- Thật tốt quá, có được mười ba quả cây đã chín, như vậy mình sẽ có thêm mười ba tiến hóa giả!
Nhạc Trọng nhìn thấy mười ba quả cây màu đỏ, trong mắt liên tục lóe sáng kỳ dị, nhanh chóng đưa tay chộp tới.
- Nhạc Trọng cẩn thận!
Ngay khi Nhạc Trọng đưa tay ngắt lấy quả cây, Trần Dao đang đứng bên
dưới ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt đại biến, cơ hồ dùng thanh âm tê tâm
liệt phế lớn tiếng thét lên, đồng thời ném một mầm móng cây mây biến dị
xuống đất, một cây mây thật lớn nhanh chóng kéo dài vươn ra nâng đỡ lấy
nàng hướng đỉnh gốc cây cao ngất bay lên.
Nhạc Trọng vừa nghe được thanh âm tiếng hô chói tai của Trần Dao, trong
lòng rùng mình ngẩng phắt đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy một con quái
thú thân dài hai mươi thước toàn thân điêu khắc thật nhiều ma văn kỳ dị
cùng pháp trận huyền ảo, thân thể màu xanh, trên đầu có mọc một sừng,
lại có vẻ giống như con rắn mặc dù không có cánh nhưng lại có thể tự do
bay lượn trên không trung đang hướng chỗ hắn đánh tới.
- Thú biến dị 75 cấp: Hư Không thú tam giai!
Nhạc Trọng vừa nhìn thấy cấp bậc con thú biến dị kia sắc mặt đại
biến, lập tức phát động hợp thể phòng hộ thuật cùng ảnh bộ, đồng thời
đôi tay vừa lật ống phóng rốc két phản xe tăng liền xuất hiện trong tay
hắn. Ống phóng rốc két là binh khí cường lực cận chiến đơn độc mạnh nhất của hắn, đối mặt với thú biến dị tam giai kinh khủng kia hắn chỉ có
thể toàn lực liều mạng.
Nhạc Trọng vừa mới phát động xong hợp thể phòng hộ thuật cùng ảnh bộ,
chiếc sừng trên đỉnh đầu Hư Không thú chợt lóe, há miệng, một đoàn pháp
trận vô cùng huyền ảo từ trong miệng nó phun ra, hướng Nhạc Trọng oanh
tới.
Cơ hồ trong tích tắc đoàn pháp trận vô cùng huyền ảo đã đem Nhạc Trọng cùng Trần Dao vừa bay lên đỉnh cây bao phủ lại.
Một trận quang hoa chớp động, Nhạc Trọng cùng Trần Dao chợt biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này con Hư Không thú mới thản nhiên bay tới trên cây Xà Đản mở miệng đem một quả cây màu xanh nuốt chửng, nó đem toàn bộ sáu mươi ba quả cây màu xanh trên cây Xà Đản làm thịt xong, lúc này mới thong thả bay về
phương xa.
Chung quanh cây Xà Đản được gắn rất nhiều cameras, một màn Nhạc Trọng
cùng Trần Dao bị Hư Không thú cắn nuốt cũng bị lưu ảnh tượng.
Cả nơi đóng quân chợt sôi trào lên, bốn khẩu súng máy hạng nặng điên
cuồng hướng con Hư Không thú bay trên bầu trời không ngừng bắn phá.
Nhưng tốc độ phi hành của Hư Không thú rất nhanh, chỉ vài lần chớp động đã không thấy bóng dáng.
Rất nhanh tin tức Nhạc Trọng mất tích truyền khắp cao tầng chính phủ, lòng người bắt đầu dao động.
Trì Dương nhanh chóng đem các đại tướng lãnh binh bên ngoài triệu tập trở về, hơn nữa mời dự họp hội nghị.
- Nhạc Trọng đã mất tích!
Vẻ mặt Trì Dương nghiêm túc nói.
Sau khi nghe được tin tức kia, toàn bộ đại tướng lãnh binh đều biến đổi
sắc mặt, tâm tư dao động. Nếu có mặt Nhạc Trọng tự nhiên không người nào dám có dị tâm, nhưng một khi Nhạc Trọng mất tích, những đại tướng tay
nắm quyền to đều khó tránh hỗn loạn.
Đại Cẩu Tử lớn tiếng nói:
- Nhạc đội sẽ không có việc gì, thực lực của hắn mạnh mẽ như vậy, lần
này tuyệt đối cũng sẽ không có việc. Nếu có ai phản bội Nhạc đội, Đại
Cẩu Tử này là người đầu tiên không đáp ứng!
Là một trong những tùy tùng đầu tiên của Nhạc Trọng, hết thảy những gì
hắn có đều là Nhạc Trọng ban cho hắn. Hắn đối với Nhạc Trọng một lòng
trung thành cùng tận tâm, hắn không muốn nhìn thấy cơ nghiệp mà Nhạc
Trọng đánh xuống bị người cướp lấy.
Bộ mặt Khổng Thiên Dự dữ tợn liếc mắt nhìn mọi người hung hãn nói:
- Có người muốn phản bội Nhạc đội? Tôi là người đầu tiên chém hắn!
Ngô Quang cũng lạnh băng nói:
- Đệ nhất đoàn chỉ nguyện trung thành với Nhạc đội, nếu có ai dám phản
bội Nhạc đội, đệ nhất đoàn chúng tôi tuyệt sẽ không buông tha hắn!
- Không ai nói như vậy!
Trì Dương nhướng mày, chậm rãi nói:
- Lần này tôi triệu tập mọi người lại đây chính là hi vọng mọi người bảo trì bình tĩnh. Tôi tin tưởng Nhạc Trọng sẽ không xảy ra chuyện gì, cậu
ấy rất nhanh sẽ quay trở về như trước kia. Chúng ta chỉ cần làm việc ổn
định như trước, vừa phát triển vừa đợi cậu ấy trở về!
Nghe xong lời nói của Trì Dương tất cả mọi người đều thở ra một hơi nhẹ
nhõm. Chỉ cần không phải phiến loạn, vậy thì dễ nói. Nhạc Trọng mất tích cũng không phải lần đầu tiên, bọn họ tin chắc hắn luôn có thể sáng tạo
kỳ tích, vẫn còn sống sót.
Trì Dương thập phần trầm ổn bình tĩnh nói:
- Trước khi Nhạc Trọng rời đi, đã thương lượng với tôi mục tiêu kế tiếp
là Lôi Giang thị. Trước tiên chúng ta phải đem toàn bộ tang thi ở những
thôn trấn chung quanh Lũng Hải thị thanh tẩy…
Dưới dáng vẻ trầm ổn cùng bình tĩnh của Trì Dương cuốn hút, mọi người
đều thoát khỏi nỗi dao động kinh hoàng vì Nhạc Trọng mất tích, lắng nghe Trì Dương tuyên bố một loạt mệnh lệnh.
Sau khi tan họp, những đại tướng tay nắm quyền to đều lần lượt rời đi,
bắt đầu mang binh quét sạch tang thi ở các thôn trấn chung quanh.
Bên trong văn phòng, Vương Thiến trong bộ chế phục văn phòng thật xinh
đẹp động lòng người đi tới trước mặt Trì Dương, trong mắt chớp động ngọn lửa đầy dã tâm nói:
- Trì Dương, Nhạc Trọng mất tích, đây chính là cơ hội tốt nhất của anh.
Chỉ cần hiện tại anh ra tay, cả căn cứ cũng sẽ là của anh. Anh sẽ trở
thành thủ lĩnh của hơn mười vạn người, chân chính đảm đương một phương,
không cần sống bên trong ảnh tử của Nhạc Trọng!
Vương Thiến luôn cảm thấy vô cùng bất mãn vì Trì Dương luôn sống dưới
cái bóng của Nhạc Trọng. Theo nàng xem ra với năng lực của Trì Dương, ở
trong tận thế đủ sức trở thành bá chủ nhất phương. Nhưng bởi có mặt
Nhạc Trọng, Trì Dương lại chỉ có thể trở thành nhân vật số hai, làm nội
tâm nàng tràn ngập khó chịu.
Trì Dương còn đang xử lý văn kiện đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Thiến, trong mắt chớp động quang mang băng sương.
Vương Thiến bị Trì Dương nhìn chằm chằm, trong lòng hoảng hốt lớn tiếng nói:
- Trì Dương, em chỉ là vì muốn tốt cho anh. Anh ngẫm lại đi, Nhạc Trọng
ba phen bốn bận biến mất, đều do một mình anh chống đỡ đại cục, anh vì
trụ sở này đã trả giá bao nhiêu tâm huyết. Hiện tại anh đem trụ sở nắm
bắt trong tay có gì là không đúng? Căn cứ này cũng không phải do một
mình Nhạc Trọng đánh xuống tới!
Trì Dương nhìn Vương Thiến, trong mắt tràn ngập vẻ thất vọng, lạnh lùng chỉ ra ngoài cửa nói:
- Cút đi ra, từ hôm nay trở đi chúng ta không còn là bạn bè nữa. Cô cũng bị khai trừ toàn bộ chức vụ, tôi không muốn gặp lại cô!
Vẻ mặt xinh đẹp của Vương Thiến tràn đầy hoảng sợ quỳ gối trước mặt Trì Dương tận lực cầu xin:
- Trì Dương, anh làm gì vậy, em chỉ vì muốn tốt cho anh, em rất yêu anh, anh đừng đuổi em đi…
Trì Dương liếc mắt nhìn Vương Thiến, đối với lời cầu xin của loại nữ
nhân vong ân bội nghĩa thế này hắn không thèm để ý tới, chỉ lớn tiếng
quát:
- Người đâu, đem nàng ném ra đi!
Hai gã chiến sĩ đi vào, trực tiếp đem Vương Thiến bắt lại kéo ra ngoài.
- Em yêu anh, Trì Dương! Đừng vứt bỏ em, em sai lầm rồi…
Vương Thiến tận lực lớn tiếng cầu xin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT