Không lâu từng chiếc xe tải lớn từ trong huyện chạy ra ngoài. Mang theo nhiêu lương thực chạy lên đỉnh núi mà Nhạc Trọng chỉ định.

Ba trăm tấn lương thực cũng không phải số lượng nhỏ, đoàn xe vận tải phải mất vài tiếng mới có thể dỡ lương thực xuống đoàn xe.

Sau khi Ô Đạt Huy đi tới đỉnh núi thì nhanh chóng cho chiến sĩ Lang Nha doanh khống chế một đỉnh núi hiểm yếu. Đồng thời hai chiếc trực thăng vũ trang đã giấu trong rừng, tùy thời chuẩn bị cất cánh, tiến hành đả kích Nhạc Trọng.

Ô Đạt Huy thấy Nhạc Trọng có thể đánh chết Đạt Dương là cao thủ tinh nhuệ của Lang Nha doanh thì vô cùng coi trọng, người mạnh như vậy không cách nào đối kháng chính diện với Ngô Nham Hoành. Nhưng mà chiến đấu du kích thì có thể chế tạo rất nhiều phiền toái cho Đại Thái Lan đế quốc.

Tinh anh của Lang Nha doanh tự nhiên không thể vì Ngô Nham Hoành mà đối nghịch với cao thủ. NHưng mà cao thủ cũng chế tạo rất nhiều phiền toái cho Ngô Nham Hoành, hơn một trăm chiến sĩ của Ngô Nham Hoành chết trong tay cao thủ kia. Hơn nữa cũng ngăn chặn không ít tinh lực của Ngô Nham Hoành.

Thời gian không ngừng trôi qua, với tư cách nhân vật chính Nhạc Trọng vẫn chưa xuất hiện.

- Nhạc Trọng đáng chết! Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Sau khi đợi ba giờ thì Ô Đạt Huy đã có chút phập phồng không yên. Nhướng mày, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu.

- Doanh trưởng!

Đúng lúc này một gã chiến sĩ chạy tới đây. Hướng về Ô Đạt Huy báo cáo:

- Nhạc Trọng phái người tới! Hắn nói chúng ta ở chỗ này bố trí mai phục, một điểm thành ý cũng không có. Muốn chúng ta bây giờ lập tức đem lương thực chuyển tới Thanh Trúc Phong.

Ô Đạt Huy xanh mặt, trong nội tâm càng kiêng kỵ Nhạc Trọng sâu hơn một tầng:

- Bị hắn khám phá sao? Hắn đúng là giảo hoạt!

Một gã chiến sĩ nhìn qua Ô Đạt Huy hỏi:

- Doanh trưởng! Làm sao bây giờ?

Ô Đạt Huy trầm mặc một hồi, chút ngăn trở này năm trong dự liệu của hắn, hắn trực tiếp ra lệnh:

- Dựa theo hắn phân phó. Đem lương thực chuyển dời đến Thanh Trúc Phong đi. Lúc này các ngươi không cần tới.

- Vâng!

Tên kia chiến sĩ cung kính đáp.

- Chỉ cần mày còn ham ba trăm tấn lương thực! Mày tuyệt đối không thoát khỏi tay của tao đâu!

Trong lòng Ô Đạt Huy hung dữ nghĩ thầm, trogn ba trăm tấn lương thực kia, đại bộ phận rương hòm đều có lương thực chính thức, nhưng mà trong ba mươi rương thì có cao thủ của Lang Nha doanh.

Chỉ cần Nhạc Trọng phái người tới lấy ba trăm tấn lương thực, cao thủ Lang Nha doanh trong rương sẽ giết ra, phối hợp với hai chiếc trực thăng vũ trang hỗ trợ, đủ để tiêu diệt một doanh ô hợp.

Chiên sĩ quân Thái dựa theo lệnh của Ô Đạt Huy mang ba trăm tấn lương thực chuyển tới Thanh Trúc Phong. Lãng phí thêm mấy tiếng đồng hồ.

- Doanh trưởng! ! Nhạc Trọng bảo chúng ta vận chuyển lương thực tới Tích Dịch Lâm.

Vừa mới vận chuyển lương thực tới Thanh Trúc Phong qua một giờ và một tên chiến sĩ chạy đi báo cáo với Ô Đạt Huy.

- Nhạc Trọng khốn kiếp! ! Lại dám đùa tao! ! Nếu như tao bắt được mày, tao nhất định sẽ lăng trì xử tử mày!

Ô Đạt Huy vẻ mặt tái nhợt cùng dữ tợn, hung hãn đánh một quyền lên thân cây, oanh một tiếng vang thật lớn, gốc cây trực tiếp bị một quyền của hắn đánh gãy. Hắn đã biết rõ Nhạc Trọng cũng không có tâm tư giao dịch với hắn, nếu không cũng không trêu đùa như vậy.

Ô Đạt Huy mặt âm trầm cắn răng nói:

- Chúng ta trở về!

Nghe được lệnh của Ô Đạt Huy thì chiến sĩ Lang Nha doanh và các quân Thái khác bị giày vò một thân mệt mỏi quay về.

Mà Nhạc Trọng thì dẫn theo Lý Băng Yên đi tới hướng của Lang Nha doanh đóng quân, hắn đã hoàn thành mục tiêu kiếm chế Ngô Nham Hoành một ngày, hiện tại hắn phải trở lại thị trấn nhỏ, tổ chức lui lại, dẫn người rời đi.

Nhạc Trọng lúc này chế tạo phiền phức cho Ngô Nham Hoành, hắn căn bản không có năng lực ngăn cản đại quân của Ngô Nham Hoành tấn công.

Chỉ cần Ngô Nham Hoành phái Lang Nha doanh đi tới tấn công Nhạc Trọng, tuyệt đối có thể dễ dàng đánh tan người của Nhạc Trọng.

Lý Băng Yên oán hận nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng lớn tiếng nói:

- Anh không coi trọng chữ tín! Anh không phải đáp ứng lấy được ba trăm tấn lương thực là thả tôi sao? Người của tôi không phải lấy ba trăm tấn lương thực rồi sao? Vì cái gì anh không giao dịch và thả tôi đi?

Nhạc Trọng đi tới địa điểm nhưng không giao dịch, chuyện này làm cho Lý Băng Yên tức giận không thôi. Nàng thập phần tinh tường, chỉ cần Nhạc Trọng bước vào địa điểm giao dịch chính là cửu tử nhất sinh. Nàng cũng có thể có một đường sinh cơ, nhưng mà hy vọng này bị Nhạc Trọng làm tan vỡ.

Nhạc Trọng nhìn qua Lý Băng Yên đang tức giận và lạnh lùng nói:

- Cô thành thật cho tôi đi! Là Lang Nha doanh không có thủ tín, thiết hạ mai phục, cho nên mới giao dịch không thành, không nên trách lên đầu của tôi.

Lang Nha doanh sảng khoái đáp ứng, Nhạc Trọng đã biết rõ tâm tư của bọn chúng nên không giao dịch thành công. Ban trăm tấn lương thực, đó cũng không phải con số nhỏ. Hơn nữa đổi vị trí suy nghĩ, Nhạc Trọng đứng ở vị trí của Ô Đạt Huy, cũng chỉ nghĩ biện pháp tiêu diệt bọn tham lam.

Lý Băng Yên oán hận trừng mắt nhìn Nhạc Trọng và cúi đầu xuống, một bộ dáng kính cẩn nghe lời, nhưng trong lòng không biết giết Nhạc Trọng bao nhiêu lần.

Nhạc Trọng mang theo Lý Băng Yên trở lại thị trấn nhỏ, liền nhìn thấy đám người hoa, người da trắng, người da đen sống sót đã khôi phục nguyên khí, bọn họ cầm vũ khí trong tay, đang tuần tra trong trấn, chấn nhiếp những người Thái Lan sống sót.

Trên đường phố không có một bóng người, trên đường giao thông có không ít bao cát, lưới sắt và một tên chiến sĩ.

Nhìn thấy Nhạc Trọng đi tới, những chiến sĩ này nhìn qua Nhạc Trọng chào theo nghi thức quân đội, trong mắt tràn ngập cảm giác sùng kính cùng cảm kích. Chính là nam nhân này đã cứu bọn họ ra khỏi địa ngục, trả lại đồ ăn, khỏe mạnh, lực lượng, tôn nghiêm, cho bọn họ được trở lại làm người, mà không phải tồn tại như heo chó. Chuyện này càng cảm kích và sùng bái Nhạc Trọng từ đáy lòng.

Một tên chiến sĩ mặt sẹo, làm tướng mạo của hắn dữ tợn nhìn qua Nhạc Trọng chào theo nghi thức quân đội, trong mắt chớp động ánh mắt cảm kich và sùng bái:

- Nhạc lão đại! ! Trần Dao tiểu thư ở bên cạnh, xin ngài đi theo tôi!

Hơn hai trăm người sống sót Thái Lan cũng bị ngược đãi như heo chó, trên người đầy sẹo, mặt mày hốc hác cũng không ít.

- Anh tên là gì?

Nhạc Trọng đi theo tên chiến sĩ này và nói ra.

- Tôi là Phan Kim Dũng!

Tên chiến sĩ nhanh chóng trả lời.

Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói:

- Có nguyện ý làm cảnh vệ của tôi không?

Phan Kim Dũng nói chuyện về Thái Lan, tướng mạo vô cùng dữ tợn, sát cơ lẫm lẫm nói:

- Đương nhiên nguyện ý! ! Nhưng mà Nhạc lão đại! Tôi càng muốn ra tiền tuyến.

Nhạc Trọng từ trong trại tù binh của Thái Lan cứu ra hơn hai trăm người Thái Lan sống sót bình thường, bọn họ tràn ngập cừu hận với đám người khác. Hận không thể giết sạch đám người Thái Lan này.

Nghe Phan Kim Dũng nói vậy thì Lý Băng Yên nhướng mày, nàng là người Thái Lan, nghe được có người mắng to Thái Lan, tự nhiên trong nội tâm thập phần không thoải mái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play