Nếu thật sự đúng như lời của Quách Tuyền, thế cục quả thật đã tệ hại tới tình trạng không thể cứu vãn. Lần này quân đội là chủ lực xuất chinh tấn công đại quân tang thi, mọi người đều tràn đầy tự tin. Ai cũng không thể ngờ nhân loại có được vũ khí tiên tiến nhưng lại bị tang thi không có trí tuệ đánh bại.

Lúc trước quân đội đã vô cùng thoải mái đem cả bảy mươi vạn tang thi trong SSY thị hoàn toàn giết chết mà chỉ tiêu hao thật nhiều đạn dược cùng một ít chiến sĩ thương vong. Vì vậy lần này mọi người đều cho rằng quân đội đánh tang thi chỉ là vấn đề tiêu hao đạn dược nhiều hay ít mà thôi, nhưng thật không ngờ quân đội lại bị đánh bại tan tác như thế.

Quách Tuyền lãnh đạm nói:

- Đây là tin tức mà Nhạc đội nói cho tôi biết, nếu ông không tin có thể đi hỏi Trầm Hoành Dương!

Ôn Báo Quốc không để ý tới vẻ lãnh đạm của Quách Tuyền, lập tức quay về trong cơ quan chính phủ cho người liên hệ với Trầm Hoành Dương xác nhận tính chân thật tin tình báo trong miệng Quách Tuyền.

- Bây giờ nên làm sao?

Ôn Báo Quốc tìm Bành Minh Đức thương lượng biện pháp đối phó.

Bành Minh Đức suy nghĩ một lúc mới nói:

- Hiện tại chỉ có hai con đường có thể đi, thứ nhất chính là phát động quần chúng, toàn dân xây dựng công sự phòng ngự, phát vũ khí cho dân chúng, tụ tập tàn quân của quân đội giữ lấy SSY thị. Con đường thứ hai chính là buông tha SSY thị, lập tức tổ chức quần chúng di chuyển!

Ôn Báo Quốc lắc đầu nói:

- Ngay cả quân đội cũng bị thi đàn đánh bại, dân chúng bình thường làm sao là đối thủ của bọn chúng? Ông nói con đường thứ nhất không thể thực hiện được!

Bên trong SSY thị có hơn mười vạn người sống sót, số lượng còn nhiều hơn nhân số chiến sĩ, nhưng những người kia bị đói bụng đến xanh xao vàng vọt, thân thể cực kỳ suy yếu, căn bản không chịu nổi một kích càng không cần nói tới có thể chiến đấu cùng thi đàn có thật nhiều tang thi tiến hóa.

Bành Minh Đức chau mày suy nghĩ, nói:

- Nếu như vậy chúng ta chỉ có thể buông tha cho SSY thị tiến hành di chuyển. Nhưng chúng ta mang theo hơn mười vạn người có thể chuyển dời đi đâu?

Huyện Trữ Quang cùng huyện Thanh Nguyên của Nhạc Trọng tự nhiên là chỗ an toàn, nhưng Bành Minh Đức lại không muốn mang theo người sống sót di chuyển tới chỗ của hắn. Hơn mười vạn người này nếu rơi vào trong tay Nhạc Trọng, chức bí thư thành ủy của hắn xem như không còn chút quyền lực.

Ôn Báo Quốc trầm mặc một lúc, kiên định nói:

- Chuyển tới huyện Trữ Quang của Nhạc Trọng, huyện Trữ Quang rất lớn, muốn cất chứa hơn mười vạn người không có vấn đề!

Tuy rằng Ôn Báo Quốc cũng có đủ tật xấu của người làm quan, rất xem trọng quyền lợi có được trong tay. Nhưng hắn vẫn còn có điểm mấu chốt, hắn sẽ không vì chút quyền lợi mà không để ý tới sống chết của hơn mười vạn người.

Bành Minh Đức thoáng chần chờ một hồi mới lắc đầu nói:

- Chậm thêm chút nữa đi, có lẽ sự tình không xấu như trong sự tưởng tượng của chúng ta!

Quyền lực thật sự là quá mỹ diệu, muốn buông tha quyền lực trong tay thì phải cần có dũng khí lớn lao cùng nghị lực mới xong. Nếu còn chưa tới thời điểm cuối cùng, Bành Minh Đức thật không muốn buông tha quyền lợi trong tay.

Bành Minh Đức không đồng ý lời đề nghị của Ôn Báo Quốc đem toàn bộ người sống sót di chuyển tới huyện Trữ Quang, nhưng hắn bắt đầu tổ chức người sống sót thi công đủ loại công sự phòng ngự đi thông phương hướng tới SY huyện.

Quách Tuyền lại vô cùng thong dong tổ chức người sống sót dưới trướng Nhạc Trọng rời khỏi SY thị di chuyển tới huyện Trữ Quang.

Ở một bên, Nhạc Trọng vừa đi tới Hổ Khẩu Hạp cùng chiến sĩ đặc chiến doanh chiến đấu kịch liệt hơn hai giờ, một đoàn tang thi quấn ra sau lưng bọn họ phát động tiến công.

Các chiến sĩ đặc chiến doanh đã làm xong chuẩn bị, mỗi người dùng dây thừng trói chặt lại thành xâu chuỗi với nhau, sau đó đem dây thừng buộc lên chân tiểu Thanh.

Tiểu Thanh vỗ cánh, liền phóng lên cao, mang theo một nhóm chiến sĩ đặc chiến doanh bay lên không. Những chiến sĩ lơ lửng giữa không trung, cảm nhận lấy một cuộc hành trình lơ lửng giữa trời mây khó có được.

Nhạc Trọng cùng Trác Nhã Đồng, Kỷ Thanh Vũ, Đồng Hiểu Vân ngồi trên lưng tiểu Thanh.

Đồng Hiểu Vân ôm chặt Nhạc Trọng, vẻ mặt thích ý.

Nhạc Trọng lại ôm chặt thân thể mềm mại thơm nức của Trác Nhã Đồng, vẻ mặt thỏa mãn.

Trong lúc tiểu Thanh bay lượn, cơn lốc quá lớn nên mọi người không nói chuyện, chỉ ôm chặt một chỗ, hưởng thụ sự an bình khó được.

Tiểu Thanh bay một trận, Nhạc Trọng vỗ vỗ thân thể nó gọi nó bay thấp hơn một chút.

Nhận được mệnh lệnh của hắn, tiểu Thanh bay xuống bên dưới, phi hành dưới tầng trời thấp.

Nhạc Trọng ghé lên trên người tiểu Thanh, nhìn xuống bên dưới.

Tốc độ tiểu Thanh bay lượn cực nhanh, không bao lâu đã đuổi kịp đội ngũ của Từ Chính Quang đã rút lui trước một giờ.

Lúc này mấy trăm con tang thi S2 cũng đã đuổi theo.

Nhưng bộ đội của Nhạc Trọng đối phó với tang thi S2 đã rất có kinh nghiệm.

Năm chiếc bộ binh chiến xa buộc dây thép nhanh chóng hướng tang thi S2 vọt tới.

Tốc độ tang thi S2 cực nhanh, một đám đánh lên dây thép của bộ binh chiến xa, bị xung lực trực tiếp gọt sạch đầu.

Ngoại trừ năm chiếc bộ binh chiến xa tung hoành, một nhóm lưới sắt đã bị lấy xuống nối thành một mảnh. Lưới sắt tuy vô ích với tang thi L2 cùng tang thi tốc độ có lực lượng lớn, nhưng đối với tang thi S2 lại cực kỳ hữu dụng. Rất nhiều tang thi S2 đánh lên lưới sắt, liền bị lưới sắt ngăn chặn sau đó liền bị các chiến sĩ bắn chết.

Còn có một ít chiến sĩ mặc áo giáp rắn nước biến dị tay cầm Đường đao thậm chí dám xông lên chặt bỏ đầu tang thi S2.

Pháo sáng được bắn lên không trung, đem khu vực chiếu sáng rõ ràng như ban ngày. Chiến sĩ của Nhạc Trọng tiến hành cuộc chiến thật kịch liệt với thi đàn. Ngay cả bộ đội của hắn ứng chiến rất có phương pháp nhưng tốc độ tang thi S2 thật sự quá nhanh, vẫn có người bị chúng trực tiếp trảo phá bì giáp bị trảo tổn thương.

Còn đang chiến đấu thật kịch liệt, tiểu Thanh đã vỗ cánh đáp xuống.

Nhạc Trọng nhảy xuống dưới, phát động kỹ năng ảnh bộ, xông vào bên trong thi đàn huy động Hắc Nha đao đem từng con tang thi chém giết.

Các chiến sĩ đặc chiến doanh cũng cởi dây thừng gia nhập vào trong chiến đoàn.

Chiến sĩ đặc chiến doanh vừa gia nhập cuộc chiến, hơn trăm con tang thi S2 rất nhanh đã bị giết chết sạch sẽ. Đặc biệt tiểu la lỵ Diêu Diêu biểu hiện vô cùng chói mắt, tốc độ của nàng vượt xa tang thi S2, chỉ thấy thân hình nàng chớp động, từng con tang thi trực tiếp rơi rụng trên mặt đất, tốc độ nàng liệp sát tang thi còn muốn nhanh hơn cả Kỷ Thanh Vũ cùng Nhạc Trọng.

Thủ tiêu một đợt tang thi 2 đuổi theo truy kích, dưới sự chỉ huy của Từ Chính Cương các chiến sĩ ôm thành một đoàn tiếp tục hướng SY thị thối lui.

Từ Chính Cương thật sự là một gã quân nhân hết sức ưu tú, dưới sự chỉ huy của hắn cho dù là trong đêm tối các chiến sĩ ngoại trừ một ít người bỏ chạy, đại bộ phận đều không chút tán loạn. Những chiến sĩ bỏ chạy đều thuộc chiến sĩ dự bị đoàn bởi vì sợ hãi mà đào vong

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play