Nhưng mà Bối Minh Dương còn không có đem Tô Tuyết Linh đưa ra ngoài thì đã bị Nhạc Trọng đánh bại, tài nguyên trong tay hắn nắm giữ cũng lọt vào trong tay của Nhạc Trọng. Tô Tuyết Linh cũng chỉ là một chiến lợi phẩm của Nhạc Trọng mà thôi.
- Đại ca ca, anh khỏe! Em là Trữ Nhược Tử!
Một cô gái tóc đen, làn da trắng nõn, tướng mạo tinh xảo tuyệt luân, ăn mặc giầy da nhỏ, tất vải trắng, có đôi mắt đen bóng linh động, mang theo nụ cười tươi đẹp, đáng yêu khiến người ta yêu thích, là một tiểu loli chừng mười hai tuổi đang mỉm cười đáng yêu nhìn qua Nhạc Trọng.
Bên người của Nhạc Trọng không có nữ nhân, chỉ mang theo Minh Giai Giai là tiểu loli chinh chiến khắp nơi, nhìn thấy một màn này chỉ sợ là do đám thủ hạ của hắn có Minh Giai Giai cho nên đem tiểu loli Trữ Nhược Trữ này hiến cho Nhạc Trọng.
- Tiểu hồ ly tinh!
Minh Giai Giai vừa nhìn thấy Trữ Nhược Tử, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái vui lên, thấp giọng nói thầm một câu. Mặc dù nàng thân là con gái, nhưng mà cũng nhìn thấy Trữ Nhược Trữ vô cùng đáng yêu. Tuy nàng là tiểu mỹ nhân sắc đẹp khuynh thành, nhưng mà so với Trữ Nhược Trữ này thì vẫn thua kém một bậc.
- Tôi là Trữ Vũ Hân!
Một cô gái dáng người cao gầy, tóc ngắn, dáng người thập phần đầy đặn, mặt trái xoan, mắt ngọc mày ngài, da thịt tuyết trắng, thân thể tràn ngập co dãn cùng thanh xuân sức sống, tuổi chừng mười tám lãnh đạm nhìn qua Nhạc Trọng, bất động thanh sắc đi tới trước người Trữ Nhược Trữ, ngăn ở trước người Trữ Nhược Trữ.
Một nữ tử trẻ tuổi chừng hai mươi bảy đeo mắt kiếng gọng vàng, tóc cao, đồ trang sức ưu nhã, có dáng người gợi cảm, ngũ quan nghiêm túc, tràn ngập thành thục mị lực, mặc quần áo và trang sức quản gia nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Ngài khỏe! Nhạc Trọng lão gia! Tôi là Trịnh Nhã Tình. Tôi là quản gia mà huyện trưởng Vệ Trữ Quốc lựa chọn cho ngài.
Tô Tuyết Linh, Trữ Nhược Tử, Trữ Vũ Hân chính là người mà Vệ Trữ Quốc chuyên môn lựa chọn vào hậu cung của Nhạc Trọng. Mà Trịnh Nhã Tình chính là nhân vật mà Vệ Trữ Quốc chọn lựa chăm sóc gia đình cho Nhạc Trọng.
- Các cô khỏe!
Nhạc Trọng nhìn qua bốn đại mỹ nữ, tiến vào trong phòng.
Trong một gian phòng điều hòa ấm áp thập phần xa xỉ hiện ra, bên ngoài giá lạnh không ảnh hưởng tới gian phòng này. Cũng chỉ có Nhạc Trọng là cao tầng mới có thể hưởng thụ điện lực và điều hòa xa xỉ như thế này. Đây chính là chỗ tốt khi trở thành thủ lĩnh. Nhạc Trọng chiến đấu dũng mãnh, hắn bây giờ hưởng thụ cũng không có gánh nặng tâm lý chút nào.
Nhạc Trọng cởi áo khoác, hai gã nữ bộc liền đi tới, mang áo khoác của hắn mang qua một bên.
Nhạc Trọng cùng Minh Giai Giai nhìn qua ngôi nhà.
Ở một bàn cơm hình tròn, bày biện thịt thú biến dị cấp hai nấu nướng tinh xảo, các loại tôm cá tươi, rau dại, bánh ngọt, nhìn qua cực kỳ mỹ vị.
Minh Giai Giai, Tô Tuyết Linh, Trữ Nhược Tử, Trữ Vũ Hân đều ngồi xuống, bắt đầu dùng cơm.
Trịnh Nhã Tình vẫn đứng thẳng tắp bên người của Nhạc Trọng.
Ở hai bên bàn thì là hai hàng nữ bộc xinh đẹp, loại khí phái này Nhạc Trọng ở trước tận thế dốc toàn bộ tài sản cũng không hưởng thụ được.
Nhạc Trọng nhìn qua Trịnh Nhã Tình thành thục gợi cảm nói:
- Nhã Tình, cô cũng cùng ăn đi!
Trịnh Nhã Tình vẫn dùng gương mặt nghiêm túc lạnh như băng nói ra:
- Lão gia! Chuyện này không hợp quy cũ! Tôi là quản gia của ngài, không có chuyện không quan tâm quy củ mà dùng cơm cùng chủ nhân.
Nhạc Trọng cười cười, cũng không có bắt buộc Trịnh Nhã Tình.
Tư liệu của Trịnh Nhã Tình thì Nhạc Trọng cũng có một phần. Trịnh Nhã Tình là một quản gia tinh anh tốt nghiệp đại học Cambridge, tinh thông tiếng Nga, Nhật, Anh, Pháp, Đức năm tiếng. Sau khi xảy ra tận thế, nàng vừa mới được một phú ông gia tài bạc tỷ chọn trúng, chuẩn bị trở thành một quản gia cao cấp lương một năm bốn mươi vạn. Nàng có hành vi nghiêm túc của chức nghiệp, bởi vậy Nhạc Trọng cũng không có miễn cưỡng phá hư quy củ trong lòng của nàng.
Bây giờ mùa đông đã tới, tuyết rơi nhiều phong tỏa đường đi, tất cả hành động quân sự phải dừng lại. Giàn giáo chính phủ mới đã hình thành. Huyện Kinh Tây, huyện Thiên Tân hai thị trấn do hắn nắm giữ. Sau khi ăn no, Nhạc Trọng cũng có thời gian nhìn qua những thiếu nữ xinh đẹp chung quanh.
Ánh mắt Nhạc Trọng nhìn qua người của Minh Giai Giai một chút, chợt nhìn qua hai nữ hài bên người. Tuy hắn và Minh Giai Giai có quan hệ thân mật, nhưng mà Minh Giai Giai vẫn quá nhỏ.
Nhạc Trọng nhìn qua tiểu loli Trữ Nhược Trữ ba giây thì ánh mắt mới nhìn qua Trữ Vũ Hân cùng Tô Tuyết Linh hai thiếu nữ xinh đẹp.
Tô Tuyết Linh cùng Trữ Vũ Hân trước tận thế là đại minh tinh, một là đại tiểu thư nhà giàu. Hai người đều là mỹ nữ có khí chất xuất chúng, có rất ít nam nhân có thể ngăn cản mị lực của nàng.
- Quả nhiên mị lực của bổn tiểu thư không thể ngăn cản!
Tô Tuyết Linh trước tận thế là người khéo léo, nàng thập phần nhạy cảm cảm giác được ánh mắt nóng rực của Nhạc Trọng nhìn qua, trong nội tâm không khỏi tự hào nho nhỏ. Nhưng nghĩ tới nếu bị Nhạc Trọng nhìn trúng, phải lên giường với Nhạc Trọng thì trong lòng của nàng cói chút bất an, trong nội tâm phức tạp.
Trữ Vũ Hân cũng bị ánh mắt Nhạc Trọng nhìn qua thì toàn thân không được tự nhiên. Trước tận thế nàng là nữ hài kiêu ngạo. Dung mạo hoàn mỹ, thành tích xuất sắc, thần kinh vận động ưu tú, cộng thêm gia thế rất tốt, làm cho nàng trở thành công chúa của mọi người. Nàng một lòng suy nghĩ tìm được bạch mã hoàng tử của nàng, sau đó yêu đương oanh oanh liệt liệt, nàng thập phần không muốn cứ như vậy ủy thân cho Nhạc Trọng.
- Xem ra mị lực của mình quá kém!
Nhạc Trọng sức quan sát cũng thập phần nhạy cảm, hắn thoáng cái nhìn ra được tình huống của Tô Tuyết Linh cùng Trữ Vũ Hân hai gã đại mỹ nữ khi hắn nhìn chăm chú, thân thể run lên nhè nhẹ, hiển nhiên là sâu trong nội tâm không quá nguyện ý lên giường với hắn, chuyện này làm cho hắn có cảm giác vô vị.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Tô Tuyết Linh, Trữ Vũ Hân, hai người chuyển ra khỏi biệt thự đi.
Nhạc Trọng nói ra lời này giống như có quả bom nổ tung trong lòng của Tô Tuyết Linh, Trữ Vũ Hân, thoáng cái hoa dung thất sắc, sắc mặt trắng bệch.
- Vì... Cái gì chủ nhân... Chúng tôi làm sai... Cái gì sao?
Tô Tuyết Linh bộ dáng như sắp muốn khóc, hai mắt đỏ lên, điềm đạm đáng yêu nhìn qua Nhạc Trọng nói.
Trữ Vũ Hân cũng vẻ mặt trắng bệch nhìn qua Nhạc Trọng, cả người như chết lặng đi.
Ở bên ngoài muốn sống cực kỳ không dễ, Tô Tuyết Linh, Trữ Vũ Hân đều thấy vì một cái bánh mì thậm chí dẫn phát án mạng. Nếu tư sắc của nàng rơi vào trong tay của người biến thái thì chỉ sợ khi bị chơi chán sẽ đem ra ăn thịt. So sánh với bên ngoài thì ở chỗ này có ăn có uống, còn có người phục thị, quả thực giống như thiên đường. Không biết có bao nhiêu nữ hài xinh đẹp hâm mộ Tô Tuyết Linh cùng Trữ Vũ Hân chúng nữ có thể tiến vào trong biệt thự.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Tôi biết rõ các người không thích tôi! Tôi là người không thích cưỡng ép ai cả. Yên tâm, sau khi các người rời khỏi biệt thự tôi sẽ cho Vệ Trữ Quốc an bài công tác mới cho các cô!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT