Mặt khác ở một bên bộ đội của La Điền Dực ám sát Liễu Hồi Phong thất bại, song phương
trực tiếp tiến hành cuộc chiến đấu vô cùng kịch liệt ngay bên trong SY
thị, mỗi một giây phút đều có người bị bắn chết.
La Điền Dực cùng Tô Đông Minh cũng hiểu thật rõ ràng Liễu Hồi Phong cùng Tiền Vệ Dân tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn hắn. Bởi vậy bọn hắn
ra tay trước, trước tiên ám sát Liễu Hồi Phong cùng Tiền Vệ Dân khiến
cho họ trở tay không kịp.
Bị La Điền Dực cùng Tô Đông Minh đột nhiên tập kích, bộ đội của Tiền Vệ
Dân cùng Liễu Hồi Phong thật sự bị thương nặng, hoàn toàn lâm vào hạ
phong.
- Làm sao bây giờ?
Quân đội sống mái với nhau liền truyền vào tai hai đầu sỏ chính phủ, Ôn Báo Quốc lập tức đi tìm Bành Minh Đức hỏi.
Lúc này bởi vì quân đội sống mái với nhau lẫn phân tách, chính phủ nắm
giữ đại đội võ cảnh cùng đại đội đặc cảnh liền biến thành sức chiến đấu
cực kỳ mấu chốt. Ôn Báo Quốc bọn họ nếu nghiêng về hướng bên nào, thì
bên đó sẽ đạt tới thắng lợi cuối cùng.
Bành Minh Đức thản nhiên nói:
- Chúng ta không giúp ai cả, công việc bên trong quân đội hẳn nên để bọn họ tự mình giải quyết!
Tô Đông Minh đã phái người đến liên hệ Bành Minh Đức, chỉ cần chịu giúp
hắn hoặc là không giúp ai, sau trận đánh này hắn cùng La Điền Dực đều
nghe theo Bành Minh Đức sai đâu đánh đó.
Cuộc chiến này vô luận thắng bại nguyên khí của quân đội đều sẽ tổn
thương lớn. Một quân đội nhỏ yếu phục tùng mình càng mang tới lợi ích
lớn hơn cho Bành Minh Đức.
- Không được, nếu để cho bọn họ tiếp tục đánh nữa cho dù là bên thắng
cũng sẽ tổn thất thảm trọng, bất lợi trong việc thủ hộ SSY thị, chúng
ta phải lập tức ra tay can dự!
Ôn Báo Quốc chau mày trầm giọng nói.
Bành Minh Đức nửa công nửa tư nói:
- Nếu ông kiên trì phải can dự vào cuộc chiến này, như vậy tôi nghĩ
chúng ta hẳn nên lập tức phái người trợ giúp Tô Đông Minh bọn họ trấn áp đám người Liễu Hồi Phong. Thực lực bộ hạ của Tô Đông Minh cùng La Điền
Dực còn mạnh mẽ, hơn nữa hiện tại đã chiếm cứ thượng phong. Nếu chúng ta trợ giúp bọn hắn có thể nhẹ nhàng trấn áp người của Liễu Hồi Phong. Nếu chúng ta xuất binh trợ giúp Liễu Hồi Phong đối chiến cùng Tô Đông Minh
với La Điền Dực thì tổn thất sẽ rất lớn!
Ôn Báo Quốc trầm mặc thật lâu chau mày nói:
- Nhưng bộ đội của La Điền Dực cùng Tô Đông Minh vứt bỏ quân đội bạn bỏ
trốn, còn phục kích quân đội bạn, loại hành vi này thật quá xấu hổ.
Chúng ta làm sao có thể trợ giúp đồ vô sỉ như thế! Hơn nữa người như thế căn bản không đáng tin cậy, nếu lúc thủ thành bọn hắn đột nhiên rút
binh bỏ trốn thì sao bây giờ? Chúng ta nên xuất binh trợ giúp Liễu Hồi
Phong tiêu diệt Tô Đông Minh cùng La Điền Dực!
Chân mày Bành Minh Đức nhíu lại thành một đường thẳng:
- Tô Đông Minh cùng La Điền Dực nếu bị diệt chúng ta lấy binh lực đâu mà thủ hộ SY thị?
Trong mắt Ôn Báo Quốc chớp động ánh sáng kiên nghị:
- Nếu thật sự thủ không được, chúng ta có thể rút khỏi SSY thị đi tới
huyện Trữ Quang. Hiện tại Nhạc Trọng đang thiếu khuyết dân cư, hắn nhất
định sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của chúng ta!
Bành Minh Đức không nhịn được buột miệng nói ra:
- Báo Quốc, nếu chúng ta đến huyện Trữ Quang, ông sẽ không còn là chủ tịch SSY thị!
Ôn Báo Quốc cười nhẹ, trong mắt chớp động vẻ kiên định:
- So sánh với sự sống chết của hơn mười vạn người, mũ cánh chuồn của tôi tính là gì!
Làm quan bình thường đều đem mũ cánh chuồn của mình so với mạng còn
trọng yếu. Ôn Báo Quốc đối với mũ cánh chuồn của mình cũng vô cùng bảo
bối, ở trước tận thế hắn cũng không thiếu làm chuyện chạy quan cần
quan. Nhưng hiện giờ đối mặt sự sống chết của hơn mười vạn người, hắn
vẫn làm ra lựa chọn gian nan, buông tha cho quyền lực trong tay để đổi
lấy hi vọng sống sót cho hơn mười vạn người.
Bành Minh Đức trầm mặc, như đinh đóng cột nói:
- Tôi không đồng ý xuất binh trấn áp bộ đội của Tô Đông Minh cùng La Điền Dực!
- Như vậy tự tôi dẫn người đi!
Ôn Báo Quốc trực tiếp đứng lên, xoay người đi ra bên ngoài, hắn đã hạ quyết tâm.
Bành Minh Đức nhìn thấy Ôn Báo Quốc đi ra bên ngoài, trong mắt chớp động dị quang, cuối cùng biến thành ngoan độc, hắn đột ngột rút cây súng lục dùng phòng thân chỉ vào Ôn Báo Quốc bóp cò.
- Phanh phanh…
Thanh âm tiếng súng liên tục vang lên, bởi vì khoảng cách quá gần nên
trên thân Ôn Báo Quốc trúng sáu phát đạn, ngã xuống trong vũng máu không lưu lại một câu di ngôn, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ kinh ngạc lẫn tiếc nuối.
Hai tay Bành Minh Đức run rẩy, trong mắt chớp động vẻ điên cuồng:
- SSY thị là của tôi, đừng có ai nghĩ có thể đoạt đi, Ôn Báo Quốc, đừng trách tôi. Nếu ông cản đường của tôi, ông nhất định phải chết!
Bành Minh Đức làm thổ hoàng đế tại SSY thị làm tới sảng khoái đến cực
điểm. Hắn muốn ngủ vào nữ nhân nào thì ngủ với nữ nhân đó. Hắn muốn ai
chết thì người kia sẽ không thấy được mặt trời vào hôm sau. Hắn muốn đề
bạt ai thì đề bạt ai, toàn bộ trình tự tổ chức đều do hắn nắm trong tay. Hắn chẳng khác gì hoàng đế có thể quyết định sự sống chết của người
khác. Vô số người kính sợ hắn, nịnh bợ hắn, sợ hãi hắn, quyền lực của
hắn so với chức bí thư thành ủy trước tận thế còn lớn hơn không chỉ
gấp mười lần. Quyền lực mang tới thơm ngọt làm cho hắn mê luyến thật
sâu, hắn không muốn buông tha quyền lực trong tay, cho dù dùng hết mọi
biện pháp hắn cũng phải bảo trụ quyền lực của hắn.
Bành Minh Đức lập tức triệu tập tâm phúc cùng cao thủ của mình truyền ra một loạt mệnh lệnh:
- Tư Đồ Quang, anh lập tức dẫn người đến đại đội đặc cảnh thứ nhất tiếp
quản quyền chỉ huy. Nếu Chu Liễu Phong không muốn giao ra quyền chỉ huy, anh lập tức giết hắn tại chỗ…
Nhận được mệnh lệnh của Bành Minh Đức, tâm phúc của hắn lập tức hành
động đi tiếp nhận quyền chỉ huy một nhóm ngành cơ cấu yếu hại.
Tư Đồ Quang là một gã nam tử khôi ngô, có tướng mạo anh tuấn, vô cùng mị lực chừng ba mươi mốt ba mươi hai tuổi, hắn đưa một phần văn kiện cho
đội trưởng đội đặc cảnh thứ nhất Chu Liễu Phong, nói:
- Chu Liễu Phong, tôi theo mệnh lệnh của Bành bí thư đến tiếp quản chức đội trưởng đội đặc cảnh, đây là văn kiện!
Chu Liễu Phong tiếp lấy văn kiện xem xét cẩn thận phát hiện đúng là thật sự, hắn khép lại văn kiện thản nhiên nói:
- Tư Đồ Quang, nếu anh muốn vị trí đội trưởng đội đặc cảnh thứ nhất này, nhất định phải có văn kiện do Ôn chủ tịch ký tên, nếu không không hợp
quy định!
Trong mắt Tư Đồ Quang chợt lóe hàn quang, đem một phần văn kiện khác đưa cho Chu Liễu Phong:
- Đây là văn kiện do chính Ôn chủ tịch ký tên!
Trong lòng Chu Liễu Phong cả kinh, vội vàng tiếp nhận văn kiện, xem xét
thật kỹ. Nếu Ôn Báo Quốc thật sự muốn điều hắn đi thì thật sự phiền
toái.
- Động thủ!
Tư Đồ Quang vừa thấy Chu Liễu Phong cúi đầu, trong mắt hắn chợt lóe hung quang, phát động kỹ năng viêm trảo, một đôi móng vuốt thiêu đốt ngọn
lửa bao phủ trên hai bàn tay hắn, hung hăng hướng Chu Liễu Phong trảo
tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT