Nhạc Trọng một bước tiến vào trong bồn tắm, lúc này nước nóng rực bao phủ người của hắn, máu trong người của hắn nóng lên.

- Có lẽ bọn họ còn sống! Mình nên đi tới nơi đó! ! Mình nhất định phải tìm được bọn họ!

Nhiệt huyết trong người của Nhạc Trọng không ngừng sôi trào, hắn thập phần khát vọng trở lại bên người cha mẹ. Hắn rời nhà đi đã hơn một năm, trong tận thế này thời gian một năm có lẽ đủ sinh tử cách biệt, hắn khát vọng lập tức đi tới thành phố Quý Trữ, nhưng mà lại sợ khi tới thành phố Quý Trữ lại nghe tin dữ của cha mẹ. Loại tâm tình lo được lo mất này trên người của Nhạc Trọng cực ít xảy ra, đó là bởi vì hắn quá xem trọng cha mẹ của mình.

Đúng lúc này một thiếu nữ dáng người đầy đặn, da thịt tuyết trắng đi vào trong phòng tắm, mang theo một làn gió thơm đi tới bên người Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng mở to mắt, chợt trông thấy gần trong gang tấc là một thiếu nữ xinh đẹp tuyết trắng, lệ quang trong mắt của hắn lóe lên, có chút âm trầm nói ra:

- Tôi không phải ra lệnh cho các người lui ra rồi sao? Vì cái gì kháng mệnh?

Thiếu nữ kia đi tới gần Nhạc Trọng, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, nàng do dự môt hồi, buông khăn tắm bao bọc người của mình ra, khăn tăm thuận thế rơi xuống nước, lộ làm ra dáng người thanh xuân sức sống, da thịt trắng nõn và bộ ngục đầy đặn.

Thiếu nữ kia ôm lấy Nhạc Trọng, dùng âm thanh run nhẹ nói ra:

- Chủ nhập! Tôi cảm thấy ngài đang lo nghĩ. Thỉnh ngày nên dùng thân thể của tôi phát tiết lo nghĩ của ngài!

Thiếu nữ kia bổ nhào vào trong ngực của Nhạc Trọng, Nhạc Trọng nghe được hương thơm sữa tắm trên người của nàng, thân thể của hắn cũng cảm nhận được thân thể mềm mại da thịt tinh tế của nữ nhân này.

Một cổ nhiệt lưu trong bụng của Nhạc Trọng hiện ra, tâm tình của hắn có vài phần nôn nao, hắn thoáng lật thân thể mềm mại của thiếu nữ lên thành tắm, thoáng cái tiến vào trong người của nàng.

- Ô!

Thiếu nữ kia phát ra âm thanh rên rĩ, hai bộ vị tiếp xúc với nhau, máu tươi ti tí từ trong nơi đó của nàng chảy ra ngoài.

Nhạc Trọng bị cảm giác dục vọng chi phối, giống như một con dã thú, bắt lấy con cừu non là thiếu nữ kia, thỏa thích phóng thích dục vọng của hắn.

Thiếu nữ xinh đẹp kia đảo khách thành chủ ôm lấy Nhạc Trọng, ôn nhu tiếp nhận cuồng bạo và nôn nóng của Nhạc Trọng.

Sau khi xuân sắc qua đi, thiếu nữ kia xụi lơ nằm trong ngực của Nhạc Trọng, giống như bị hư thoát thở phì phò.

Nhạc Trọng ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp kia, nôn nóng trong lòng của hắn bị quét sạch, hắn ôn nhu lật người thiếu nữ kia và nói:

- Cô tên là gì? Tại sao phải làm như vậy?

- Tôi tên là Đổng Linh! Vương Đại Quân hắn giết cả nhà của tôi. Tôi lúc ấy thề ai giết được Vương Đại Quân thì cả đời này tôi sẽ làm nô tỳ báo đáp người đó. Chủ nhân giết Vương Đại Quân giúp cho tôi, Đổng Linh nguyện ý cả đời này làm nô tỳ cho ngài.

Đổng Linh hai tay ôm lấy Nhạc Trọng, trong mắt chớp động hào quang ôn nhu như nước, hôn lấy môi của Nhạc Trọng.

- Vương Đại Quân?

Trong nội tâm Nhạc Trọng hiện ra tư liệu về tên này. Kẻ tên là Vương Đại Quân đúng là thế hệ làm nhiều việc ác, hắn đánh vào huyện Thiên Tân thì trực tiếp mang đi chém đầu, không nghĩ tới cử chỉ vô tâm của hắn lại đạt được tâm tư của nữ nhân bên cạnh.

Đúng lúc này, tiểu loli xinh đẹp Trữ Nhược Tử cũng sôi nổi lên đi vào trong phòng tắm, ôm lấy cánh tay của Nhạc Trọng và làm nũng nói:

- Đại ca ca! ! Em cũng muốn! Em muốn anh!

Ở bên cạnh Minh Giai Giai cũng không cam chịu yếu thế, ôm lấy cánh tay khác của Nhạc Trọng và điềm đạm đáng yêu không nói gì nhìn qua Nhạc Trọng.

Bên trái chính là Trữ Nhược Tử sôi nổi hoạt bát, bên phải là trầm mặc giỏi giang sức chiến đấu bất phàm Minh Giai Giai, trong ngực còn ôm Đổng Linh là mỹ nữ dáng người đầy đặn, Nhạc Trọng giống như đang tỏng bụi hoa, bị từng trận hương hoa bao phủ toàn thân. Sinh hoạt như thế này với hắn lúc trước tận thế đúng là thiên đường.

- Ngoan!

Nhạc Trọng thò tay sờ sờ đầu nhỏ của Trữ Nhược Tử cùng Minh Giai Giai, hơi chút trấn an và hôn lên môi của hai tiểu loli này.

Trữ Nhược Tử lúc này giống như thiên sứ nở nụ cười tràn ngập sức sống, nói:

- Hì hì, được đại ca ca khích lệ này!

Mà ở bên kia Minh Giai Giai cũng có chút bất mãn khi Nhạc Trọng đối đãi với nàng như tiểu hài tử, nàng chỉ yên lặng ôm chặt cánh tay của Nhạc Trọng.

Đúng lúc này Tô Tuyết Linh cùng Trữ Vũ Hân hai người cũng bọc lấy khăn tắm đi vào trong phòng tắm.

- Nhược Tử tới đây!

Trữ Vũ Hân vừa nhìn thấy Trữ Nhược Tử dán lên người của Nhạc Trọng thì gương mặt xinh đẹp trầm xuống, thoáng cái kéo Trữ Nhược Tử ở bên người Nhạc Trọng ra. Em gái nàng Trữ Nhược Tử đáng yêu phi phàm, nàng thập phần sợ hãi Nhạc Trọng sẽ ra tay với em của mình.

Trữ Nhược Tửở trong bàn tay nhỏ của Trữ Vũ Hân thì gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó và giãy ra.

- Không mà chị, em còn muốn nghe đại ca ca giảng kinh nghiệm mạo hiểm đấy, chị buông em ra đi.

Trữ Vũ Hân nghiêm mặt, xuất ra tư thái của chị gái khiển trách:

- Nhược Tử, nghe lời bằng không thì chị sẽ giận đấy!

Trữ Nhược Tử nhăn nhó một chút, âm thanh kéo dài nói:

- Dạ ~

Tô Tuyết Linh ngồi ở bên cạnh thành tắm, nhìn qua Đổng Linh trong ngực của Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra thần sắc phức tạp. Nàng đã có chút ghen ghét Đổng Linh đạt được sủng ái của Nhạc Trọng, trong nội tâm ở nơi hẻo lánh có chút buông lỏng.

Đột nhiên Minh Giai Giai tựa vào cánh tay phải của Nhạc Trọng và hỏi hắn:

- Chủ nhân, ngài muốn đi thành phố Quý Trữ đúng không.

Minh Giai Giai đi theo Nhạc Trọng từ Thái Lan tới tận Trung Quốc, nàng còn lần đầu tiên nhìn thấy tâm thần của Nhạc Trọng không yên như thế này. Tâm tư thông minh cho nên nàng biết được trong thành phố Quý Trữ có người trọng yếu với Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng trầm mặc một hồi chậm rãi nói:

- Ân thành phố Quý Trữ bên kia tôi phải đi qua một chuyến mới được.

Nếu như Nhạc Trọng vẫn còn ở thành phố Lũng Hãi, bên kia còn có ngàn vạn tang thi đang cản đường, chung quanh còn có vô số biến dị thú, hắn cũng không thể từ thành phố Lũng Hãi đến thành phố Quý Trữ đường. Cho dù hắn muốn quay về cũng không còn cách nào. Hiện tại Nhạc Trọng đang ở Quảng Tây cách thành phố Quý Trữ khoảng cách không quá xa. Tâm của hắn bây giờ đã lên cung và muốn bay về thật nhanh.

Minh Giai Giai ôm lấy cánh tay phải của Nhạc Trọng và mở to con mắt đen nhánh nhìn qua Nhạc Trọng:

- Em sẽ đi với ngài!

- Ân!

Nhạc Trọng sờ sờ đầu nhỏ của Minh Giai Giai và tươi cười.

Minh Giai Giai đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, thân thể và tô chất của nàng đã vượt qua bộ đội đặc chủng rồi. Nàng cũng sẽ biết thao túng nhiều loại vũ khí, hơn nữa còn có triệu hoán ảnh lang cường đại. Nhạc Trọng cho dù ở đâu cũng ưa thích mang theo Minh Giai Giai cùng đi, bởi vì nàng có năng lực vừa vặn đền bù chỗ thiếu hụt trong năng lực của Nhạc Trọng năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play