Không chút tiếng động đã xử lý xong hai gã chiến sĩ, ánh mắt Trần Dao di chuyển, tâm niệm lại động, sáu cây mây còn lại điên cuồng đâm thẳng tới sáu gã chiến sĩ còn lại.

Trong sáu cây mây có ba cây nháy mắt đâm xuyên qua đầu ba gã chiến sĩ liền lập tức đánh chết bọn hắn. Còn lại ba cây mây bởi Trần Dao không đủ kinh nghiệm chiến đấu nên điều khiển không quá thành thạo, chỉ đâm thủng cơ thể ba gã chiến sĩ mà không lập tức giết chết được họ.

Nhìn thấy ba gã chiến sĩ há miệng muốn kêu la, từ trong bụi cỏ nổ bắn ra ba đạo gai xương, trực tiếp đem đầu ba tên chiến sĩ chém bay.

- Thật xin lỗi!

Trần Dao nhìn Nhạc Trọng nhỏ giọng giải thích. Nàng không thể lập tức đánh chết sáu người trong nháy mắt, thiếu chút nữa phá hủy hành động lần này. Phải biết rằng đánh lén cùng tiến công là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, đánh lén thì có lẽ Nhạc Trọng cùng nàng còn có thể xử lý bộ đội một doanh, nhưng nếu tiến công bọn họ chỉ có thể lập tức rời đi nơi này.

Nhạc Trọng mỉm cười an ủi:

- Không cần nói xin lỗi! Cô đã làm rất khá, cô xử lý chiến sĩ trong hai tháp súng máy đã xem như hoàn thành xong nhiệm vụ!

Kinh nghiệm chiến đấu của Trần Dao cực kỳ thiếu khuyết, có thể làm được như vậy cũng đã không tệ. Trước đó Nhạc Trọng đã có chuẩn bị, để Bạch Cốt giải quyết hậu quả nàng lưu lại. Về phần bản thân hắn cần phải bảo tồn thực lực dùng ứng phó đủ loại trạng huống đột biến.

- Đi thôi!

Nhạc Trọng vọt nhanh về hướng cửa trấn.

Phòng ngự của trấn nhỏ bên ngoài cứng bên trong lỏng, khi Nhạc Trọng tiến vào bên trong cùng Trần Dao và Bạch Cốt nhanh chóng dọc theo hẻm nhỏ đi nhanh vào bên trong trấn.

Ngô Đàm Đồng đã đem địa hình cùng tình huống phân bố binh lực trong trấn kể lại đại khái cho Nhạc Trọng, hơn nữa còn vẽ ra một bản đồ sơ sài.

Nhạc Trọng dựa theo bản đồ đi nhanh vào bên trong nơi trú đóng của một doanh binh lực.

Chỉ thấy bên trong nơi trú đóng, lúc này đèn đuốc sáng trưng, thanh âm nam nhân hưng phấn quát to cùng thanh âm tiếng khóc tiếng rên rỉ của nữ nhân vang vọng không trung.

Nhạc Trọng từ trong hẻm nhỏ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trên một sân rộng có một nhóm nữ nhân như những con chó quỳ rạp trên mặt đất, một đám chiến sĩ vây quanh trước đống lửa, hưng phấn lớn tiếng thét chói tai, dùng đủ loại phương pháp chà đạp lăng nhục nhóm nữ nhân kia.

Một gã chiến sĩ trực tiếp cưỡi trên thân một nữ nhân, dùng roi da không ngừng quất lên người nàng, làm nữ nhân trần truồng không ngừng quằn quại trên mặt đất, phát ra tiếng kêu khóc bi thảm:

- Đừng đánh tôi, van cầu ông đừng đánh tôi…

Nhạc Trọng có thể nhìn thấy thật rõ ràng trên thân thể nữ nhân kia tràn ngập những vết thương dữ tợn khủng bố, đồng thời ở thân dưới của nàng không biết vì sao còn không ngừng tuôn ra máu tươi.

Những chiến sĩ chung quanh nhìn người phụ nữ kia cười ha ha, chỉ cảm thấy phi thường thú vị. Mất đi đạo đức cùng kỷ luật trói buộc, những chiến sĩ kia biến thành một tên cầm thú hình người.

Trần Dao nhìn thấy một màn này, trong lòng tràn ngập căm giận, nghiến răng nghiến lợi nói một câu, cơ hồ muốn lao ra đem đám chiến sĩ kia giết hết sạch sẽ:

- Cầm thú!

Trong mắt Nhạc Trọng chớp động quang mang phẫn nộ, bởi vì hắn nghe được trong thanh âm tiếng kêu gào thảm thiết của nữ nhân kia, nàng đang nói tiếng Trung văn! Đám chiến sĩ điên rồ kia đang lăng nhục đồng bào của hắn.

Hắn hít một hơi thật sâu, nắm lấy bàn tay của Trần Dao:

- Đám súc sinh kia rất nhanh sẽ bị tôi đích thân trừng phạt! Hiện tại cô phải nhẫn nhịn, nghe theo mệnh lệnh của tôi!

Trần Dao thầm cắn răng gật gật đầu, nàng là một cô gái thập phần thông minh, hiểu thật rõ chỉ ba người bọn họ khó thể đối cứng với cả doanh binh lực, vì vậy lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn.

Đúng lúc này nữ nhân kia run rẩy lên, ngã trên mặt đất, thân thể nàng hết sức yếu ớt lại chịu đủ tra tấn, rốt cục không còn nhịn được nữa.

Tên chiến sĩ cưỡi trên người nàng cũng bị té ngã trên đất, bị những tên chiến sĩ khác phát ra thanh âm cười nhạo chói tai.

Tên chiến sĩ kia thẹn quá hóa giận, móc ra súng lục nhắm ngay người phụ nữ kia nã một phát súng.

Phanh một tiếng súng vang, nữ nhân kia lập tức bị một phát đạn bắn chết, thi thể trần truồng ngã xuống trên sân rộng.

Chứng kiến một màn bi thảm này, trên mặt Trần Dao dâng lên vẻ đỏ ửng, nàng nắm chặt tay Nhạc Trọng, thân thể mềm mại run rẩy lên. Cho dù nàng từng kiến thức qua thật nhiều hắc ám cùng tàn khốc tận thế, nhưng nàng làm sao cũng không thể thói quen.

Nhạc Trọng kéo tay Trần Dao nhanh chóng rời khỏi nơi đó, hướng những dãy nhà lặng lẽ đi tới.

Rất nhanh ba người đã tiềm nhập vào một gian phòng nghỉ ngơi của đám chiến sĩ, tay phải Nhạc Trọng lóe ra ma viêm, ổ khóa phòng đã bị biến thành một bãi nước thải.

Nhạc Trọng lặng yên đẩy ra cửa phòng, huy động ám ma đao trong tay thật nhanh, đem đầu những chiến sĩ đang nằm ngủ chỉnh tề bên trong toàn bộ chặt xuống.

Lúc này đã là đêm khuya, ngoại trừ một số chiến sĩ ở bên ngoài chơi đùa nữ nhân, những chiến sĩ còn lại đều nằm ngủ trong phòng.

Trong vô thanh vô tức, có ba trăm hai mươi tên chiến sĩ bị Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt chém thủ cấp xuống, biến thành quỷ không đầu.

Thủ tiêu toàn bộ chiến sĩ ngủ trong dãy nhà, Nhạc Trọng lưu lại Bạch Cốt phụ trách ám sát những tên chiến sĩ sắp quay vào phòng nghỉ ngơi, bản thân hắn mang theo Trần Dao hướng kho đạn dược vũ khí đi tới.

Vũ khí đạn dược cực kỳ mấu chốt trong cuộc chiến tranh, có được vũ khí đạn dược sung túc thì lực chiến đấu bền bỉ cùng lực phá hoại của Nhạc Trọng không chỉ tăng thêm một thành. Có được trữ vật giới chỉ 6 cấp hắn có thể chứa hết kho vũ khí đạn dược, đây là át chủ bài phi thường trọng yếu của hắn.

Nhạc Trọng cùng Trần Dao đi nhanh tới trước kho hàng đựng vũ khí.

Trần Dao nhìn thấy ống khóa lớn trên cửa, phát động điều khiển thực vật kỹ năng, cây mây quái bắn ra một sợi mây tinh tế xuyên vào trong khóa lớn, lập tức mở khóa bung ra. Kỹ năng của Trần Dao trong rất nhiều trường hợp có thể phát huy ra tác dụng cực lớn, là một loại năng lực quỷ dị có thể sử dụng vô cùng phương tiện.

Năng lực ma viêm của Nhạc Trọng thiên hướng phá hư, lực phá hoại siêu cường. Nhưng so sánh với phòng hộ lực cùng những phương hướng khác thì có vẻ hơi yếu.

Nhạc Trọng đẩy cửa phòng, phát hiện bên trong có đủ loại súng ống được bày đặt thật chỉnh tề.

Bên trong có nhiều nhất là loại súng trường AK47, loại súng trường này có tính ổn định rất tốt, thích hợp tác chiến trong khu nước bùn, ngoại trừ loại súng trường đại danh đỉnh đỉnh này, còn có thật nhiều súng trường của Nga cùng Mỹ còn trong thời hạn nghĩa vụ quân sự.

Ngoại trừ đủ loại súng trường dùng trong tấn công, bên trong phòng còn có thật nhiều súng ngắm, cùng máy phóng lựu đạn, bên trong đó còn có ba khẩu súng ngắm Bart thức.

Nhạc Trọng đem toàn bộ vũ khí hạng nặng thu nhập vào trong trữ vật giới chỉ, nhìn nhìn lại số súng ống còn lại cũng không có ý định thiêu hủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play