Các nàng cũng không có nghĩ
thầm Nhạc Trọng lại mạnh mẽ như vậy, dùng lực lượng một người thay đổi
cuộc chiến, còn bắt ba mươi tên phần tử vũ trang làm tù binh.
Những người còn sống sót nhìn qua bốn nữ Trác Nhã Đồng bên này thì trong mắt tràn ngập ghen ghét. Trong tận thế nếu như tìm được một cường giả
tâm địa không xấu dựa vào, đối với các nàng là những nữ nhân nhu nhược
là một loại hạnh phúc.
- Cường giả như vậy là nam nhân của mình, thật sự là quá tốt! Mình nhất định phải nắm trong tay mới được.
Cố Mạn Tư nhìn qua Nhạc Trọng, trong mắt dị quang chớp động và trong nội tâm tràn ngập vui sướng và tự hào, nàng có thể cảm giác được ánh mắt
hâm mộ và ghen ghét của những nữ nhân trong người sống sót.
Đồng Hiểu Vân nhìn qua Nhạc Trọng, trong nội tâm bốc lên suy nghĩ:
- Nam nhân này mình tuyệt đối không bỏ qua. Cho dù như thế nào cũng phải ở cùng với hắn.
Cố Mạn Tư, Đồng Hiểu Vân hai nữ nhìn qua Nhạc Trọng và cũng không có
tình yêu. Các nàng muốn bắt lấy Nhạc Trọng cũng chỉ muốn sống sót trong
tận thế, sống sót rất tốt. Về phần tình yêu trong tận thế là xa xỉ phẩm, chỉ có cường giả mới có quyền lợi xa xỉ này. Kẻ yếu ngay cả sống sót
cũng khó khắn chứ nói gì tới tình yêu.
Nhạc Trọng có thể thu hoạch tâm hồn thiếu nữ của Trác Nhã Đồng là cơ
duyên xảo hợp. Hắn và Cố Mạn Tư, Đồng Hiểu Vân hai nữ trước kia không có tâm tư gì, muôn phát sinh tình yêu đúng là chuyện khó hơn lên trời.
Nhạc Trọng dưới ánh mắt của mọi người, trực tiếp đi đến trước mặt Hùng
Chính và dùng khẩu súng ngắn 54 đặt lên đầu của Hùng Chính, lạnh lùng
nói:
- Các người là kẻ nào? Tôi chỉ muốn nghe lời nói thật, anh nói dối một câu tôi sẽ bắn nát đầu của anh!
Nhìn thấy Nhạc Trọng hung hãn như vậy thì những người sống sót đưa mắt
nhìn nhau, trong nội tâm đối với Nhạc Trọng sinh ra một tia sợ hãi. Bọn
họ đã biết rõ Nhạc Trọng thập phần cường hoành, có thể giết người trong
nháy mắt. Nhưng mà hung hãn như vậy làm cho bọn họ sợ hãi.
- Đừng nổ súng! ! Tôi nói! Tôi nói, anh muốn biết cái gì, chỉ cần tôi biết rõ tôi sẽ nói!
Hùng Chính bị súng chỉa vào đầu, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh. Hắn
vốn không phải chiến sĩ thấy chết không sờn, bị Nhạc Trọng bức như vậy
phòng tuyến tâm lý đã sụp đổ rồi.
Đột nhiên một tên phần tử vũ trang hét lớn:
- Hùng Chính! ! Đại đương gia đối xử với mày không tệ, mày dám phản bội đương gia à! Chẳng lẻ không sợ đương gia giết mày!
Nhạc Trọng không nói hai lời đưa súng chỉa vào đầu của tên phần tử vũ trang này và bóp cò.
Tiếng súng nổ vang, đầu của tên phần tử vũ trang này vỡ ra, máu tươi và
óc chảy ra ngoài, chuyện này làm cho đám người nhát gan trực tiếp sợ hãi ngất đi.
Vương Kiến cùng bốn tên cảnh sát còn lại nhíu mày, tinh thần trọng nghĩa rất mạnh cho nên bọn họ không đồng ý cách làm của Nhạc Trọng. Nhưng mà
bọn người Vương Kiến dù tinh thần trọng nghĩa mạnh cũng không có nghĩa
là bọn họ cổ hủ. Trước tận thế, hắc ám của xã hội đen bọn họ biết rõ. Có đôi khi chỉ cần không đạt tới mấu chốt trong lòng của bọn họ, bọn họ sẽ dựa theo lệnh của cấp trên làm ra chuyện trái lương tâm. Nếu như bọn họ cổ hủ thì vượt cấp kiện lên cấp trên thì chỉ sợ đã mất chén cơm.
Nhìn qua tên phần tử vũ trang bị Nhạc Trọng bắn nổ đầu thì đám phần tử vũ trang còn lại sợ hãi và thành thật trở lại.
Ánh mắt lạnh như băng của Nhạc Trọng nhìn qua đám phần tử vũ trang này và nói một câu:
- Trong các người nếu ai còn tận trung với đại đương gia thì đứng ra.
Tôi sẽ tiễn các người đi một đoạn, cho các người tận trung với hăn.
Những tên phần tử vũ trang còn lại co đầu lại, không ai dám nói gì.
Nhạc Trọng đem khẩu súng ngắn 54 chỉ vào đầu của Hùng Chính và lạnh lùng nói:
- Anh bây giờ có thể nói! Nói những gì anh biết!
- Vâng! Được, tôi nói! Tôi nói!
Hùng Chính cũng bị thủ đoạn giết người không chớp mắt của Nhạc Trọng thì dọa sợ hãi. Hắn vội vàng như vớ được cây đậu thần nói rõ với Nhạc
Trọng.
Bọn người Hùng Chính là một đám cướp tới từ Thanh Phong Trại. Sau tận
thế thì tang thi quá nhiều, còn có tang thi tiến hóa khủng bố, lại không sợ súng đạn bắn, cực kỳ khó chơi. Mà những con dị thú vô cùng hung
mãnh, lực công kích vô cùng cường hoành. So về tang thi cùng biến dị thú thì nhân loại yếu hơn nhiều lắm.
Mà bọn cướp Thanh Phong Trại thường xuyên đi qua các thôn trang nhỏ săn
giết tang thi tìm kiếm vật tư, một mặt chuyên môn thu giữ nhân loại còn
sống, cướp bóc của người sống sót, lương thực, nhân khẩu vận chuyển tới
Thanh Phong Trại.
Trại chủ Thanh Phong Trại tên là Liệt Thiên Dương! Hắn là người tiến hóa thực lực vô cùng cường hoành. Dưới sự lãnh đạo của Liệt Thiên Dương thì bọn cướp Thanh Phong Trại không ngừng gia tăng nhân khẩu, chiếm đoạt
thế lực nhỏ yếu chung quanh, lúc này đã phát triển được hai ngàn sáu
trăm phần tử võ trang và bốn trăm người mạnh mẽ.
Sau tận thế thì tài nguyên lương thực thiếu thốn. Sau tận thế lương thực không nảy mầm, dưới loại tình huống này Thanh Phong Trại mặc dù chiêm
được không it vật tư và người sống của các thôn trang, nhưng mà tài
nguyên càng ngày càng thiếu thốn. Vì giảm bớt hoàn cảnh quấn bách và
tiêu hao vật tư, Liệt Thiên Dương hạ lệnh ăn tươi người sống để tiết
kiệm vật tư và giảm nhân khẩu.
Nghe Hùng Chính kể rõ thì sắc mặt Vương Kiến và những người khác trở nên vô cùng tái nhợt, nếu không phải Nhạc Trọng ra tay giải quyết phần tử
vũ trang của Thanh Phong Trại, những người bọn họ bị mang tới Thanh
Phong Trại thì kết cục cuối cùng là rơi vao bụng đồng loại.
Người sống sót vốn có hơn hai trăm, chạy trốn hơn mười người rời đi, sau tận thế đã nhìn thấy nhiều chuyện như hiếp, giết, cướp bóc các loại
chuyện hắc ám. Nhưng mà chuyện ăn đồng loại khủng bố này không ngờ lại
diễn ra ở trước mặt.
Nhạc Trọng xanh mặt nhìn qua Hùng Chính lạnh lùng hỏi:
- Trong các người ai đã từng ăn thịt người?
Hùng Chính chần chờ một hồi, hắn đã nghe được bất thiện trong miệng của
Nhạc Trọng . Hắn còn không muốn bán đứng đồng bạn chiến đấu của mình.
Nhạc Trọng đem súng đặt lên đầu của Hùng Chính và sát cơ lẫm lẫm nói ra:
- Nói! Mày không nói thì tao sẽ thẩm vấn những thằng khác.
Thân thể Hùng Chính chấn động mạnh, nhanh chong chỉ ra vài tên phần tử vũ trang trong đám người.
- Hắn! Hắn! ... Còn có hắn! Mấy người này đều ăn thịt người!
- Hùng Chính! Tao chửi con mẹ mày, chó má!
- Hùng Chính! Mày là tạp chủng đáng chết!
"..."
Vài tên phần tử vũ trang bị Hùng Chính chỉ vào mặt thì lập tức chửi bậy.
Nhạc Trọng nhìn qua mấy tên phần tủ vũ trang này, nhìn qua năm tên cảnh sát Vương Kiến nói một câu:
- Kéo bọn chúng đi! Tách ra thẩm vấn! Vương Kiến, bọn chúng giao cho các anh! Cho dù là dùng thủ đoạn gì cũng phải thẩm vấn cho được!
- Hiểu!
Vương Kiến bị khí thế của Nhạc Trọng chỗ nhiếp, ứng một tiếng, đè mấy tên phần tử vũ trang xuống, bắt đầu thẩm vấn bọn chúng.
Không có hạn chế thủ đoạn thẩm vấn, năm tên cảnh sát hoàn toàn lấy được
lời khai của chúng, chứng minh Hùng Chính nói là không sai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT