Nhạc Trọng thoáng từ trên đất đứng lên, nhìn qua Trần Lương, trong mắt tràn ngập ngưng trọng.

Tuy Trần Lương này quản lý chỉ là trấn nhỏ, thủ hạ chỉ là một đám ô hợp, nhưng mà bản thân của hắn cực kỳ cường đại, nếu không phải cường độ thân thể của Nhạc Trọng đủ cao, vừa rồi một quyền của Trần Lương đã đánh đoạn cánh tay của hắn. Cho dù thân thể của Nhạc Trọng đủ mạnh thì hai tay cũng run lên, bản thân vô cùng đau đớn.

- Đi chết đi!

Hàn quang trong mắt Trần Lương lóe lên, cười lạnh liên tục, hắn điểm chân một cái, thân thể giống như mọc ra đôi cánh, tốc độ gấp hai mươi lần người bình thường lao thẳng qua phía của Nhạc Trọng.

Đúng lúc này thân hình bạch cốt chớp động, thoáng cái ngăn cản tuyến đường của Trần Lương, huy động búa lớn bổ lên người của Trần Lương. Cho dù là vòng phòng hộ thế nào thì cũng cần tiêu hao năng lượng duy trì, hơn nữa cũng có hạn mức phòng ngự cao nhất, chỉ cần công phá được phòng ngự thì sẽ phá hủy được vòng bảo hộ.

Trần Lương cười lạnh, lập tức dùng một quyền đánh lên người của bạch cốt.

- Rác rưởi! Chỉ bằng thằng này muốn ngăn cản lão tử thì chỉ có chết mà thôi! Xem lão tử đánh nát đầu của mày đây!

Thân thể của bạch cốt cách Trần Lương hơn mười thước có chút uốn éo, sau một khắc, xương bả vai của nó nát bấy, nó cũng bay ngược ra xa hơn mười thước khảm vào vách tường, khảm nhập vào trong biệt thự.

Trong nháy mắt Trần Lương dừng lại công kích bạch cốt, Thân Kiến Quang và các chiến sĩ khác cùng nhao dốc sức bắn phá về phía Trần Lương.

Vô số viên đạn bắn lên tầng ánh sáng màu xanh trước người của Trần Lương thì nhao nhao rơi xuống.

- Rác rưởi! Đi chết!

Trần Lương nhìn qua những viên đạn phóng về phía hắn, thân hình lóe lên, một tên chiến sĩ ở cách hắn hơn bốn mươi mét bị hắn cách không đánh ra một quyền.

Trong chớp mắt đầu của tên chiến sĩ này bị sức lực to lớn đánh nát đầu.

Nhìn thấy một màn này thi sắc mặt của mọi người đại biến, nhao nhao lui ra phía sau.

Giờ phút này Trần Lương giống như ác ma vô địch, chẳng những đao thương bất nhập, đồng thời còn có thủ đoạn giết người khủng bố. Bọn người Trịnh Minh Hòa tuy nhân số nhiều nhưng không cách nào làm gì được Trần Lương.

- Đi chết! Đi chết! Phản bội tao thì chỉ co chết! ! Tao là vô địch! Ha ha ha ha ha...

Trần Lương điên cuồng cười to, liên tục vung quyền.

Mà trước năng lực khủng khiếp và quỷ dị của Trần Lương thì từng tên chiến sĩ bị đánh nổ đầu, hoặc là trái tim xuất hiện cái động, hoặc là trực tiếp bị đánh gãy làm hai, trên mặt đất phát ra âm thanh rên rỉ thống khổ.

Mà cái chuông màu xanh kia thủ hộ, Trần Lương cũng có được lực lượng hủy diệt một đội quân không có vũ khí hạng nặng. Tuy năng lực quản lý của hắn không được, nhưng mà hắn vẫn là bá chủ của trấn nhỏ này.

- Súc sinh!

Thân Kiến Quang nhìn thấy một tên chiến hữu chết thảm trước mặt của mình, hai mắt của hắn đỏ thẫm và dùng súng trường 81 bắn điên cuồng qua phía Trần Lương.

Rất nhiều viên đạn bắn lên hộ thể màu xanh của Trần Lương, hộ thể xuất hiện vết rách, chợt bị đẩy lùi, cũng phân tán lực chú ý của hắn một chút.

Trần Lương quay đầu nhìn Thân Kiến Quang thì lạnh lùng cười cười, liền muốn huy động nắm đấm đoạt mạng của hắn. Đúng lúc này trong lòng của hắn hiện ra báo động, thân thể lăng không lướt ngang qua năm mét, một viên đạn hỏa tiễn xẹt qua người của hắn, bắn vào trong biệt thự và nổ tung. - Hắn có năng lực cảm giác nguy hiểm! ! Thật sự là gia hỏa khó giải quyết!

Nhạc Trọng thả ống phóng rocket trong tay xuống nhìn qua Trần Lương trong nội tâm yên lặng thầm nghĩ.

Trần Lương nhìn qua Nhạc Trọng cười lạnh một tiếng, cũng không thấy hắn làm động tác nào, thân thể của hắn giống như đạn pháo lao thẳng qua phía Nhạc Trọng:

- Vô dụng thôi! ! Tao là vô địch! ! Hôm nay đám vương bát đản bọn mày phài chết trong tay của tao.

Dị quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, phát động Hợp Thể Phòng Hộ Thuật cùng Ảnh Bộ, trên người của hắn trong chớp mắt hiện ra một tầng cốt giáp, hắn rút Ngạc Nha Cứ Nhận và trực tiếp tiến về phía Trần Lương.

Song phương nhanh chóng tiếp cận, rất nhanh đã ở trong phạm vi bốn mươi mét, Trần Lương cười lạnh nhìn qua Nhạc Trọng và đánh ra một quyền.

- Rác rưởi! Đi chết đi!

Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, thân thể trực tiếp nhảy qua bên phải, một cổ kình phong lướt qua người của hắn, đánh lên mặt đất sau lưng của hắn một cái động lớn.

Tuy công kích của Trần Lương hung hãn, nhưng mà công kích của hắn vô cùng đơn điệu, phát động Ảnh Bộ cho nên Nhạc Trọng dễ dàng né qua công kích của hắn, hắn nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Trần Lương.

- Ngu xuẩn! ! Đi chết đi!

Trần Lương nhìn thấy Nhạc Trọng vọt tới trước người của hắn, lạnh lùng cười cười, một quyền đánh lên người của Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng vừa định né tránh, nhưng mà trong lòng báo động mạnh, hai chân của hắn có hai gai xương chèo chống hắn vọt thẳng lên trời.

Một quyền của Trần Lương đánh ra trực tiếp đánh trúng vào gai xương, hai gai xương vỡ vụn hóa thành bột phấn.

- Pháo không khí! ! Mày có kỹ năng pháo không khí!

Nhạc Trọng từ trên trời rơi xuống, thoáng cái đã biết rõ năng lực của Trần Lương là gì.

Trần Lương dữ tợn cười cười, trực tiếp động niệm, ngưng tụ ra mấy chục pháo không khí đánh lên người của Nhạc Trọng:

- Đúng vậy! Cho dù mày biết năng lực của tao cũng không dùng được! Năng lực của tao là vô địch!

Pháo không khí của Trần Lương khoảng cách càng gần thì uy lực càng lớn, hắn cũng cảm giác được Nhạc Trọng khó đối phó, lúc này mới dụ dỗ Nhạc Trọng tới gần hắn.

Trần Lương đã từng thập phần may mắn săn giết hai con biến dị thú cấp ba đánh nhau ở trong trạng thái kiệt sức, chẳng những đạt được bảo vật thanh đồng linh chung, dị năng pháo không khí của hắn tăng lên cấp hai, trừ chuyện đó ra đẳng cấp cường hóa của hắn đạt tới cấp 53, sức chiến đấu trong khu vực này cơ hồ là vô địch. Chính là vì như thế hắn mới không sợ Nhạc Trọng.

Mấy chục đoàn pháo không khí có uy lực cực kỳ khủng bố, thoáng một phát đánh lên người của Nhạc Trọng, trực tiếp đánh cốt giáp trên người của hắn thành vô số mảnh, giống như có vô số cự chùy đánh lên người của hắn, ngũ tạng của hắn bị sức lực to lớn làm chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.

Nhạc Trọng hít sâu một hơi, nhìn qua Trần Lương phát động Khủng Cụ Thuật.

Một đạo tinh thần lực mang theo sợ hãi bao phủ lấy tinh thần của Trần Lương.

Trần Lương chỉ khẽ chau mày, thân thể không có không khỏe nào cả, tinh thần của hắn cũng không kém hơn Nhạc Trọng chút nào, Khủng Cụ Thuật không có hiệu quả với hắn.

- Còn chưa có chết sao? Để tao đưa tiễn mày một lần!

Trần Lương dữ tợn cười cười, điểm một ngón tay qua phía Nhạc Trọng và muốn phát động năng lực.

Đúng lúc này một đạo băng mâu đánh lên trên tầng bảo hộ màu xanh của hắn, ầm ầm nổ vang, làm cho hào quang trên tầng bảo hộ màu xanh ảm đạm đi rất nhiều.

Trần Lương nhìn theo hướng băng mâu bắn tới, hắn nhìn thấy Thư Thiên Nhã sắc mặt tái nhợt.

Trần Lương nhìn Thư Thiên Nhã và trong mắt hiện ra thần sắc ngoan độc nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play