Ven đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vô số thi thể nhân loại hoặc người tự sát, nhưng mà không có người nào quan tâm tới những thi thể kia, cũng không có ai đi thanh lý chúng cả.
Cả thị trấn nhỏ không có một tia sinh cơ, tỏa ra khí tức mục nát và già nua. Có lẽ không cần tang thi tấn công, cái trấn nhỏ này không kiên trì được mấy tháng nữa.
- Tên Trần Lương này thật sự là một tên phế vật! Không ngờ biến thị trấn thành như thế này!
Nhạc Trọng nhìn thấy không khí trong trấn nhỏ này trầm lắng như vậy, khẽ chau mày. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy quản lý yếu kém như vậy, không có trật tự nào cả.
Lúc trước cho dù là huyện Thanh Nguyên hay là thành phố SY tuy người sống sót trôi qua rất khổ, nhưng mà còn có trật tự nhất định, còn có một tia sinh cơ. Ở trong Long Đằng trấn này không có một tia sinh cơ nào, cơ hồ tất cả người sống sót giống như đang chờ chết vậy.
Cùng nhau đi tới, Nhạc Trọng lúc này đi tới một ngục giam.
Ở cửa ra vào của ngục giam có bên tên lính đang cầm súng trường 81 thủ vệ.
- Tiêu diệt bọn chúng!
Nhạc Trọng trực tiếp nhìn qua bạch cốt ra lệnh.
Linh hồn ma hỏa trong mắt của bạch cốt chớp động lên vài cái, tay phải đưa lên và bốn gai xương bắn thẳng ra ngoài, lập tức xuyên qua đầu lâu của bốn tên lính đang cầm súng trường 81, giết chết bọn chúng.
- Thật đáng sợ!
Tiết Cương nhìn thấy màn này thì trong nội tâm phát lạnh, Nhạc Trọng vậy mà không nói hai lời đã ra lệnh cho thủ hạ giết qua, hơn nữa lập tức vô thanh vô tức tiêu diệt bốn tên lính gác, làm cho nội tâm của hắn tràn ngập hàn ý.
- Giết sạch thủ vệ bên trong đi!
Nhạc Trọng nhìn qua bạch cốt và trầm giọng ra lệnh. Nếu đã động thủ thì Nhạc Trọng không chút lưu tình.
Bạch cốt nhận được lệnh của Nhạc Trọng thì giống như thiểm điện lao thẳng vào trong ngục giam.
Bạch cốt có được tốc độ gấp năm lần người bình thường, tuy so ra thì kém Nhạc Trọng, nhưng mà vẫn ảp đảo trên người bình thường, nó vừa xông vào trong ngục giam, từng đạo cốt nhận mãnh liệt bắn ra ngoài, đem những tên thủ vệ đang canh giữ nhà giam giết đi.
Tốc độ của bạch cốt quá mức nhanh nhẹn, nó vẫn chém giết mười ba tên thủ vệ thì đám thủ vệ trong nhà giam mới kịp thời phản ứng, bọn chúng nhao nhao dốc sức liều mạng bắn vào bạch cốt. Nhưng mà viên đạn bắn lên người của bạch cốt thì chợt nhao nhao bị đẩy lùi ra ngoài, bạch cốt tiện tay cốt nhận tung bay, trực tiếp chém giết vài tên thủ vệ còn lại.
Thời điểm bạch cốt giết chết tên thủ vệ cuối cùng, cửa một gian phòng bị đẩy ra ngoài, một tên nam nhân chỉ mặc đồ lót, toàn thân lõa lồ đi ra khỏi phòng. Nam nhân này chính là Trần Lương nói tới một trong Tứ đại Kim Cương Thiên Vương Nguyên Trinh!
Nguyên Trinh nhìn thấy chung quanh là xác của đám thủ vệ, trong nội tâm rùng mình, hắn nhìn qua bạch cốt lớn tiếng quát lớn:
- Mày là thằng nào? Dám can đảm tới đây giương oai?
Bạch cốt không nói hai lời, cầm búa lớn trong tay và sát cơ lẫm lẫm không ngừng tiến về phía của Nguyên Trinh.
- Mày đáng chết! Dị quang trong mắt Nguyên Trinh lóe lên, nổi giận gầm lên một tiếng, bước lên phía trước một bước, phát động kỹ năng thao túng đại địa, một đạo gai đất từ dưới đất bắn thẳng về phía bạch cốt.
Gai đất này thành hình thật nhanh, thoáng cái đã đâm mạnh vào trên người của bạch cốt, đem nó trực tiếp đánh lên đỉnh của nhà giam.
Thiên Vương Nguyên Trinh có được kỹ năng thao túng đại địa, thao túng đại địa hắn tăng lên cấp ba rồi, đồng thời hắn cũng là một cường giả chuyên môn tăng tinh thần lực lên 39 điểm. Hắn thao túng gai đất so với người bình thường sử dụng gai đất mạnh hơn vài lần, tốc độ đâm kích cũng gấp đôi.
Cho dù là kỹ năng gì, trong tay người khác nhau thì cách sử dụng khác nhau. Thiên Vương Nguyên Trinh xác thực có được sức chiến đấu đáng sợ, cả Long Đằng trấn chỉ có Trần Lương là hắn không có nắm chắc chiến thắng mà thôi.
Nguyên Trinh nhìn qua bạch cốt dính trên trần nhà và cười lạnh, nói:
- Cặn bã! Chỉ bằng vào tên rác rưởi như mày mà cũng dám tới đây cướp ngục, thật sự là không biết tự lượng sức mình!
Đột nhiên lúc này sắc mặt Nguyên Trinh đại biến, một cái gai đất lập tức hiện ra che ở trước người của hắn.
Cơ hồ là sau một khắc ở không xa truyền ra vài tiếng vang, sáu viên đạn gai độc bắn lên gai đất, trực tiếp bắn ra sáu lỗ nhỏ trên gai đất, oanh lên người của Nguyên Trinh và làm hăn té trên mặt đất
Nhạc Trọng huy động Hắc Nha Đao chém tới, gai đất kia bị một đao chém đứt, nhìn thấy Nguyên Trinh từ dưới đất miễn cưỡng đứng lên.
- Không chết? Giáp da biến dị thú thật tốt! Hẳn là giáp da của biến dị thú cấp hai rồi!
Nhạc Trọng nhìn Nguyên Trinh và nhanh chóng đưa ra suy đoán.
Cơ hồ chỉ có da của biến dị thú trên cấp hai mới có thể ngăn cản viên đạn gai độc bắn trúng, giáp da biến dị dươi cấp hai không thể ngăn cản viên đạn gai độc, không cách nào phòng ngự hoàn toàn.
Nguyên Trinh vừa mới từ trên đất đứng lên, từ trên trần nhà, một đạo gai xương bén nhọt đâm xuống đầu của hắn.
Nguyên Trinh hoảng hốt lập tức phát động kỹ năng thao túng đại địa, một gai đất thật nhanh ngăn ở trước người của hắn.
Gai xương kia đâm vào gai đất ba phần thì hết lực dừng lại.
Bạch cốt từ trên trần nhà nhảy xuống, cầm búa lớn hung hăng bổ lên phía trước.
Một búa bổ lên thì bức tường chấn động, chợt rạn nứt ra.
Mà Nguyên Trinh lúc này điên cuồng thúc dục kỹ năng, gai đất phủ kín vết rạn khóa búa lớn của bạch cốt lại, đồng thời tâm niệm của hắn vừa động thao túng gai đất, chợt xuất hiện hai lỗ nhỏ để hắn nhìn qua bên kia.
Thời điểm Nguyên Trinh nhìn thấy hình ảnh bên kia, đột nhiên từ bóng dáng của hắn có một đầu ảnh lang vô thanh vô tức thoáng cái bổ nhào vào cổ của hắn, mở miệng lớn dính máu một ngụm cắn vào cổ của Nguyên Trinh.
- Xuất hiện lúc nào?
Nguyên Trinh hiện ra suy nghĩ cuối cùng này, cổ của hắn chợt bị ảnh lang cắn trúng và đầu bay lên cao cao.
Ảnh lang là triệu hoán thú có thể xuyên qua các bóng râm, rất khó bị người phát hiện. Nguyên Trinh đang chiến đấu với bạch cốt nên không có du lực phân tâm, bởi vậy lúc này mới bị ảnh lang một kích đắc thủ. Nếu như Minh Giai Giai đấu với Nguyên Trinh thì Nguyên Trinh thoáng cái có thể miểu sát Minh Giai Giai.
Mất đi kỹ năng của Nguyên Trinh ủng hộ, những tường đất và gai đất nhao nhao sụp đổ..
Nhạc Trọng tiêu diệt Nguyên Trinh xong liề bảo Trịnh Minh Hòa đem những lính biên phòng bị nhốt thả ra ngoài, tập hợp trước mặt của hắn.
Nhạc Trọng nhìn qua đám lính biên phòng kia và nói:
- Tôi là Nhạc Trọng! Là tôi cứu các người! Hiện tại các người có ai lựa chọn, thứ nhất, chỉ cần đáp ứng không thú nghịch với tôi, các người có thể tự hành rời đi, rời khỏi thị trấn nhỏ. Thứ hai, ra sức cho tôi, cùng tôi chiến đấu tiêu diệt Trần Lương. Hơn nữa từ nay về sau phục tùng mệnh lệnh của tôi. Tôi sẽ cho các người vũ khí, đồ ăn, thắng lợi, vinh quang, tôn nghiêm!
Nghe Nhạc Trọng lên tiếng, những lính biên phòng liền trầm măc, hai mặt nhìn nhau, nghị luận nhao nhao. Bọn họ rất khó hiểu Nhạc Trọng là người nào, muốn bọn họ hiện giờ ra sức cho Nhạc Trọng cơ hồ là không thể nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT