn của ZPT90 25 li được ba giây mà thôi.
Sau ba giây, bình chướng niệm động lực bị ngăn cản hoàn toàn, La Khuê miệng lớn phun máu tươi ra ngoài, một viên đạn bắn thẳng vào người của hắn, trực tiếp bắn hắn bay ra xa mười mét, ngã nhào trên đất, xương cốt nát bấy, bảy lỗ máu hiện ra.
La Khuê mặc trên áo giáp da biến dị thú cấp ba trúng đạn 25 li cũng không thủng giáp da, nhưng mà viên đạn cơ quan pháo bắn lên người cũng không phải hắn có thể ngăn cản. Trừ phi cường độ thân thể của hắn đạt tới mức như Nhạc Trọng.
La Khuê vừa chết, niệm động lực bích chướng biến mất, những giáo đồ Thông Thiên thần giáo sụp đổ chạy tứ tán ra khắp nơi, chạy ra bốn phương tám hướng.
Nhạc Trọng nhìn qua giáo đồ Thông Thiên thần giáo sĩ khí hoàn toàn sụp đổ và ra lệnh cho Trinh Diệp Dương:
- Trinh Diệp Dương! Các người lên đi! Không đầu hàng thì giết tất cả!
- Vâng! Thủ lĩnh!
Trinh Diệp Dương hết sức phức tạp nhìn qua giáo đồ Thông Thiên thần giáo sụp đổ thì lớn tiếng quát.
- Các huynh đệ! Cùng xông lên giết nào! Kiến công lập nghiệp là thời điểm hiện tại! ! ! Cho thủ lĩnh xem thành ý của chúng ta!
Trinh Diệp Dương nhìn qua đám tù binh và giáo đồ Thông Thiên thần giáo rống to lên.
- Sát! ! Sát! Sát!
Những giáo đồ Thông Thiên thần giáo đầu hàng tay cầm đại khảm đao, hai mắt đỏ thẫm đi theo Trinh Diệp Dương đánh qua phía giáo đồ Thông Thiên thần giáo sụp đổ.
Nếu như Nhạc Trọng vừa mơi bắt đầu xuất kích với Thông Thiên thần giáo, đem bọn họ sử dụng như bia đỡ đạn, chỉ sợ những tù binh Thông Thiên thần giáo lập tức làm phản.
Nhưng mà bây giờ tám trăm giáo đồ Thông Thiên thần giáo đều bị Nhạc Trọng sát bại, những giáo đồ Thông Thiên thần giáo đầu hàng cũng không phải giáo đồ trung trinh gì, hiện tại chặt đứt liên hệ xông lên thần phục chủ mới, cho nên xông lên như lang như hổ đói, không ngừng chém giết đồng liêu ngày xưa.
Một bên khác, Tống Diệu Y dẫn theo người Miêu không ngừng chém giết giáo đồ Thông Thiên thần giáo.
Trong khu vực này giáo đồ Thông Thiên thần giáo đi khắp nơi cướp bóc và bắt người làm nô lệ, hoặc là trực tiếp dùng huyết tế, song phương đều kết thâm cừu đại hận, cho nên mọi người ra tay với giáo đồ Thông Thiên thần giáo không hạ thủ lưu tình.
- Tôi đầu hàng!
- Đầu hàng! ! Đầu hàng! ! Đừng giết tôi!
Chương 486: Trần Thăng Cương. (2)
Dưới đám người xung phong giết qua, cả đám giáo đồ Thông Thiên thần giáo sĩ khí tan rã, đại lượng giáo đồ nhao nhao đầu hàng. Những gióa đồ Thông Thiên thần giáo không đầu hàng trực tiếp chém giết phản đồ và người Miêu.
Nhạc Trọng đi qua phía bại binh Thông Thiên thần giáo, hắn cầm gai độc trong tay, chỉ cần nhìn thấy cao thủ Thông Thiên thần giáo thì một viên đạn bắn vào đầu của Thông Thiên thần giáo.
Bạch Tiểu Thắng cầm theo thanh đao nhọn giống như mãnh thú xông thẳng vào trong đám địch nhân, một dao găm đâm đã trực tiếp ám sát đàn chủ, hộ pháp của Thông Thiên thần giáo. Năng lực của hắn phát huy hoàn toàn khi địch nhân tan rã, không có địch nhân lạc đàn nào có thể chống chọi với hắn được cả.
Chiến xa bộ binh và sáu chiếc xe súng máy ngừng bắn, chỉ lẳng lặng bảo trì uy hiếp cường đại. Nhạc Trọng mang theo đạn dược có hạn, vì dự phòng ngoài ý muốn xảy ra, hắn phải tiết kiệm sử dụng đạn dược. Nếu như không có đạn dược thì chiến xa bộ binh không khác gì xe bình thường.
Không lâu viện quân của Thông Thiên thần giáo đại bộ phận đã bị Nhạc Trọng bắt lại. Tống Diệu Y cầm hắc kim trường thương bảo vật cấp ba trong tay và đám tù binh Thông Thiên thần giáo trong mắt hiện ra thần sắc không dám tin:
- Như vậy là thắng lợi sao?
Tống Diệu Y nhịn không được nhìn qua phía Nhạc Trọng, trong mắt chớp động hào quang kỳ dị. Nghe tới Thông Thiên thần giáo có tám trăm viện binh thì Tống Diệu Y cùng các thúc thúc của nàng sắc mặt đại biến, nhao nhao chủ trương lui lại. Nhưng mà nam tử trước mặt lại chủ động đón đánh, hơn nữa dễ dàng đánh tán tám trăm viện quân, phần quan trọng là không có thương vong nào. Đây quả thực là một hồi kỳ tích.
Trinh Diệp Dương vẻ mặt hưng phấn đi lại trong đám tù binh, hắn lúc này dẫn theo bịa binh Thông Thiên thần giáo bắt hơn bốn trăm tù binh, lập công huân không nhỏ, Nhạc Trọng đã hứa cho hắn chức vị. Hắn hiện tại bắt tù binh thành công thì trở thành một tiểu quan quân dưới trướng của Nhạc Trọng.
Thời điểm Trinh Diệp Dương dò xét thì đột nhiên tầm có một thân ảnh quen thuộc hiện ra trước mặt, hắn nhịn không được thốt ra, hắn bước lên vài bước cảnh giác nhìn chằm chằm vào người này:
- Trần trưởng lão?
Mà thân ảnh khiến Trinh Diệp Dương cảnh giác chính là thất trưởng lão Trần Thăng Cương của Thông Thiên thần giáo. Với tư cách trưởng lão của Thông Thiên thần giáo thì Trần Thăng Cương cũng là cường giả cường hóa hơn cấp 40, nếu đột nhiên bạo phát sẽ dẫn tới thương vong thảm trọng.
Trần Thăng Cương nở nụ cười nịnh nọt, nói:
- Tôi đầu hàng! Trinh Diệp Dương dẫn tôi đi gặp thủ lĩnh có được không?
Trinh Diệp Dương nhìn qua Trần Thăng Cương tươi cười nịnh nọt, trong nội tâm sinh ra một tia cổ quái gật đầu nói:
- Đi theo tôi!
Trần Thăng Cương đi tới trước người của Nhạc Trọng và quỳ trước mặt của hắn, cầu khẩn:
- Tiểu nhân Trần Thăng Cương trước kia là trưởng lão Thông Thiên tà giáo. Chỉ cần thủ lĩnh đại nhân lưu cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân nguyện ý ra sức khuyển mã cho chủ nhân.
Nhạc Trọng có chút im lặng, hắn nhìn qua Trinh Diệp Dương nói:
- Thằng này thật sự là trưởng lão của Thông Thiên thần giáo sao?
Trinh Diệp Dương gật gật đầu xác nhận thân pâận của Trần Thăng Cương:
- Thủ lĩnh! Hắn đúng là thất trưởng lão của Thông Thiên thần giáo! Tôi ở tổng bộ nhìn thấy hắn nhiều lần rồi.
Nhạc Trọng trực tiếp ra lệnh:
- Vậy được rồi! Trần Thăng Cương có năng lực gì bày ra xem nào?
Chỉ cần biết năng lực của Trần Thăng Cương thì Nhạc Trọng có thể đưa ra đối sách tương ứng. Trần Thăng Cương không tạo thành uy hiếp cho hắn.
Trần Thăng Cương thoáng cái đứng lên và nói:
- Vâng! Năng lực của tôi là thao túng đại địa! ! Ngài xem!
Trần Thăng Cương hai mắt ngưng tụ, phát động kỹ năng thao túng đại địa, thoáng cái trong mặt đất xuất hiện gai đất dài hơn ba mét. Trần Thăng Cương liên tục gào thét, từng gai nhọn từ trong đất bắn ra ngoài, liên tục đâm ra sáu gai đất.
Nhạc Trọng nhìn thấy năng lực của Trần Thăng Cương thì trong nội tâm rùng mình.
Kỹ năng này của Trần Thăng Cương cực kỳ cường hoành, nếu như hắn gai lớn một ít, vọt tới trước chiến xa bộ binh phát động kỹ năng, chỉ sợ chiến xa bộ binh bị hắn lật tung lên trời. Thậm chí có khả năng gai đất đâm xuyên chiếc xe bộ binh.
Trần Thăng Cương nhìn qua Nhạc Trọng cúi đầu bộ dáng vô cùng trung thực:
- Thủ lĩnh! Đây chính là năng lực của tôi! Năng lực của tôi có hạn chế khoảng cách, chỉ có thể lập tức chế tạo gai đất trong phạm vi trăm mét. Nếu vượt qua trăm mét cần tiêu hao thời gian tôi mới có thể ngưng tụ ra gai đất có uy lực mạnh.
Trần Thăng Cương năng lực không kém, nhưng mà gan của hắn quá nhỏ, vừa nhìn thấy La Khuê bị bắn chết thì hắn hoàn toàn mất đi chiến ý, sau đó hắn nhìn thấy Nhạc Trọng cùng Bạch Tiểu Thắng dễ dàng săn giết cao thủ Thông Thiên thần giáo thì không dám mạo hiểm nữa, hắn trốn ra sau công sự che chắn, ngụy trang thành giáo đồ Thông Thiên thần giáo bình thường trực tiếp đầu hàng Nhac Trọng.
Nếu như không phải bị Trinh Diệp Dương phát hiện, Trần Thăng Cương còn muốn thành thành thật thật trở thành tù binh rồi tìm cơ hội chạy trốn, tuy hắn không dám chiến đấu với Nhạc Trọng nhưng tự tin chạy trốn vẫn có. Hắn có được kỹ năng thao túng đại địa, cho dù nhà tù nào cũng không giam được hắn. Trừ phi là nhà tù siêu hợp kim chuyên môn khắp chế hắn, năng lực của hắn không có đất dụng võ.
- Viện binh của Đào Mộc Trấn chỉ có các ngươi thôi sao?
Trần Thăng Cương cúi đầu khom lưng nói:
- Thưa thủ lĩnh! Đúng là chỉ có chúng tôi mà thôi.
Nhạc Trọng ánh mắt như đao đâm vào lòng của Trần Thăng Cương:
- Các người là từ Tâm Trữ Trấn đi tiếp vận Đào Mộc Trấn a!
- Vâng!
Trần Thăng Cương nhìn qua Trịnh Diệp Dương bên người của Nhạc Trọng thì không dám nói dối, nói thẳng.
Nhạc Trọng tiếp tục hỏi:
- Trong Tâm Trữ Trấn có bao nhiêu quân?
Trinh Thăng Cương thành thành thật thật đem lực lượng phòng ngự trong Tâm Trữ Trấn nói cho Nhạc Trọng:
- Trong Tâm Trữ Trấn bây giờ chỉ còn lại một hộ pháp, bảy tên đàn chủ, năm mươi tên cuồng tín đồ, một trăm bảy mươi tên giáo đồ bình thường ở lại. Trong Tâm Trữ Trấn súng trường hai mươi thanh, súng ngắn hai mươi lăm thanh, còn lại sử dụng vũ khí lạnh!
- Mang bọn ta đi Tâm Trữ Trấn! Chỉ cần bắt lấy Tâm Trữ Trấn, tôi cho anh lên làm trung đội trưởng!
Trần Thăng Cương không dám cự tuyệt cao giọng đáp:
- Vâng! Thủ lĩnh đại nhân!
Tâm Trữ Trấn khác với Đào Mộc Trấn, đây là trọng trấn của Thông Thiên thần giáo, Tâm Trữ Trấn khoảng cách huyện Long An của Thông Thiên thần giáo chỉ hai mươi cây số. Ở chỗ này có hai trưởng lão và một ngàn giáo đồ làm lực lượng cơ động, tùy thời có thể phối hợp tác chiến quanh thân thị trấn nhỏ, đồng thời cũng có thể nhanh chóng xuất binh trợ giúp Thông Thiên thần giáo lúc quan trọng.
Trần Thăng Cương mang theo một đám người về Tâm Trữ Trấn.
- Người nào ở ngoài?
Cửa ra vào của Tâm Trữ Trấn có một tên giao đồ nhìn thấy trăm người đi tới, trong nội tâm sinh ra một tia cảnh giác, giơ súng rống lớn lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT