Vương Ny bị bóc trần, gương mặt của nàng đại biến, chợt nhìn qua Nhạc Trọng vô cùng lo lắng giải thích.
- Những chuyện này đều là quá khứ. Tôi đã hơn một năm qua không có bạn
trai. Tôi biết nấu cơm, biết giặt quần áo, các chuyện nội trợ tôi đều
biết làm.
Nhạc Trọng nhìn Vương Ny và lãnh đạm nói:
- Cô đi đi!
Sắc mặt của Vương Ny xám như tro, nàng tràn ngập oán độc nhìn qua Cố Mạn Tư, nghiến răng nghiến lợi chửi ầm lên.
- Cố Mạn Tư cô là tiện nhân. Từ hôm nay trở đi cô không phải là bạn tôi. Cô sẽ gặp báo ứng! ! Tôi nguyền rủa cô chết không yên lành!
Nhạc Trọng nhướng mày, phất tay một cái, bạch cốt chợt tiến lên một
bước, hung hăng bạt tai Vương Ny, làm mặt của Vương Ny sưng lên.
Nhạc Trọng nhìn qua Vương Ny sưng mặt lên, lạnh lùng nói:
- Cố Mạn Tư bây giờ là người của tôi, có thể mắng nàng đánh nàng cũng chỉ có tôi!
Vương Ny bụm mặt, từng giọt nước mắt rơi xuống, nàng lập tức quay người
khóc lóc rời đi. Sau tận thế thì bạn trai của nàng ôm vật tư một mình
trốn đi. Hiện tại bạn thân khuê mật của mình cho một đao, làm cho nàng
tiếp tục sụp đổ.
Cố Mạn Tư nhìn qua Vương Ny, chợt cúi đầu cẩn thận ăn thịt nướng. Từ giờ khắc này nàng và khuê mật của mình trở mặt. Chỉ có thể sống sót tốt hơn mà thôi.
Hoàng Duy An ở xa xa nhìn qua màn này, cúi đầu suy nghĩ một hồi, hắn đi
tới bên người Vương Kiến nói vài lời, sau đó dẫn đầu đi vào trong đám
người sống sót và cổ động nhân tâm.
Không lâu sau dưới cổ động của Hoàng Duy An thì đại bộ phận người sống
sót đứng lên, chậm rãi đi về hướng của Nhạc Trọng bên này.
Một đoàn người đi tới cực kỳ có lực áp bách, giống như một ngọn núi nghiền áp đi tới chỗ Nhạc Trọng.
Nhìn qua hơn hai trăm người sống sót đi tới gần, Lưu Nhị Hắc có chút
ngồi không yên, hắn lập tức đứng ra, lấy khẩu súng K54 mà Nhạc Trọng đưa cho bắn một phát lên trời, lạnh giọng nói:
- Các người muốn gì.
Súng nổ vang lên, hơn hai trăm người này dừng bước, sợ hãi không tiến.
Nhìn qua súng ngắn K54 của Lưu Nhị Hắc thì tràn ngập sợ hãi.
Làm người bình thường, không người nào không sợ súng. Cũng chỉ có những
người cường hóa, cảnh sát vũ trang, đặc công là thường xuyên bắn nhau
bằng súng thì không có sợ hãi người thường cầm súng như Lưu Nhị Hắc.
Những người sông sót sợ hãi, do dự, chần chờ, ánh mắt nhìn qua người
Hoàng Duy An. Bọn họ đều bị Hoàng Duy An cổ động, nếu như không có người cầm đầu thì bọn họ cũng không nháo sự.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nhìn qua, trong lòng của Hoàng Duy An thở dài một hơi, đứng ra hiên ngang lẫm liệt nói ra.
- Nhạc Trọng, anh gia nhập đoàn xe của chúng tôi, chính là một phần tử
trong đại gia tộc đoàn xe này. Chúng tôi hy vọng anh có thể đem lương
thực ra cho chúng tôi tiến hành thống nhất phân phối.
Nói xong ánh mắt Hoàng Duy An tham lam nhìn qua Trác Nhã Đồng, Cố Mạn Tư xinh đẹp ngồi bên người Nhạc Trọng, đám nữ nhân trong đoàn xe không ai
có thể sánh bằng hai nàng.
Hoàng Duy An thu hồi ánh mắt nhìn qua Trác Nhã Đồng, Cố Mạn Tư hai nàng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng và trong nội tâm nghĩ thầm.
- Không sao, chỉ cần mình cầm được lương thực thì có thể khống chế các nàng. Các nàng trốn không thoát khỏi bàn tay của mình.
- Chỗ của tôi có lương thực!
Nhạc Trọng nhìn qua Hoàng Duy An và lạnh lùng cười cười, trực tiếp kéo
ba lô phía sau ra, bên trong có thịt, có mì, có kẹo, có nước... các
loại.
Nhìn thấy Nhạc Trọng kéo ba lô hiện ra rất nhiều lương thực, ánh mắt
những người sống sót đỏ lên, hai tay nắm chặt, hô hấp cũng dồn dập. Sau
tận thế thì vàng chỉ là chất thải mà thôi, chỉ có lương thực, lương thực mới là ngoại tệ mạnh.
Cố Mạn Tư nhìn qua ba lô của Nhạc Trọng có rất nhiều thực phẩm thì hô
hấp trở nên dồn dập hơn, trong nội tâm cảm thấy hành động bán mình của
mình là đúng đắn.
- Tôi có lương thực! Nhưng mà dựa vào cái gì phải cho các người?
Nhạc Trọng lạnh lùng cười cười chất vấn.
- Những lương thực này tôi tân tân khổ khổ đoạt ra khỏi miệng của mấy
trăm con tang thi mới đoạt được. Dựa vào cái gì phải phân cho các người? Các người có bỏ sức lực ra sưu tầm vật tư hay không? Thật sự là không
biết xấu hổ!
Thời điểm Nhạc Trọng quát lớn thì đại bộ phận người sống sót đều hiện ra thần sắc xấu hổ, nhưng mà vẫn nhìn chằm chằm vào thực phẩm trong ba lô
của Nhạc Trọng.
Hoàng Duy An nhìn qua các loại thực phẩm sau lưng Nhạc Trọng sau và trong mắt hiện ra dị quang, hiên ngang lẫm liệt nói ra.
- Nhạc Trọng, hiện tại quốc nạn lâm đầu. Tất cả mọi người nên tề tâm hợp lực, cùng qua cửa ải khó. Anh cũng nên lo lắng cho lợi ích của nhiều
người. Cũng nên lấy lợi ích của mọi người làm trọng. Hành vi của anh bây giờ biết là cái gì không? Đó gọi là ích kỷ. Tôi đại biểu đảng, đại
biểu chính phủ, đại biểu nhân dân, mượn những vật tư này của anh. Đợi
đến lúc quốc gia vượt qua cửa ải khó khăn, nhất định sẽ trả gấp mười lần cho anh. Tôi cũng hứa hẹn khi lấy được những lương thực này sẽ phân
phối công bằng cho mỗi người. Sẽ không cho ai bị đói cả, mang theo các
người cùng đi tới thành phố SY.
- Đúng vậy a! ! Lấy lương thực ra đây!
- Phân phối lương thực bình quân với mọi người.
- Đem lương thực ra đưa cho Hoàng huyện trưởng.
"..."
Hoàng Duy An diễn thuyết làm cho hai trăm người sống sót có thêm dũng
khí hơn trước, nhìn qua Nhạc Trọng lớn tiếng kêu gào. Nếu không phải bọn họ sợ hãi súng trong tay của Nhạc Trọng thì chỉ sợ đã cùng lao lên đoạt lấy thực phẩm của Nhạc Trọng rồi.
Những người sống sót này đỏ mắt vì lương thực trong tay của Nhạc Trọng
và Hoàng Duy An lại lợi dụng tâm lý của bọn họ mà mưu lợi.
Nghe đám người sau lưng đang rống lớn như vậy, trong mắt Hoàng Duy An
hiện ra nét đắc ý, trên khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười giống như hắn đã nắm giữ được vật tư trong tay của Nhạc Trọng vậy, hắn muốn mang hai nữ
nhân kia lên giường thì không ai có thể ngăn cản. Nếu không, đói khát sẽ làm cho người ta nổi điên.
Nhìn thấy đám người sống sót như nổi điên lên, sắc mặt Ngưu Giang hơi
đổi, chần chờ một hồi, đứng lên nhìn qua Nhạc Trọng áy náy cười nói:
- Thật có lỗi! Dù sao tôi cũng là người của đoàn xe.
Nói xong Ngưu Giang rời khỏi nơi này, trở lại bên người bộ hạ nhìn tình
thế phát triển. Cầm theo mấy miếng thịt nướng thì chưa đủ làm cho hắn
bán mạng cho Nhạc Trọng, hắn và Nhạc Trọng cũng chỉ là bèo nước gặp
nhau, không đáng.
Nhìn qua hơn hai trăm người kia đang kêu gào như vậy, trong mắt Cố Mạn
Tư hiện ra thần sắc sợ hãi, lui ra phía sau vài bước. Nếu như một khi
đám người kia cuồng bạo thì bạo loạn sẽ rất đáng sợ đấy.
Nhạc Trọng thoáng đứng lên, tay phải cầm theo súng tiểu liên, tay trái
cầm súng ngắn 54 trực tiếp nã một phát trước người của Hoàng Duy An.
- Muón lương thực của tao! Không có cửa đâu! Hiện tại cút hết cho tao,
bọn mày chỉ là một đám rác rưởi! Có bản lĩnh thì tự đi kiếm ăn trong
miệng tang thi đi. Bọn mày dám tiến thêm một bước thì súng của tao không có mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT