Nhạc Trọng thậm chí có thể nhìn thấy viền ren quần tơ màu trắng và màu đen ở khu vực thần bí của nàng đang rỉ nước.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Trác Nhã Đồng, yết hầu hơi khô khốc, một
cổ tà hỏa từ trong mắt của hắn hiện ra ngoài, tiểu đệ của hắn bắt đầu
chào cờ rồi. Hắn quá bận rộn chiến đấu, sưu tầm vật tư, phê duyệt văn
bản tài liệu, suy nghĩ thế lực tương lai của mình như thế nào, mỗi một
ngày đều loay hoay bận muốn chết. Đã có rất nhiều ngày không quan hệ với nữ nhân của mình. Lúc này nhìn thấy cảnh này thì xúc động trong lòng
mãnh liệt, hắn muốn chiếm hữu thân thể cực kỳ xinh đẹp này, tràn ngập
hương vị thành thục mê người.
Trác Nhã Đồng cũng cảm giác được ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của
Nhạc Trọng nhìn qua. Loại ánh mắt này nàng hết sức quen thuộc, trước tận thế có rất nhiều nam nhân dùng ánh mắt xâm lược này nhìn qua nàng,
nhưng mà bởi vì sợ hãi gia thế của nàng mà không dám hành động gì. Có
người dùng hành động thân sĩ để che dấu hắc ám trong lòng.
Nhạc Trọng bước lên như mũi tên và ôm lấy Trác Nhã Đồng.
Trác Nhã Đồng phát ra một tiếng thét kinh hãi, vội kêu lên:
- Không muốn. Không nên ở chỗ này, tiểu Vi còn đang nhìn thấy.
Trác Nhã Đồng nói ra lời này đã chuẩn bị làm nữ nhân của Nhạc Trọng rồi. Nhưng mà nàng không muốn cảm thấy thẹn khi làm chuyện này trước mặt con gái của mình.
Vân Thải Vi lúc này dùng ánh mắt vô tội nhìn qua Trác Nhã Đồng đang bị Nhạc Trọng ôm lấy. Trong mắt hiện ra hào quang kỳ dị.
- Bạch cốt!
Nhạc Trọng phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú.
Xương cốt của bạch cốt kéo dài tới trước người của Vân Thải Vi, bàn tay
lớn bắt lấy quần áo của Vân Thải Vi lên. Xương cốt co rụt lại, đem Vân
Thải Vi nắm vào trong tay.
Nhạc Trọng trực tiếp đem Trác Nhã Đồng xoay người lại, dùng tay bắt lấy
bờ mông đầy đặn của nàng, kéo lấy bờ mông của nàng chỉa ra phía sau, sau đó lại dùng sức đẩy vào trong từ sau lưng.
Một cảm giác vô cùng dễ chịu hiện ra trong lòng của Nhạc Trọng. Hắn tùy ý xâm phạm thân thể tuyệt mỹ này. Làm cho mỹ nhân trước người của mình
cũng vang lên âm thanh rên rỉ.
Sau khi quan hệ xong, Nhạc Trọng lúc này mang theo Trác Nhã Đồng xuống suối tắm rửa và đi lên.
- Mặc vào đi.
Nhạc Trọng từ trong bọc sau lưng lấy ra bộ áo sơ mi trắng ném cho Trác
Nhã Đồng. Đầu tiên hắn mang theo trong trữ vật giới chỉ cũng chỉ có loại quần áo này, không có đồ nữ nhân.
Trác Nhã Đồng hơi do dự một chút, ở trước mặt Nhạc Trọng thay quần áo,
đem thân thể hoàn mỹ của nàng hiện ra trước mặt của Nhạc Trọng.
Nhìn qua bờ mông vểnh lên của Trác Nhã Đồng vì quần quá chật, hai ngọn
núi đôi của nàng nhô lên như muốn xé nát áo sơ mi, nàng do dự một hồi
quay người lại.
- Thật chật!
Sau khi quan hệ xác thịt với Trác Nhã Đồng thì Nhạc Trọng cũng đổi giọng với nàng.
- Tôi biết rồi! Sau này tôi sẽ tìm cho cô một bộ khác.
Trác Nhã Đồng ôn nhu gật đầu nói:
- Ân!
Nhạc Trọng dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn qua Trác Nhã Đồng. Thoáng ôm
nàng vào trong ngực, đem bàn tay lớn đưa vào trong quần áo của nàng, cầm lấy bộ ngực đầy đặn và tràn ngập tính đàn hồi, nghe được mùi hương sau
khi tắm rửa của nàng.
- Vân Thải Vi là con gái của cô sao? Tôi thấy cô bay giờ chỉ chừng hai mươi bảy tuổi. Tại sao có con gái lớn như vậy?
Trác Nhã Đồng cho hắn cảm giác mê người, thành thục vũ mị. Nhạc Trọng đã xem nàng như nữ nhân của mình rồi, hắn mở miệng muốn tìm hiểu về nàng.
Nếu là nữ nhân bình thường thì Nhạc Trọng không có hứng thú này.
Trác Nhã Đồng yếu đuối nằm trong nưực Nhạc Trọng, chậm rãi kể rõ chuyện của mình cho Nhạc Trọng biết.
Trác Nhã Đồng năm nay chỉ mới hai mươi tám tuổi, đang đứng ở tuổi hoàng
kim của nữ nhân. Con gái Vân Thải Vi năm nay cũng chỉ có mười một tuổi.
Thời điểm nàng mười sáu tuổi thích một nam nhân, hơn nữa cùng nam nhân
kia ăn vụng trái cấm. Không lâu sau mang thai hài tử của nam nhân kia,
hơn nữa sinh ra. Nam nhân kia thấy Trác Nhã Đồng sinh con thì liền trút
bỏ gánh nặng nuôi con và trách nhiệm cho Trác Nhã Đồng, sau đó chia tay.
Gia tộc của Trác Nhã Đồng chính là đại gia tộc. Biết rõ chuyện này thì
trưởng bối trong nhà rất giận dữ. Đem Mang hai mẹ con các nàng đưa tới
thôn xóm nhỏ, xem như bỏ ra ngoài. Trác Nhã Đồng cũng thập phần kiên
cường dựa vào cố gắng và một ít trợ giúp từ cha mẹ cùng uy danh của gia
tộc, dần dần kinh doanh ra một sự nghiệp không nhỏ. Trước tận thế nàng
cũng là một phú bà có gia thân hơn mấy trăm vạn.
Thời điểm tận thế thì Trác Nhã Đồng đang chuẩn bị ăn party với con gái.
Trước đó cất giữ nhiều thức ăn, bánh ngọt, đồ uống. Do trữ nhiều vật tư
cho nên nàng và con gái có thể chèo chông tới bây giờ đợi đến lúc Nhạc
Trọng cứu viện.
Nhạc Trọng có chút bá đạo nói ra:
- Từ giờ trở đi cô là nữ nhân của tôi. Không cho phép nam nhân khác đụng vào cô. Cũng không cho cô thích nam nhân khác. Nếu như bị tôi phát hiện thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô.
- Biết rõ! Lão công!
Trác Nhã Đồng lười biếng như con mèo nhỏ chui rúc vào trong ngực của
Nhạc Trọng làm nũng nói ra. Nhiều năm như vậy nàng mới làm nũng với
người khác, nhất là nam nhân.
Nếu như bị những nam nhân trước tận thế nhìn thấy Trác Nhã Đồng hiện giờ thì nhất định sẽ rớt mắt ra. Phải biết rằng nàng lúc đầu dùng phong
cách nữ cường nhân xuất hiện trong mắt của mọi người đấy, là một nữ nhân tự chủ điển hình.
Nếu là ở trước tận thế, nam nhân như Nhạc Trọng tuyệt đối không phải là
đối tượng mà Trác Nhã Đồng lựa chọn. Nàng không dựa vào bất cứ nam nhân
nào mà tạo thành sự nghiệp, đây là chuyện khó có được. Thế nhưng mà sau
tận thế lịch duyệt phong phú, lại nhìn thấy tàn khốc của tận thế cho nên Trác Nhã Đồng chỉ có thể lựa chọn dựa vào Nhạc Trọng, nếu không với tư
sắc này nàng chỉ ăn đau khổ mà thôi.
Nghe được Trác Nhã Đồng là đại mỹ nữ gọi mình là lão công, làm nũng với
mình, Nhạc Trọng cảm giác hết sức thoải mái. Trong nữ nhân của hắn thì
cũng chỉ có Quách Vũ có khí chất dung mạo là có thể so được với Trác Nhã Đồng. Nhưng mà một bên là trẻ trung như trái cây ngọt ngào, một bên này trái cây chín mọng thành thục, phong tình mị người mà tiểu nữ nhân
không có được.
Trác Nhã Đồng sửa sang lại quần áo một chút, nhìn qua Nhạc Trọng tự nhiên cười nói:
- Ân!
Nói xong Trác Nhã Đồng giống như tiểu nữ hài vừa mới yêu, dùng bàn tay
nhỏ nhắn tuyết trắng của mình cầm lấy bàn tay lướn của Nhạc Trọng đi
lên.
Nắm bàn tay nhỏ bé của Trác Nhã Đồng thì trong nội tâm Nhạc Trọng có
chút thoải mái. Tuy hiện giờ hắn phát sinh quan hệ với ba người, thế
nhưng mà dắt tay với nữ nhân đi dọc trên đường lại là lần đầu tiên.
Trước kia hắn chỉ có trong chiến đấu, chiến đấu, lại chiến đấu, vì sinh
tồn mà nổ lực chiến đấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT