Nhạc Trọng hành tẩu lặng lẽ trong đám người, theo sau hắn là Vệ Trữ Quốc.

Kiến thức thủ đoạn của Nhạc Trọng, Vệ Trữ Quốc liền tạm thời chết tâm tư phản bội, trong tay hắn cũng nhiễm không ít máu của Ngô Nham Hoành. Hắn trở lại trong quân của Ngô Nham Hoành chỉ có con đường chết.

Lúc này đã tới thời gian dùng cơm, trong rừng núi này, người sống sót dưới trướng Hoa Hưng Hội bưng nồi cháo lớn có rau dại ra.

Trong tận thế này, cho dù là thế lực nào cũng thiếu lương thực. Trừ phi là là kho dự trữ lương thực cấp quốc gia gần Bắc Kinh mới có thể trong thời gian dài không lo đói. Cao thủ Hoa Hưng Hội và Ngô Nham Hoành trải qua chiến đấu nhiều lần, cũng giết qua không ít tang thi, biến dị thú. Kho lương thực và thịt biến dị thú còn lại chỉ có hai ngàn tấn mà thôi. Bọn họ tự nhiên cũng phải ăn mặc tiết kiệm, chỉ có những chiến sĩ mới ăn no bụng, người bình thường chỉ lưng lửng bụng

Nhưng mà những chuyện này làm cho người ta thỏa mãn. Hoa Hưng Hội dưới sự chủ trì của Thư Văn Ngạn có được trật tư cơ bản, nếu bọn hợ rơi vào trong tay Ngô Nham Hoành thì nam bị cưỡng bức làm đầy tớ và lao động tới chết, nữ thì biến thành đồ chơi, sau khi tàn phế sẽ bị giết ăn thịt.

Nhạc Trọng cùng Vệ Trữ Quốc cùng nhau đi tới, người sống sót của Hoa Hưng Hội nhìn thấy bọn họ thì kính sợ và hâm mộ nhìn Nhạc Trọng cùng Vệ Trữ Quốc. Không phải Nhạc Trọng là đại ân nhân cứu bọn họ, bọn họ cũng không biết ai cứu mình. Mà là vì Nhạc Trọng cùng Vệ Trữ Quốc trên người mang theo súng trường AK cùng với băng đạn dài hẹp.

Trong tận thế này, có thể trở thành chiến sĩ là mộng tưởng của nhiều người. Thế nhưng mà cũng không phải ai cũng trở thành chiến sĩ.

Một tên ảnh nhỏ gầy đi theo sau Nhạc Trọng, Vệ Trữ Quốc hai người và nhanh chóng duỗi tay phải ra, với lên túi của Nhạc Trọng.

Nếu là người bình thường chỉ sợ bị thân ảnh nhỏ gầy này sờ túi rồi, Nhạc Trọng là cường giả tốc độ nhanh gấp mười lần người bình thường, hắn dễ dàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé kia và quát lên:

- Ngươi muốn làm gì?

Nhạc Trọng nhìn qua thân ảnh nhỏ gầy này. Người nọ trên mặt có bảy tám vết đen, dính đầy tro bụi, tóc tán loạn xoã tung, còn có rất nhiều bùn đất, tóc dày che đậy bộ ngực nàng, mặc cái áo rách tung tóe.

Nhạc Trọng nhướng mày nói:

- Ăn trộm?

Đứa bé kia nhìn thấy Nhạc Trọng bắt lấy tay phải của nàng, trong mắt hiện ra hoảng sợ, một bên giãy dụa, một bên lớn tiếng thét to:

- Ah! ! ! Thả tôi ra! ! ! Tôi không phải ăn trộm! ! Tôi không phải ăn trộm! ! !

Trong lúc đứa bé thét lên thê lương, Vệ Trữ Quốc trực tiếp lấy súng đặt lên đầu của đứa bé này, dùng tiếng Trung lạnh như băng ra lệnh:

- Câm miệng! Sau đó yên tĩnh, đợi Nhạc lão đại xử lý! Nếu không tao bắn nát đầu của mày!

Sau tận thế, nhân mạng tiện như con sâu cái kiến. Cho dù là lão nhân, nữ nhân, tiểu hài tử chỉ cần làm cường cường giả tức giận sẽ bị giết là chuyệ xảy ra thường xuyên. Trong Ngô Nham Hoành có chiến sĩ ưa thích hành hạ người khác, giết tiểu hài tử.

Vệ Trữ Quốc xuất thân Lang Nha doanh cho nên tron tay lấy nhiều mạng người, hắn giết người không có chút gánh nặng tâm lý nào, cho dù là tiểu hài tử cũng không ngoại lệ.

Đứa bé kia nhìn thấy Vệ Trữ Quốc chỉa súng vào đầu của nàng, trong mắt tràn ngập sợ hãi, không dám nói lung tung lộn xộn. Nàng cũng là tiểu hài tử nhìn thấy tàn khốc của tận thế. Nàng thập phần tinh tường có ít người là sát nhân cuồng, hơi không cẩn thận thì nàng biến thành thi thể.

- Phát sinh chuyện gì?

Nương theo đó là âm thanh tràn ngập từ tính, Thư Thiên Nhã, Trương Sổ Văn, Hồ Ngạn ba người đi tới. Chủ nhân âm thanh này chính là Thư Thiên Nhã xinh đẹp.

Nhạc Trọng chỉa chỉa vào tiểu quỷ giống như tiểu ăn mày nói với Thư Thiên Nhã:

- Thư tiểu thư! Các người khỏe! Không biết Hoa Hưng xử lý gia hỏa trộm đồ thế nào. Tiểu gia hỏa này ý đồ trộm đồ của tôi, bị tôi bắt được.

Thư Thiên Nhã hai mắt ngưng tụ, tràn ngập vô cùng áp bách nhìn qua tiểu ăn mày hỏi:

- Anh ta nói thật sao? Em thật sự ăn trộm đồ của anh ta sao?

Tiểu ăn mày chần chờ hồi lâu nói:

- Vâng!

Thư Thiên Nhã khe khẽ thở dài, ánh mắt có chút phức tạp nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

- Nhạc Trọng, nếu ăn trộm bị anh bắt tận tay. Anh có thể tại chỗ đánh chết ăn trộm. Hoặc là thu làm đầy tớ. Nhưng mà một khi thu làm đấy tớ của anh, thức ăn sẽ do anh phụ trách. Về sau tất cả không liên quan tới Hoa Hưng Hội của tôi.

Nhạc Trọng khẽ chau mày thầm nghĩ trong lòng.

- Nô lệ! ! Nơi này có hình phạt thế sao?

Bây giờ đang ở trong tận thế, đại bộ phận thế lực đều phạt nghiêm khắc hành vi ăn trộm, cướp bóc thật nặng. Nếu như trong lúc chiến tranh có hành vi này, một khi bị bắt tại chỗ đều là trực tiếp đánh gục. Nếu trong lúc bình thường bị bắt, thế lực Nhạc Trọng xử lý ném vào cặn bã doanh, cho chiến đấu tới chết, hoặc là tích lũy chiến công lần nữa trở thành bình dân. Mà ở đây xử lý là làm đầy tớ cho kẻ khác, inh tử do chủ nhân quyết định.

Cho dù Hoa Hưng Hội là tổ chức của người Hoa, hình pháp cũng rất nặng. Dù sao không có trọng hình áp chế khó bình định nhân tâm.

Nhạc Trọng nhíu mày nhìn qua tiểu quỷ vưỡng víu. Tiểu hài tử không có hậu phương ủng hộ, trong tận thế chỉ là vướng víu. Trừ phi tiểu hài tử kia như Diêu Diêu là người tiến hóa hệ nhanh nhẹn.

Tiểu hài tử nhìn thấy Nhạc Trọng nhíu mày thì bỗng nhiên sợ tới mức quỳ xuống, ôm đùi của Nhạc Trọng đau khổ cầu khẩn nói:

- Không nên giết tôi! ! Van cầu ngài! Thúc thúc! ! Tôi nguyện ý làm nô lệ, tha tôi đi!

Nhạc Trọng nhìn tiểu quỷ này, nhìn qua Vệ Trữ Quốc phất phất tay:

- Được rồi! ! Tôi sẽ thu nó làm nô lệ! Từ hôm nay trở nó là người của tôi!

Vệ Trữ Quốc nhận được mệnh lệnh thì gỡ cái túi ra, từ bên trong tìm kiếm một túi bánh ngọt, một lọ sữa bò đưa cho tiểu quỷ.

Đứa bé kia vừa tiếp xúc với bánh ngọt cùng sữa bò, không chút khách khí xé túi và từng ngụm từng ngụm ăn uống hết. Bánh ngọt cùng sữa bò trong tận thế là xa xỉ phẩm, không cẩn thận sẽ bị cướp đi.

Tiểu hài tử của Hoa Hưng Hội chúng quanh nhìn qua tiểu quỷ được Nhạc Trọng thu làm nô lệ có bánh ngọt, uống sữa bò. Con mắt bọn họ sáng lên.

Những tiểu hài tử chung quanh vây lấy bọn người Nhạc Trọng bên này.

Nhạc Trọng nhìn qua đám tiểu hài tử vây tới, nhìn qua Thư Thiên Nhã cười nói:

- Thư tiểu thư! ! Những đứa bé này nhờ cô vậy,.

Thư Thiên Nhã mắt hiện dị quang, nhìn qua Nhạc Trọng tự nhiên cười nói nói:

- Nhạc Trọng. Anh nên không nên gọi tôi là Thư tiểu thư, thật sự là quá khách khí. Bảo tôi Thiên Nhã là được rồi, trừ phi anh không xem tôi là bạn.

Nhạc Trọng cười nói:

- Thiên Nhã! ! Đám tiểu quỷ nhờ cô!

Nghe được Nhạc Trọng gọi Thư Thiên Nhã là Thiên Nhã, đi theo sau lưng Thư Thiên Nhã là Trương Sổ Văn cùng Hồ Ngạn trong mắt hiện hào quang chán ghét. Hai người bọn họ đều đang theo đuổi Thư Thiên Nhã, bọn họ vô cùng rõ ràng, chỉ khi được Thư Thiên Nhã để ý mới được phép gọi tên của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play