Lòng người bàng hoàng nhìn qua phương xa, cũng đợi kêt quả chiến đấu chấm dứt. Bọn họ đã chuẩn bị tất cả, nếu như là bại thì bọn họ cũng chỉ có thể cầm côn sắt, bàn ghế gỗ thô sơ chiến đấu với đám heo biến dị mà thôi. Không có người nào cho rằng những vũ khí thô sơ này có thể chiến thắng đàn heo biến dị. Bởi vì toàn bộ những người mạnh mẽ đã đứng ở phía rước. Còn lại ở đây chỉ là những người yếu kém mà thôi.
- Thắng lợi! ! Chúng ta thắng lợi! ! ! Bầy heo biến dị đã bị tiêu diệt, chúng ta thắng rồi!
Một tên chiến sĩ toàn thân là máu xông vào trong.
- Thắng lợi! !
- Chúng ta thắng lợi! ! !
Nghe được chiến sĩ báo tin vui, trong khu biệt thự tất cả người sống sót đều xông ra bên ngoài. Không ít người sống sót đều vui đến phát khóc, ôm nhau. Bọn họ rốt cuộ cũng vượt qua cửa ải khó khăn này và sống sót. Mỗi một người đều lâm vào vui sướng vô hạn.
Tên chiến sĩ kia nói:
- Doanh trưởng nói! ! Buổi tối hôm nay thêm đồ ăn, mỗi một người đều có thể ăn thịt heo, ăn no bụng.
- Nhạc Trọng vạn tuế! ! Nhạc Trọng vạn tuế! ! !
- Quá tốt! ! Nhạc doanh trưởng vạn tuế! !
Nghe được tin tức như thế thì đám người sống sót vui mừng như điên, bọn họ thật lâu rồi chưa có ăn qua thịt. Nhạc Trọng đưa ra quyết định này thì làm cho bọn họ vào thời khắc nào cảm thấy Nhạc Trọng quá vĩ đại.
- Lúc này chúng ta chiến đấu thì bảy thành phòng ốc trong Thanh Phong Trại đã bị thiêu hủy, 58 người tử vong, hai mươi ba người bị trọng thương không chữa được, bọn họ cho dù được thần dược của ngài cứu chữa cũng bị tàn tật và không cách nào chiên đấu. Bốn mươi ba người bị thương nhẹ, có thể trị hết. Đạn súng máy của chúng ta đã hết sạch. Đạn súng trường chỉ còn một trăm viên. Đạn súng ngắn chừng bốn mươi viên. Xăng chỉ còn không tới một tấn, dầu ma-dút nhiều hơn cũng chỉ hơn một tấn...
Thời điểm người sống sót còn đang vui mừng vì mình vẫn còn sống thì Trần Minh đại quản gì nhìn qua Nhạc Trọng báo cáo tổn thất trong chiến đấu.
Sau một trận chiến với đám heo biến dị này, Nhạc Trọng dẫn đầu người sống sót của Thanh Phong Trại đánh bại bầy heo biến dị. Nhưng mà bản thân cũng tổn thất thảm trọng. Đạn thuốc cơ hồ đã hao hết, chết và tổn thương vượt qua trăm người. Đại bộ phận chết trận đều là chiến sĩ đội thứ nhất, thứ hai, đôi với Nhạc Trọng mà nói là một đả kích không nhỏ. Duy nhất đáng an ủi là trải qua cuộc chiến thảm thiết ngày hôm nay, đại bộ phận người sống đều trở thành người cường hóa, hơn nữa đã nhìn thấy máu, không còn là đám ô hợp dễ dàng sụp đổ. Bọn họ đã bắt đầu có tự tin và dũng khí chiến đấu.
Trừ chuyện đó ra Nhạc Trọng còn đạt được nhiều thịt heo biến dị và vũ khí và kỹ năng của hệ thống thần ma. Da của heo biến dị hắn định may thành áo da heo, thịt có thể ăn, xương cốt có thể nấu canh bồi bổ thân thể những người sống sót. Những sách kỹ năng này hắn định cho chiến sĩ đội thứ nhất sử dụng.
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Còn hai mươi ba chiến sĩ tàn thật thì dựa theo người thời hạn nghĩa vụ quân sự mà tiến hành cung cấp, tuyệt không thể thiếu. Nếu như có vợ con thì phải an bài cho bọn họ, biết không?
Nhạc Trọng cũng không bao giờ keo kiệt cho thuộc hạ chiến đấu cho mình.
Trần Minh ứng một tiếng nói:
- Vâng! Chủ nhân!
Nhạc Trọng trầm tư một hồi, nhìn qua Hùng Chính hỏi:
- Hùng Chính! Anh biết gần đây ở đâu có quân doanh không?
Hiện tại người của Nhạc Trọng thiếu nhất không phải là lương thực và súng ống, chính là đạn thuốc. Súng ống không có đạn dược mà đối phó tang thi còn dễ nói. Nếu như không có súng mà giao tranh với nhân loại thì cho dù bọn họ thắng cũng tổn thất thảm trọng.
Hùng Chính gọn gàng nói rõ:
- Nhạc lão đại, tôi biết một vị trí có quân doanh, nhưng mà nơi đó bị Mãnh Hổ Hội chiếm rồi!
Nhạc Trọng chau mày, ngón trỏ gõ lên mặt bàn, hắn đã sinh ra ý định khác. Không có súng ống đạn thuốc thì dù nhân khẩu trong trấn nhiều hơn hai ngàn người thì kẻ khác ai cũng muốn đi lên cắn một cái.
Nếu Liệt Thiên Dương muốn báo thù, chỉ cần nói rõ tình huống bên này cho thế lực khác thì những thế lực đó tuyệt đối sẽ xuất binh chiếm lấy thế lực của Nhạc Trọng.
Nhưng mà di chuyển hai ngàn người không phải là chuyện dễ dàng, cần phải làm đủ các loại chuẩn bị. Đầu tiên phải xác định vị trí di chuyển. Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào địa đồ, nhìn sang thôn trang tìm kiếm nơi phù hợp.
Một gã chiến sĩ đi tới nói:
- Báo cáo! Doanh trưởng, có một tên sống sót muốn gặp mặt ngài. Hắn tự xưng là một phóng viên trước tận thế, có chuyện trọng yếu cần báo cáo với ngài.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào địa đồ và không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:
- Dẫn vào đây.
Tên chiến sĩ mang theo một tên nam tử trẻ tuổi làn da ngâm đen, vẻ mặt hơi tái, dáng người hơi gầy, tuổi chừng ba mươi.
Nhạc Trọng nhìn qua nam tử trẻ tuổi và vô cùng ngắn gọn hỏi:
- Có chuyện gì! Nói!
Tên nam tử trẻ tuổi nhìn qua Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói:
- Nhạc doanh trưởng, tôi là Hứa Phong! Ở trước khi thế giới biến dị là một phóng viên. Tôi vào một năm trước có tiến vào một trại lính phỏng vấn. Mà vị trí của quân doanh đó tôi nhớ rõ, ngài muốn biết vị trí quân doanh đó hay không?
Trong mắt Hứa Phong hiện ra thần sắc nóng rực, nói:
- Tôi hy vọng có thể đạt được một bản sách kỹ năng cấp hai, hơn nữa trở thành chiến sĩ đội thứ nhất!
Trong tận thế, tỉ lệ tử vong cao nhất chính là chiến sĩ chiến đấu. Đồng dạng đãi ngộ tốt nhất cũng là chiến sĩ chiến đấu. Một trận chiến hôm nay thắng lợi làm cho Hứa Phong cũng muốn trở thành một người cường hóa, hơn nữa gia nhập vào trong hệ thống của Nhạc Trọng.
Lúc trước Liệt Thiên Dương thống trị Thanh Phong Trại thì Hứa Phong cũng từng nghĩ tới cầm tình báo này đổi lấy đãi ngộ. Nhưng mà Liệt Thiên Dương quá mức tàn bạo, Hứa Phong lo lắng mình cầm tình báo này đi gặp Liệt Thiên Dương thì không khác gì tự quăng vào miệng hổ, Liệt Thiên Dương mới không có được tình báo này.
Nhạc Trọng trầm giọng nói
- Tôi đáp ứng anh, nhưng mà vị trí quân doanh phải gần nơi này, hơn nữa không có người đi qua. Anh phải chỉ vị trí quân doanh đó ở nơi nào.
Một bản sách kỹ năng cấp hai đổi một quân doanh, tuyệt đối có thể đổi được.
Hứa Phong đi đến trước người Nhạc Trọng và nhìn qua địa đồ và chỉ xuống.
- Ngay ở chỗ này!
- Hùng Chính, quân doanh này có ai đi qua chưa?
Nhạc Trọng nhìn qua Hùng Chính hỏi. Ở khu vực này Hùng Chính quen thuộc nhất.
Hùng Chính nhìn kỹ một hồi, lắc lắc đầu nói:
- Không có! Không có nghe nói qua có quân doanh nào ở nơi này!
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Hứa Phong trực tiếp hỏi:
- Anh đã từng đi qua quân doanh kia. Có lẽ tinh tường biên chế trong quân doanh đó, nói đi!
Hứa Phong khẽ cười nói:
- Nơi đó là nơi đóng quân của lữ đoàn bộ binh cơ giới xxx. Đó là nơi đóng quân của ba ngàn người. Có xe tăng, phi cơ vũ trang, pháo tự hành đủ trang bị cho một lữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT