Lúc chạng vạng tối, tất cả tiểu đội ra ngoài tìm kiếm vật tư và tiêu diệt tang thi, tập trung người sống sót cũng đã trở về, đội trưởng của bọn họ đang hợp trong Đại Nham Trấn.

- Chuyện chính là như vậy! Tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.

Trong phòng hội nghị thì Nhạc Trọng bảo Quách Vũ báo cáo tin tức mà Trần Thạch Đầu phát tới cho mọi người trong hội nghị lắng nghe.

Khổng Thiên Dự nghe vậy lớn tiếng nói:

- Nhạc đội, không thể xuất binh được! Đám vương bát đản ở căn cứ thành phố Lũng Hãi không cho chúng ta chiêu mộ nhân công, còn muốn cho chúng ta xuất binh cứu bọn chúng, khi dễ chúng ta dễ lần à?

Khổng Thiên Dự bởi vì tác chiến dũng cảm bưu hãn lại trung thành và tận tâm với Nhạc Trọng, được Nhạc Trọng đề bạt trở thành tiểu đội trưởng tiểu đội lệ thuộc trực tiếp của hắn. Trên bàn thảo luận quyết sách cũng có tiếng nói của mình.

Đại cẩu tử cúi đầu suy nghĩ một hồi, cũng chậm rãi nói:

- Nhạc đội! Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta không phải thời cơ xuất binh tốt nhất. Đám người của căn cứ muốn lợi dụng chúng ta, cầm chúng ta làm bia đỡ đạn. Chúng ta cứu bọn chúng thì súng ống, đạn dược tiêu hao là của chúng ta. Đám bạch nhãn lang kia sẽ khinh bỉ chúng ta, hả hê khi chúng ta đi cứu chúng chứ không có cảm kích.

Đại cẩu tử với tư cách là đại quản gia của Nhạc Trọng, hắn nhìn thấy gia sản của mình tăng nhanh thì vui vẻ. Chiến tranh cũng không phải là chuyện tốt gì, thu phục Đại Nham Trấn thì tiêu hao số lượng đạn dược xa xỉ. Tuy trong Đại Nham Trấn có cục cảnh sát, võ trang bộ cũng tìm được không ít đạn dược, nhưng mà còn lâu mới so được với số tiêu hao đạn dược.

Lưu Diễm trầm giọng nói:

- Đúng rồi! Không nên cứu chúng ngay, đội tới lúc tang thi phá thành thì chúng ta lại dẫn người đi cứu chút ít người sống sót. Đến lúc đó những kẻ đó không có khả năng cò kè mặc cả.

Triệu Tinh cũng trầm giọng nói ra:

- Nhạc đội, căn cứ có tới hơn sáu ngàn nhân khẩu. Lôi Thành có một doanh bộ đội, bảy chiếc chiến xa bộ binh. Lại có tường thành làm chỗ dựa, giao chiến với tang thi có thể chống đỡ mấy ngày. Chờ bọn chúng thật sự không nhịn được thì chúng ta xuất binh cứu cũng được mà.

Hơn phân nửa đội trưởng đều phản đối xuất binh, Ngô Quang, Lang tử là những binh sĩ chuyên nghiệp lại trầm mặc không nói gì.

Trong một đám âm thanh phản đối xuất binh, Trần Dao do dự một chút và nói:

- Nhạc Trọng, xuất binh đi! Căn cứ chỗ đó có tới sáu ngàn nhân khẩu. Nếu như tang thi phá thành thì hơn sáu nghìn người cũng sẽ chết trong miệng tang thi.

Mặc dù Trần Dao đối với cao tầng của căn cứ thành phố Lũng Hãi tầng thập phần thất vọng, tuy nhiên nàng lại đồng tình với người sống sót, căn cứ mà bị phá thì đối mặt mười vạn tang thi vây kín, những người sông sót lại chết không biết bao nhiêu người.

Nhạc Trọng lúc này trầm mặc không nói, hắn lại nhìn qua Trì Dương trầm mặc tự hỏi thì nói:

- Trì Dương, anh thấy thế nào?

Ánh mắt của mọi người trong phòng nghị sự nhìn qua Trì Dương, bọn họ đều biết rõ Trì Dương là bạn bè được Nhạc Trọng coi trọng nhất. Hơn nữa Trì Dương với tư cách là tiểu đội trưởng tiểu đội chiến đấu thứ nhất, cũng thường xuyên chiến đấu ở tuyến đầu, tìm được đại lượng vật tư, mọi người cũng thập phần xem trọng hắn.

- Ý kiến của tôi là xuất binh.

Trì Dương trầm mặc một hồi, nghe qua các loại ý kiến, tỉnh táo phân tích lợi và hại trong chuyện này:

- Môi hở răng lạnh. Trong khu vực này trừ căn cứ thì chỗ của chúng ta có nhiều nhân khẩu nhất. Căn cứ một khi bị thi đàn công phá, chỉ sợ mục tiêu kế tiếp là chúng ta, căn cứ vừa vỡ thì sáu ngàn người sẽ chết, chúng ta trong khu vực này rất khó tìm được nhiều nhân khảu bổ sung cho mình. Một mình chúng ta đối mặt với thi đàn sẽ rất nguy hiểm.

Sau tận thế thì nhân mạng tiện như con kiến. Cường giả khống chế tính mạng kẻ yếu, tùy ý sát người. Một không hợp tâm ý thì kẻ yếu sẽ bị cường giả giết chết. Nhưng mà nhân khẩu đối với một thế lực mà nói lại là tài nguyên cực kỳ trân quý. Không có người, máy móc trong nhà máy không thể hoạt động. Không có người sẽ không có quân lính. Không có người thì một thế lực rất khó phát triển lớn mạnh. Có thể nói nhân khẩu trong tận thế rất trân quý.

Sáu ngàn nhân khẩu trong thành phố Lũng Hãi đối với Nhạc Trọng mà nói chính là khối thịt mỡ lớn, nếu như có thể nuốt vào, tiêu hóa, thế lực của hắn sẽ khuếch trương thật lớn.

Trì Dương nói ra suy nghĩ không mưu mà hợp với Nhạc Trọng, hắn lúc này đánh nhịp nói:

- Tôi quyết định! Mang binh đi căn cứ. Tiểu dội Khổng Thiên Dự, Lưu Diễm, Tiếu Minh, Ngô Quang, Triệu Tinh, Kỷ Thanh Vũ, Lang tử, Vương Song, Trình Ngọc, cặn bã doanh sẽ cùng đi với tôi tới căn cứ. Những người còn lại lưu thủ căn cứ, căn cứ dùng Trì Dương cầm đầu. Đại cẩu tử đi triệu tập vật tư, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.

Trì Dương trầm giọng nói:

- Nhạc Trọng, để cho tôi đi căn cứ đi.

Căn cứ bên kia có mười vạn tang thi tấn công, trong sáu ngàn người sống sót dám chiến đấu với tang thi không đủ hai ngàn. Cộng thêm thế lực trong căn cứ như cài răng lược, chế ước lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau.

Nhạc Trọng mang người tới căn cứ dù mang thêm cặn bã doanh cùng sáu tiểu đội cùng đi thì nhân số không đủ bốn trăm. Chẳng những đối mặt với thế lực trong căn cứu bạn địch khó phân, còn phải đối mặt với áp lực của mười vạn tang thi, hơi không cẩn thận sẽ có kết cục phân thân toái cốt. Trì Dương nhìn ra điểm này cho nên chủ động muốn đi tới căn cứ.

Nhạc Trọng nhìn Trì Dương và cự tuyệt:

- Không được, Trì Dương, Đại Nham Trấn, Thạch Mã Trấn bên này cần anh, tiêu diệt toàn bộ tang thi trong thôn xóm chung quanh, khôi phục sản xuất không thể ngừng lại được..

Nghe được Nhạc Trọng cự tuyệt, Trì Dương cũng bắt đầu trầm mặc. Hắn cũng là bạn bè lâu năm của Nhạc Trọng, tự nhiên tinh tường Nhạc Trọng một khi quyết định sẽ sửa đổi.

- Mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt. Tan họp!

Chấm dứt hội nghị Nhạc Trọng trở lại trong biệt thự.

- Em cũng muốn theo anh đi căn cứ

Sau khi trở lại biệt thự, ở trên hội nghị trầm mặc không nói, bây giờ Lộ Văn chợt ôm cánh tay Nhạc Trọng năn nỉ nói ra. Nàng muốn cùng với Nhạc Trọng đối mặt với khó khăn

Trương Tĩnh thì mặc nội y màu đen thật sexy, ngồi chồm hỗm bên chân của Nhạc Trọng, cẩn thận từng li từng tí bớp chân của Nhạc Trọng. Trước tận thế tình tình của nàng phản nghịch, lại thường xuyên xem chút ít kịch cung đình, biết rõ mình địa vị trong lòng của Nhạc Trọng không cao, bởi vậy trước Lộ Văn, Quách Vũ hai nữ đều biểu hiện thành thành thật thật.

Ăn mặc áo ngủ màu trắng, Quách Vũ thuần khiết như tiểu công chúa thì nhu thuận ngồi bên phải Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhướng mày, cự tuyệt nói:

- Không được! Căn cứ bên kia quá mức nguy hiểm.

Lộ Văn có chút không phục nói:

- Em có công kích ma pháp, còn có trì dũ thuật, hiện tại đã cường hóa tới cấp 7. Vì cái gì không thể đi cùng với anh? Lần đầu tiên tân công vào Đại Nham Trấn chẳng phải em cũng xuất lực sao?

Thế lực của Nhạc Trọng thiếu nhiều nhân thủ, hắn thân là thủ lĩnh thế lực nhưng cũng thường xuyên lên tuyến đầu săn giết tang thi. Quách Vũ, Lộ Văn, Trần Dao có được kỹ năng cũng có thời gian ra chiến trường. Một phương diện các nàng săn giết tang thi có thể đạt được cường hóa, một mặt khác cũng là để tiết kiệm đạn dược.

Nhạc Trọng chậm rãi nói:

- Lúc này khác với lúc tấn công chiếm Đại Nham Trấn. Lúc này chúng ta không phải đối mặt với mấy ngàn tang thi, mà là vượt qua mười vạn tang thi. Không cẩn thận sẽ có cục diện toàn quân bị diệt, quá hung hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play