Tên thuế vụ nhìn qua Ôn Bội San không vội không chậm nói ra:

- Tôi dựa vào điều lệ thuế vụ quy định mà làm việc, tiểu thư có cái gì không phục có thể đi báo cáo với cấp trên của tôi.

Tuy tên thuế vụ này cũng có bối cảnh, nhưng mà hắn nhìn qua là biết Ôn Bội San có đại bối cảnh, đối nghịch với nàng là không tốt.

- Anh là hỗn đản!

Ôn Bội San có chút kích động mắng một câu. Nhưng mà gia giáo nhà nàng thật tốt, tính cách thuần lương, ngay cả ỷ thế hiếp người cũng không có, chỉ có thể mắng được một câu hỗn đản mà thôi.

Nhạc Trọng nhìn thấy một màn này, lông mày cũng có chút nhíu một cái. Tên thuế vụ này đúng là hỗn đản. Nhưng mà bây giờ là tận thế, nếu thuế vụ không hung dữ một chút là không thu được thuế.

- Nhạc Trọng, anh giúp tối giáo huấn tên hỗn đản này đi!

Ôn Bội San nghĩ tới nghĩ lui không biết nên giáo huấn tên thuế vụ này cho nên nhìn qua Nhạc Trọng cầu cứu.

Nhạc Trọng nghe vậy đi nhanh vài bước, hắn cũng thập phần không quen nhìn hành vi của tên thuế vụ này.

Tên thuế vụ nhìn qua Nhạc Trọng đi tới, cảnh giác nói:

- Anh muốn làm gì? Tôi chỉ làm việc theo quy định!

Bảy tên đại hán nhìn qua Nhạc Trọng vây tới, nhìn chằm chằm trừng mắt Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn qua tên thuế vụ:

- Anh thu thuế vượt qua 50%. Tôi chưa từng thấy quy định nào lại thu cao như vậy cả, hay là không muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai?

Cao tầng thành phố SY tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn thu thuế 50% cao như vậy. Nhưng mà trên có chính sách, dưới có đối sách, chính sách ở trên xuống đã bị biến dị rồi. Trên thực tế thành phố SY thu thuế với người ngắt rau dại, bắt cá sống sót chỉ thu 20% mà thôi, nhưng mà tên thu thuế này lại thu 50%, 30% đã lọt vào túi của hắn.

Tên thuế vụ này cũng lộ ra hậu trường của hắn, trừng mắt nhìn Nhạc Trọng nói:

- Tôi là Trương Học Danh. Biểu ca của tôi là phó cục trưởng cục thế Vệ Thông, anh là người nào?

Cục thuế cho dù trước hay sau tận thế chính là cơ quan quyền lực mười phần. Đặc biệt là sau tận thế, đây quả thật là công việc béo bở, Vệ Thông có thể trở thành phó cục trưởng của thành phố SY thì nhân mạch phải rất rộng. Trương Học Danh hy vọng Nhạc Trọng biết khó mà lui, không dây dưa chuyện này.

Nhạc Trọng trực tiếp nói ra thân phận của Ôn Bội San:

- Chính anh nên tự vả miệng mình nếu như muốn thấy mặt trời ngày mai. Nàng là con gái Ôn thị trưởng Ôn Bội San.

Sắc mặt Trương Học Danh tái lại, Ôn Báo Quốc chính là một trong hai cự đầu khống chế hệ thống chính phủ trong thành phố SY, trở tay là có thể nghiền chết Vệ Thông, Trương Học Danh là tiểu nhân vật. Đây chính là tận thế mạng người tiện như kiến, Trương Học Danh hắn chẳng qua chỉ là tiểu nhân vật, cho dù ngày mai biến mất cũng không ai quan tâm, ngược lại có vô số người cao hứng tiếp vị trí của hắn.

- Là tôi miệng tiện làm việc sai, Ôn tiểu thư, tôi sau này không dám nữa, tôi sau này không bao giờ làm thế, tôi sẽ làm việc theo quy định.

Trương Học Danh thoáng cái quỳ gối trước người của Ôn Bội San và dùng sức tát vào miệng của mình, lúc này khóc lóc cầu khẩn.

Trương Học Danh thập phần dùng sức tát vào miệng của mình, khóe miệng có máu chảy ra ngoài.

Trong lòng Ôn Bội San mềm nhũn, nói:

- Tính toán được rồi. Anh đem đồ tịch thu của đứa bé trả lại đi.

- Vâng!

Trương Học Danh lúc này mới đứng lên, tự mình đi tới trước người của Trương Hòa và đem những vật kia đưa cho Trương Hòa nói:

- Tiểu quỷ, những thứ này đều do Ôn tiểu thư ban cho mày, mày còn không mau đi qua cảm tạ Ôn tiểu thư đi.

Trương Hòa giống như con sói bị tổn thương nắm chặc đồ ăn, nhìn Bôn Bội San quần áo ngăn nắp, tươi đẹp động lòng người thì bờ môi gian nan nói:

- Cảm ơn!

Nói xong Trương Hòa cầm lấy tôm cá tươi chạy vào trong.

Trương Học Danh nhìn qua bộ dáng bướng bỉnh của Trương Hòa thì nhướng mày nhìn qua Ôn Bội San nịnh bợ nói:

- Tiểu quỷ này quả thật không biết ơn Ôn tiểu thư, có cần bắt hắn về giáo huấn một lần hay không?

- Không cần!

Tuy Ôn Bội San cũng không thích bộ dáng bướng bỉnh của Trương Hòa, nhưng mà nàng trời sinh thiện lương, không có làm khó Trương Hòa.

Nhạc Trọng nhìn qua vài phụ nữ sống sót vàng vọt đang hái rau dại ở bờ sông Tư, nhìn qua đám người sống sót ở xa xa giống như đầu đất, khẽ chay mày suy nghĩ một hồi, nhìn qua hướng của Trương Hòa và đi tới.

- Đợi một chút, Nhạc Trọng anh chờ tôi một chút!

Ôn Bội San nhìn thấy Nhạc Trọng rời đi thì nhanh chóng đuổi theo.

Trương Hòa đi một hồi, nhìn ra phía sau thấy Nhạc Trọng đuổi theo, hai tay nắm chặc đống tôm cá tươi và cảnh giác nói:

- Anh đi theo tôi làm gì?

Nhạc Trọng trực tiếp lấy một túi bánh mì lớn trong ba lô ném cho Trương Hòa và nói:

- Có muốn ăn no hay không?

Trương Hòa nhìn qua túi bánh mì lớn trong tay của Nhạc Trọng thì nuốt nước miếng, trong mắt hiện ra vẻ tham lam, hắn nắm chặt hai tay, lớn tiếng nói:

- Tôi sẽ không đem em gái của mình ra đổi đồ ăn của các người, tôi cũng không bán em gái của mình!

Nhạc Trọng nhướng mày biết rõ Trương Hòa hiểu lầm:

- Em gái?

Nhạc Trọng khai ra điều kiện:

- Tôi chỉ muốn cậu bé ra sức làm việc cho tôi mà thôi, tôi mỗi ngày cho cậu bé được ăn no, mỗi ngày tôi cho cậu bé nửa cân bột ngô. Nếu như cậu làm việc lưu loát, tôi sẽ cho thịt hộp và thịt khô.

Trước mắt Trương Hòa tuy chỉ mới mười hai, chỉ là tiểu quỷ, nhưng mà nó có dũng khí và kiên trì của mình. Ở trên sông Tư có mấy ngàn người tụ tập, nhưng mà có can đảm lặn xuống sông tìm kiếm cá tôm thì không có mấy người. Nhạc Trọng muốn tại thành phố SY dừng chân, tự nhiên phải tìm kiếm người bản địa giúp đỡ.

Cao tầng thành phố SY Nhạc Trọng đã kết giao Ôn Bội San, Lục Trầm Quang, Thái Dịch Yên rồi, hắn tại tầng dưới của thành phố SY phải có nhân thủ làm việc.

Trương Hòa có dũng khí thì có kiên trì. Nhạc Trọng sẽ không để ý giúp Trương Hòa một tay.

Con mắt Trương Hòa sáng ngời, vẻ mặt chờ mong hỏi:

- Thật sự có thể cho tôi ăn no?

Trên thực tế tại thành phố SY này có nhiều người sống sót, chỉ cần có lương thực ăn no, tùy tiện có thể lôi ra một tiểu thế lực. Trương Hòa cũng nguyện ý gia nhập vào những bang phái kia, chỉ có điều không có bang phái nào nguyện ý thu lưu tiểu quỷ không có sức mạnh như hắn, chỉ tốn lương thực mà thôi.

Đồng Hiểu Vân đi đến bên người Nhạc Trọng và nhìn qua Trương Hòa giống như tiểu ăn mày, giải thích giúp Nhạc Trọng:

- Nhạc ca ca làm sao lừa cậu chứ. Lương thực của chúng tôi ăn không hết đấy.

Trương Hòa nhìn thấy Đồng Hiểu Vân tươi đẹp mê người cùng đội viên sau lưng Nhạc Trọng, thoáng cái quỳ trước người của Nhạc Trọng trước và thề thốt.

- Vị đại nhân này, tôi không có yêu cầu gì lớn, chỉ cần ngài cho em gái và em trai của tôi ăn no. Tôi sẽ bán mạng cho ngài, ngài muốn gì cũng được.

Tuy tuổi của Trương Hòa không lớn nhưng trưởng thành sớm. Tại thành phố SY có đội ngũ nhiều như vậy, tuyệt đối không phải tiểu thế lực, hắn đầu nhập vào chỉ có lợi. Hắn chào giá cũng không cao, chỉ cần em trai và em gái được ăn no, hắn nguyện ý bán mạng cho Nhạc Trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play