Nếu như bị nhiều tang thi
phát hiện, bọn họ chỉ có thể chật vật chạy trốn. Hơn nữa trong quá trình chiến đấu với tang thi không ngừng có người tử vong, sĩ khí trong đoàn
xe ngày càng thấp, nguyện ý ra ngoài tìm vật tư càng ngày càng ít.
Nhạc Trọng đứng bên người Trác Nhã Đồng và chỉ điểm nàng bắn súng. Nếu
như chiến đấu với tang thi thì Trác Nhã Đồng xem như nhập môn, bằng vào
năng lực và trang bị của nàng tiêu diệt L1, S1 là tang thi tiến hóa
không thành vấn đề. Nhưng mà đối phó nhân loại thì súng đạn có lực uy
hiếp nhiều hơn.
Bây giờ là mùa thu, gió đêm thổi qua làm đoàn người lạnh lẽo.
Đứng ở bên người của Nhạc Trọng, Vân Thải Vi bị gió thổi qua, thân thể
có chút co rụt lại, kéo kéo áo của Nhạc Trọng và dùng ánh mắt to tròn
đáng yêu nói với Nhạc Trọng:
- Đại ca ca, có thể ôm em không? Em lạnh quá!
- Tốt!
Nhạc Trọng nhìn qua Vân Thải Vi giống như thiên sứ thì ôm nàng vào trong ngực của mình, một hương thơm nhàn nhạt truyền vào mũi của hắn.
Vân Thải Vi giống như con mèo nhỏ co rúc trong ngực của Nhạc Trọng, cảm
thụ được ấm áp từ người của Nhạc Trọng thì trên mặt tràn ngập thỏa mãn.
Có cảm giác vô cùng dễ chịu, nàng không cần lo lắng gió táp mưa sa,
không lâu sau nàng ngủ mê trong tay của Nhạc Trọng.
Trác Nhã Đồng bắn hơn mười viên đạn và trở lại bên người của Nhạc Trọng.
Sau khi rửa mặt xong thì Trác Nhã Đồng, Nhạc Trọng, Vân Thải Vi, Cố Mạn
Tư bốn người tiến vào trong lều vải. Lưu Nhị Hắc thì may mắn có được một lều vải của mình.
Bạch cốt cầm búa lớn trong tay, nó tuần tra chung quanh người của Nhạc Trọng.
- Thật là thoải mái!
Cố Mạn Tư sau khi tiến vào lều vải thì ngủ ở bên tay phải của Vân Thải
Vi, nàng đắp thảm lên người, thân thể duỗi ra, cảm thụ dạ dày tràn đầy,
nhắm mắt lại, hạnh phúc ngủ say sưa. Đây là lần đầu tiên trong tận thế
nàng ngủ say như vậy, không cần phát sầu vì thức ăn, không cần lo lắng
cho tương lai của mình, cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn của bản
thân.
Trác Nhã Đồng ngủ bên tay phải của Nhạc Trọng, duỗi đầu hôn lên mặt của
Nhạc Trọng một hồi, sau đó lúc này mới ôm cánh tay của Nhạc Trọng và ngủ thật say.
Bây giờ là ban đêm không trăng, một tên phần tử võ trang giống như con chuột lặng lẽ xuyên thẳng qua màn đêm, tiếp cận đoàn xe.
Trong bóng đêm, một gã phần tử vũ trang vô cùng lành nghề, không cẩn
thận đá vào một cơ quan. Mấy *** bia ở chỗ xa rơi xuống, nện lên tảng đá vang lên. Trong bóng tối yên tĩnh thì đây là âm thanh quá rõ ràng.
- Có địch nhân! !
Người canh gác trên xe bus lúc này mở mắt hét lớn lên.
Trong tận thế khắp nơi đều có nguy hiểm. Có tang thi khủng bố, có biến
dị thú hung ác, còn có nhân loại, nếu như không cẩn thận đề phòng thì
phải chết.
Những người sống sót trên xe bus lúc này hoảng sợ, vẻ mặt kinh hoàng
nhìn qua bóng tối bên ngoiaf, vô lực ngồi trên chỗ của mình. Bọn họ có
thể làm chỉ có chờ đợi mà thôi.
Người lái xe là người tỉnh lại trước tiên, lập tức thò tay khởi động ô
tô. Chỉ có khỏi động ô tô thì bọn họ mới có thể chạy thoát khỏi phục
kích. Về phần phản kích thì bọn họ chưa từng suy nghĩ qua.
- Động thủ! ! Tiêu diệt lái xe của bọn chúng!
Tên cầm đầu phần tử võ trang nói ra.
Những tên phần tử võ trang cẩn thận từng li từng tí, giống như thạch
sùng đang bò tưởng và lập tức giơ súng lên, súng bắn về mười mấy chiếc
xe trước mặt.
Viên đạn dày đặc xuyên qua cửa sổ ô tô, đại lượng mảnh vỡ thủy tinh nhao nhao bị nghiền nát, chúng rơi xuống như mưa.
Người sống sót trên mặt đất lập tức nằm rạp trên mặt đất. Không ít người còn phát ra tiếng hét chói tai để phát tiết sợ hãi trong lòng của mình.
Mấy tên phần tử võ trang bên kia đột nhiên tập kích, ba tên lái xe bị
bắn chết, vô lực tê liệt nằm gục trên bàn điều khiển. Mấy cổ xe còn lại
cũng khởi động và chạy đi.
Đúng lúc này trên đường chạy đột nhiên ra hai chiếc xe bus cỡ lớn ngăn
cản ở đường chạy. Lại có hai chiếc xe tải chặn ở phía sau, ngăn chặn
đường lui của xe bus.
Vẻ mặt Hoàng Duy An hoảng sợ chỉ vào người lái xe và rống lớn.
- Lái xe, nhanh lái xe! ! ! Vì cái gì dừng lại? Vì cái gì dừng lại, mau xông qua bên kia.
Hai bên đường xe chạy đều là ruộng hoang, Hà Dã khẽ cắn môi và chạy ra khỏi làn xe, lao thẳng xuống ruộng.
Số xe Jeep, Hammer còn lại nhanh chóng chạy qua làn ruộng, mau chóng
chạy về nơi hoang dã. Trước mắt bọn họ chỉ có như vậy mới có thể tìm
được đường sống. Về phần người sống sót trong hai chiếc xe bus đằng sau
với bọn họ mà nói chẳng là gì.
Trong hai chiếc xe chăn đường nhảy xuống hơn mười phần tử võ trang, bọn
chúng cầm trong tay súng trường 81, súng tiểu liên 79, còn có súng bắn
tự động 5 li, súng tự động 6 li vô cùng cũ kỹ xông lên xe.
Viên đạn dày đặc bắn qua cửa sổ kia, bắn chết hai lái xe bus.
Dưới làn đạn dày đặc uy hiếp, bốn chiếc Đông Phong kilocalo sợ tới mức chạy bừa, lái xe đâm ra ngoài làn xe.
Một viên đạn bắn vào tên Đông Phong kilocalo và hoa lửa bắn ra.
Những phần tử vũ trang bức đám xe chạy ra ngoài làn xe, một đội ba mươi
phần tử vũ trang chạy theo. Khu vực này khắp nơi là loạn thạch, rừng
cây,đám xe kia đâm vào trong rừng cây thì cho dù là xe việt dã cũng khó
mà chạy ra ngoài được. Sớm muộn gì cũng bị bắt lại.
Một đội chừng mười hai tên phần tử vũ trang lao lên xe, trong mắt của bọn chúng thì xe bus đã nằm trong tay rồi.
Đúng lúc này từ trong một chiếc xe bus nhanh chóng có năm tên cảnh sát
nhảy ra, bọn họ cầm súng lăn tại chỗ, cầm súng tiểu liên 79 bắn quét qua mười hai tên phần tử vũ trang kia.
Do không kịp đề phòng cho nên súng tiểu liên 79 bắn quét qua thì ba tên
phần tử vũ trang ngã xuống, một tên bị trúng đầu và chết ngay, hai gã
tên còn lại bị bắn trúng bụng, một tên bị bắn trúng eo, té trên mặt đất
phát ra âm thanh thống khổ.
Số phần tử vũ trang còn lại lăn vòng tại chỗ, nhao nhao tìm kiếm công sự che chắn ẩn nấp, đồng thời cũng phản kích năm tên cảnh sát kia.
Song phương bắt đầu bắn giết nhau trong đêm tối.
Trong nội tâm đám người sống sót trong mấy chiếc xe này vô cùng hoảng
sợ, lúc này nằm xuống sàn xe, nom nóp lo sợ bắn giết ngoài kia, chờ đợi
phương thắng lợi chi phối tính mạng của mình.
- Tất cả đứng lên, đừng phát ra âm thanh.
Khi âm thanh *** bia vang lên, Nhạc Trọng lập tức bị giựt mình tỉnh lại, hắn nói với ba nữ nhân ở bên người.
Trác Nhã Đồng, Vân Thải Vi, Cố Mạn Tư vừa tỉnh lại thì trung thực ngậm
miệng nhìn qua Nhạc Trọng. Mặc dù các nàng hoảng sợ nhưng mà nam nhân
trước mặt chính là cây cột chống trời của các nàng. Chỉ cần nam nhân này không hoảng hốt thì không có gì đáng sợ cả.
- Ở chỗ này đợi tôi. Tôi đi ra ngoài nhìn xem một chút, đợi lệnh của tôi.
Nhạc Trọng nhanh chóng lao ra khỏi lều vải, hắn nằm rạp trên mặt đất nhìn qua phương xa..
Không lâu, khu vực người sống sót bên kia truyền ra tiếng súng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT