Vừa rồi một màn tên người cường hóa hệ nhanh nhẹn vô thanh vô tức ngã xuống đất làm cho nội tâm của hắn tràn ngập sợ hãi.

Không có chút do dự, sau khi bốn tên người cường hóa thương định xong, nhanh chóng đứng dậy quay đầu bỏ chạy tứ tán vào trong rừng cây.

- Muốn chạy trốn? Các người trốn không thoát đâu!

Nhạc Trọng nhìn thấy bốn tên người cường hóa kia thì cười cười, tay vừa lộn và lấy gai độc ra, hết sức nhanh chóng bắn liền qua hướng kia hai phát.

Trong chớp mắt đầu của hai tên người cường hóa hệ sức mạnh lập tức bị bắn nổ tung, thi thể không đầu té xuống đất.

Nhạc Trọng hai mắt ngưng tụ nhìn chằm chằm vào tên người cường hóa hệ nhanh nhẹn và phát động kỹ năng Khủng Cụ Thuật, trong chớp mắt tinh thần lực khổng lồ áp vào trong thức hải của tên người cường hóa hệ nhanh nhẹn, thoáng cái đã làm cho tên người cường hóa hệ nhanh nhẹn này ngã xuống, ngã xuống đất ngất tại chỗ.

Trong mấy hô hấp đã giải quyết được ba gã người cường hóa, thân hình của Nhạc Trọng lóe lên, tốc độ gấp mười một lần người bình thường đã phát động, hắn giống như mũi tên lao thẳng về phía tên người cường hóa gọi là Khương Minh kia.

Trong bốn giây ngắn ngủi Nhạc Trọng đã đuổi theo Khương Minh, hắn thoáng cái móc gai độc ra, ngắm về phía Khương Minh bắn tới.

Cơ hồ là lúc Nhạc Trọng vừa mới rút súng thì Khương Minh liền hai tay giơ lên cao, thoáng cái quỳ xuống đất và hét lớn lên.

- Đừng giết tôi! ! Tôi đầu hàng! !

Ánh mắt Nhạc Trọng lạnh như băng nhìn qua Khương Minh bảo trì trầm mặc.

Khương Minh quỳ trên mặt đất thân thể không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh cơ hồ làm ướt nhẹp thân thể của hắn, hắn cảm giác được như có hung thú nhìn chằm chằm vào bản thân của hắn. Chỉ cần hắn có nửa điểm dị động là lập tức biến thành thi thể.

Nhạc Trọng lạnh lùng ra lệnh:

- Đi ra ngoài!

Khương Minh thành thành thật thật đứng lên, hắn đi ra bên ngoài. Thời điểm hắn nhìn thấy hai tên người cường hóa hệ sức mạnh bị bắn nát đầu, thân thể của hắn không khỏi run rẩy, hắn không muốn làm quỷ không đầu.

Vừa ra khỏi rừng cây thì Khương Minh liền nhìn thấy đại bộ phận huynh đệ hắn mang theo hai tay ôm đầu, bị chiến sĩ của Nhạc Trọng giám thị.

Nhạc Trọng nhìn qua Khương Minh trực tiếp hỏi:

- Các người là người phương nào?

Đại bộ phận chiến sĩ bên người của Nhạc Trọng lúc này cũng quay đầu nhìn qua Khương Minh, đặc biệt là những bộ đội biên phòng kia, bọn họ muốn biết Khương Minh rốt cuộc là người ở nơi nào.

Nhạc Trọng hai mắt ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào Khương Minh lạnh như băng nói:

- Nếu như mày dám nói dối thì tao sẽ giết mày!

Khương Minh thân thể run lên như cầy sấy, không ngừng đem tình báo mà mình biết nói rõ toàn bộ cho Nhạc Trọng nghe.

Bọn người Khương Minh này chính là người sống sót của huyện Thiên Tân. Huyện Thiên Tân, một người tên là Bối Minh Dương làm thống lĩnh. Bối Minh Dương cũng là người cường hóa thủ đoạn cao minh, hắn thống lĩnh tất cả thế lực lớn nhỏ chung quanh huyện Thiên Tân tụ làm một, dưới trướng có được hai vạn tên người sống sót cùng ba ngàn tên chiến sĩ. Trong ba ngàn tên chiến sĩ còn có tổng cộng một liên lão binh biên phòng, sức chiến đấu thập phần cường hoành.

Đánh hạ huyện Thiên Tân thì những lão binh này là người nội tình chung quanh huyện Kinh Tây, đem các binh doanh gần huyện Thiên Tân báo cáo cho Bối Minh Dương. Bối Minh Dương lúc này mới cho lính tới đây thu phục binh doanh. Dưới trướng của Bối Minh Dương đúng là có quan viên chính phủ của huyện Thiên Tân, nhưng mà những quan viên kia làm người thất bại, cũng không phải là thế lực cầm quyền.

Nghe được thế đạo chính phu của huyện Thiên Tân cũng không phải như trước tận thế, những chiến sĩ biên phòng đại đa số người thở ra một hơi.

- Hai vạn người sống sót! Ba ngàn chiến sĩ sao?

Nhạc Trọng nghe Khương Minh nói vậy thì khẽ nhíu mày tự hỏi.

Nhạc Trọng đột nhiên nhìn qua Khương Minh hỏi:

- Khương Minh, tao muốn thả mày về bảo Bối Minh Dương đầu nhập vào tao, mày có nắm chắc thuyết phục hắn được không?

Trong nội tâm Khương Minh cả kinh, chần chờ một hồi lâu mới khó xử nói:

- Nhạc thủ lĩnh! Đây đâu phải là chuyện linh tinh, tôi một thành nắm chắc cũng không có.

Nhạc Trọng tiếp tục hỏi:

- Trong tay của Bối Minh Dương có bộ đội xe bọc thép không?

Trong nội tâm Khương Minh rùng mình, suy nghĩ một hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Tôi nhìn thấy trong quân doanh có mười chiếc xe gắn súng máy, tám chiếc chiến xa bộ binh, hai mươi chiếc xe bọc thép súng máy bốn chiếc xen phóng tên lửa đạn đạo, bốn chiếc pháo tự hành 122 li. Bối Minh Dương đã từng thu phục hai binh doanh, những thứ này là do hắn lấy được từ hai binh doanh đó.

Nhạc Trọng khẽ chau mày, suy nghĩ một hồi nói:

- Rất tốt! Mày quay về đi! Nói cho Bối Minh Dương, tao có chuyện cần bàn với hắn.

Khương Minh vẻ mặt kinh ngạc:

- Ngài thả tôi?

Nhạc Trọng nhìn Khương Minh và nói:

- Hay là mày vẫn muốn ở lại nơi này? Đổi người về báo tin cũng không thành vấn đề!

Khương Minh liên tục nói:

- Không! ! Không! ! Tôi đi! Tôi đi ngay!

Nói xong Khương Minh không quay đầu mà bỏ chạy đi thật nhanh, những tù binh kia sống hay chết hắn không quan tâm tới.

Khương Minh trốn đi thật xa thì bọn người Trương Trì cũng chuyển sạch cả binh doanh đi, đem tất cả vũ khí chuyển thẳng về huyện Kinh Tây.

Trong một văn phòng huyện ủy xa hoa của huyện Thiên Tân.

Một tên dáng người trung đẳng, hai mắt hữu thần, ăn mặc một thân quân trang, trên trán có khí tức nho nhã nhìn chằm chằm vào Khương Minh. Người này mặc quân trang giống như nho tướng, tên nam tử trung niên này chính là chưởng khống giả của huyện Thiên Tân Bối Minh Dương.

- Nhạc Trọng hắn muốn gặp tôi sao?

Trong mắt Bối Minh Dương hiện ra vẻ nghiền ngẫm, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên lan can, nhìn qua Khương Minh tiếp tục hỏi:

- Khương Minh! Anh biết bọn chúng muốn gặp tôi nói chuyện gì không?

Khương Minh chần chờ một hồi, kiên trì nói ra:

- Bối lão đại, Nhạc Trọng đoán chừng là muốn khích lệ ngài đầu nhập vào trướng của hắn.

Khương Minh nói ra lời này làm cả phòng hội nghị xuất hiện sóng to giớ lớn.

Một tên nam tử dáng người cao lớn khỏe mạnh quát lên:

- Mẹ kiếp! ! Tên Nhạc Trọng này có bị té giếng ngu ngốc rồi hay không? Bảo chúng ta đầu nhập vào hắn? Hắn đầu nhập vào chúng ta thì không sai biệt lắm.

- Bối lão đại! ! Xuất binh diệt hắn! Đem huyện Kinh Tây của hắn lấy vào trướng của chúng ta!

- Bối lão đại! ! Tên Nhạc Trọng đã dám giết người chúng ta, quả thực gan lớn quá mà. Để cho tôi dẫn người đi diệt hắn!

"..."

Trong phòng hội nghị này, đại bộ phận người lúc này lớn tiếng kêu gào tiêu diệt Nhạc Trọng. Chỉ có Khương Minh im lặng không nói, hắn dẫn người đánh vào thế lực của Nhạc Trọng, thập phần tinh tường Nhạc Trọng chiến lực mạnh mẽ, trong mắt hắn thì đại quân của Bối Minh Dương toàn bộ xuất động cũng chưa chắc thắng được Nhạc Trọng.

Bối Minh Dương nhíu mày, sắc mặt trầm xuống quát:

- Yên tĩnh!

Trong phòng hội nghị thoáng cái đã yên tĩnh lại hoàn toàn, Bối Minh Dương ở trong huyện Thiên Tân này có được uy vọng rất lớn, hắn chính là kẻ dẫn mọi người đánh hạ huyện Thiên Tân này. Chương 458: Bối Minh Dương. (2)

Bối Minh Dương nhìn chằm chằm vào một tên ngồi ở bên tay phải của hắn, là một trung niên có vết đao trên mặt, nói:

- Thượng Luân! Anh thấy thế nào?

Người này là nam tử trung niên có vết đao trên mặt trong thế lực của Bối Minh Dương là một gã thủ lĩnh của thế lực thứ hai. Tại huyện Thiên Tân này hắn có quyền nói chuyện cực lớn.

Trong nội tâm của Thượng Luân rùng mình, nhìn qua phòng hội nghị chiến ý sôi trào, hắn chần chờ một hồi, mới chậm rãi nói:

- Tôi cảm thấy đàm phán với Nhạc Trọng cũng không phải là chuyện gì cả.

Tuy Thượng Luân nhìn qua là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, trên thực tế suy nghĩ của hắn rất linh hoạt. Nhạc Trọng đã có thể thu phục huyện Kinh Tây, hiển nhiên thế lực trong tay sức chiến dấu không kém. Hắn cũng không muốn lèm nhèm hô đánh kêu giết, sau đó bị Bối Minh Dương phái người đi đánh Nhạc Trọng, tiêu hao thực lực của chính mình. Trong tận thế này thực lực chính là quyền nói chuyện, người không có thực lực thì cho dù mạnh hơn nữa cũng chỉ là tay chân cao cấp mà thôi.

Lời vừa nói ra Bối Minh Dương nhíu mày lại, trong mắt hiện lên ra tia không vui, nhưng mà không vui của hắn biến mất không thấy gì nữa, không để cho ai nhìn thấy nội tâm của hắn.

Một tên mái tóc nhuộm vàng, trát lấy khoen mũi, trên người có hình xăm Thanh Long, hắn nhìn chằm chằm vào Thượng Luân, trong mắt hiên ra khinh miệt khiêu khích.

- Thượng Luân! Chẳng lẽ anh sợ hãi sao? Anh sợ hãi thì nói đi! ! Thật sự là bọn hèn nhát mà!

Tinh quang trong mắt Thượng Luân lúc này lóe lên, nói lời khiêu khích.

- Cam La Vọng! Anh rất lợi hại! Vậy tại sao không thấy anh dám đi đánh Nhạc Trọng! ! Anh không nên khích bác người ta, có gan thì chính anh mang binh đi tiêu diệt Nhạc Trọng đi! Nếu anh có thể mang binh đi diệt Nhạc Trọng thì lão tử tự mình quỳ xuống đất dập đầu tỏ vẻ kính sợ anh. Nếu anh không dám thì nên ngậm cái miệng thúi của mình lại, sau đó ở trước mặt của mọi người nói tôi là kẻ hèn nhát!

Cam La Vọng chính là thế lực thứ ba dưới trướng của Bối Minh Dương, hắn là người tiến hóa hệ nhanh nhẹn cường đại, cường đẳng cấp cường hóa cấp 37. Trừ chuyện đó ra hắn có ba trăm tên bộ hạ trực thuộc, cũng là một đám côn đồ dám đánh nhau.

Ánh mắt Cam La Vọng nhíu lại quát lớn:

- Thượng Luân! Nếu lão tử mang binh diệt Nhạc Trọng, anh thật sự có dám quỳ trước mặt lão tử dập đầu tỏ vẻ kính sợ thật chứ?

Thượng Luân lạnh lùng nhìn qua Cam La Vọng nói:

- Đúng vậy! Nếu như anh không dám mang binh đi diệt Nhạc Trọng! Anh nên ở trước mặt của mọi người thừa nhận mình là kẻ hèn nhát.

Cam La Vọng giống như trúng một kích, chợt nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:

- Tốt! ! Lão tử sẽ mang binh đi diệt Nhạc Trọng! Thượng Luân, anh có nên quỳ gối trước mặt lão tử không?

Thượng Luân cười lạnh nói:

- Đợi anh diệt Nhạc Trọng rồi nói sau!

- Anh chờ đó!

Cam La Vọng nhìn qua Thượng Luân sau đó chào với Bối Minh Dương rồi lao ra khỏi phòng hội nghị. Hắn sợ Bối Minh Dương ngăn cản bước chân của hắn, hết tốc độ tiến về phía trước, nháy mắt đã biến mất trong phòng hội nghị.

Bối Minh Dương nhìn thấy Cam La Vọng biến mất thì khẽ nhíu mày. Cam La Vọng chính là người tiến hóa hệ nhanh nhẹn thức tỉnh tự nhiên, có được sức chiến đấu thật mạnh, cũng là thiên tài. Nhưng mà Cam La Vọng quá mức làm theo ý mình, chuyện này làm cho Bối Minh Dương có đôi khi phiền lòng.

Bối Minh Dương nhìn Thượng Luân và nhàn nhạt ra lệnh:

- Thượng Luân! ! Lao Huy, hai người dẫn theo quân đối ứng cho Cam La Vọng!

- Vâng! Bối lão đại!

Thượng Luân thở dài trong lòng, trầm giọng đáp. Có thể né qua vận mệnh làm bia đỡ đạn là tốt rồi. Bối Minh Dương ở trong huyện Thiên Tân có được thế lực cực lớn, chỉ cần không bị bức vào tuyệt cảnh, hắn có thể sẽ không làm trái lệnh của Bối Minh Dương.

- Vâng! Bối lão đại!

Mặt khác một tiểu thủ lĩnh Lao Huy cũng cung kính đáp.

Cam La Vọng rất nhanh mang theo bộ hạ của hắn tới gần huyện Kinh Tây.

- Chỗ đó chính là huyện Kinh Tây sao? Cũng không có gì quá lớn!

Cam La Vọng nhìn huyện Kinh Tây thì cười lạnh nói ra.

Ba trăm tên thủ hạ mặc đồ tây đen cầm súng trường của Cam La Vọng, bên hông còn mang theo Đường đao phòng ngừa. ba trăm tên chiến sĩ này đều là người cường hóa, tuy bọn họ đa phần là người cường hóa cấp 6, 7, nhưng mà trong số đó cũng có hơn hai mươi người cường hóa cấp 10. Đây là chi bộ đội lệ thuộc Cam La Vọng, đã chém giết hơn hai ngàn con tang thi, bị mệnh danh là chiến đội tử thần.

Cam La Vọng nhìn qua cảnh tượng ở lối ra vào huyện Kinh Tây và nhìn qua chiến đội tử thần khởi xướng chiến đấu:

- Các huynh đệ! Nhìn thấy bên kia chứ? Bên kia chính là huyện Kinh Tây! ! Trong đó có nhiều lương thực, nữ nhân, vũ khí! Chỉ cần chúng ta giết vào thì những thứ đó toàn bộ là của chiến đội tử thần chúng ta! ! Chỉ cần các người giết vào, trong ba ngày các người muốn chơi thế nào thì chơi, muốn giết như thế nào thì giết! Tôi không ngăn cản!

- Thủ lĩnh vạn tuế! !

- Giết vào đi! ! Đoạt lấy nữ nhân và lương thực của bọn chúng!

- Sát! Sát! Sát! !"

"..."

Nghe được Cam La Vọng cổ động, con mắt của đám côn đồ lập tức đỏ hồng lên, bọn họ rống to lên, sĩ khí thoáng cái đè cao lên đỉnh phong.

Cam La Vọng mang binh thì thích dùng phương pháp cướp hiếp giết làm phương pháp cổ động thủ hạ dưới tay của mình. Trong chiến đội của Bối Minh Dương thì đây là chi bộ đội dám liều mạng nhất.

- Giết!

Cam La Vọng nổi giận gầm lên một tiếng, rút một thanh ám ma đao ra, đi nhanh về hướng huyện Kinh Tây bên kia. Hắn chỉ biết sử dụng ám ma đao, đối với súng ống dốt đặc cán mai.

Dưới sự dẫn dắt của Cam La Vọng thì ba trăm chiến đội tử thần lập tức la hét chạy tới cửa ra vào của huyện Kinh Tây.

- Địch tập kích! !

Chiến sĩ ở trươc cửa ra vào huyện Kinh Tây phát hiện ra ba trăm tên côn đồ đang chạy tới, đè xuống còi báo động, cả huyện Kinh Tây đều vang lên âm thanh cảnh báo có địch tập kích.

Ở cửa ra vào của huyện Kinh Tây này có bốn điểm hỏa lực mạnh, thoáng cái đã nổ súng dày đặc, viên đạn như mưa bắn vào trong ba trăm tên côn đồ và Cam La Vọng.

Trong làn đạn dày đặc đó, ba trăm tên chiến đội tử thần không ngừng chạy lên và ngã xuống đất, huyết hoa bắn ra vô số. Thoáng cái mười mấy tên đã ngã xuống đất rồi.

Nhìn thấy nhiều người ngã xuống đất như vậy, đám côn đồ chiến đội tử thần thoáng cái nấp sau công sự che chắn, giơ súng lên nhắm qua hướng huyện Kinh Tây mà xạ kích không ngừng.

Với tư cách là thủ lĩnh Cam La Vọng càng phát động kỹ năng cấp hai di động cao tốc cường hóa ba lần, hắn vừa phát động kỹ năng, cộng thêm trang bị thì tốc độ đạt tới mười sáu lần người bình thường rồi. Người bình thường căn bản không cách nào bắn trúng tốc độ khủng bố như vậy.

Rất nhiều viên đạn rơi xuống chung quanh người Cam La Vọng, không có viên đạn nào xúc phạm tới hắn mảy may.

Trong mười giây ngắn ngủi, Cam La Vọng trong quá trình lảng tránh theo hình chữ z, vượt qua khoảng cách sáu trăm met chạy vào trong huyện Kinh Tây, trong quá trình này hắn không có bị bắn trúng một viên đạn nào cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play