Nơi này là của Nhạc Trọng, tù phạm cặn bã doanh không có quyền nói chuyện gì cả. Nạp
Lan Minh Châu nói những lời này nếu lọt vào tai của những đội viên kia,
trực tiếp kéo hắn ra xử bắn cũng không có người nào nói tiếng gì.
Về phần tù phạm cặn bã doanh muốn phản kháng càng không thực tế, một khi có chuyện bạo loạn xảy ra, mười tên đội viên sẽ dùng súng tiểu liên 79
trong tay tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Càng đừng đề cập tới còn có hai tháp súng máyở đối diện lúc nào cũng chĩa vào bên này.
Nạp Lan Minh Châu xấu hổ cười nói:
- Tôi chủ thuận miệng nói mà thôi, ha ha...
- Ai là Cao Đại Cường?
Một tên chiến sĩ cầm bản ghi chép đi tới, nhìn chung quanh một vòng nói ra.
Ánh mắt của đám tù nhân lúc này đều nhìn qua phía Cao Đại Cường bên này.
Vài tên tù phạm ngồi gần bên người Cao Đại Cường cũng lặng lẽ dời người
ra xa xa, muốn tránh qua bên cạnh. Chỉ có Nạp Lan Minh Châu vẻ mặt tuy
tái nhợt nhưng vẫn như cũ ngồi bên người Cao Đại Cường.
Sắc mặt Cao Đại Cường lúc này biến đổi trở nên vô cùng tái nhợt, hai đấm nắm chặt, chậm rãi đứng lên, mồ hôi lạng sau lưng chảy ròng ròng, trầm
giọng nói:
- Tôi chính là Cao Đại Cường!
Trên cơ bản người tiến vào cặn bã doanh mà bị điểm tên thì không có
chuyện tốt lành gì đó. Không lâu trước kia có mấy tù phạm bị điểm tên
đều bị kéo ra ngoài xử bắn tại chỗ.
Tên chiến sĩ nhìn vào trong bản ghi chép và nói ra:
- Cao Đại Cường hôm nay tác chiến dũng cảm, chém giết bảy đầu tang thi.
Hiện tại cho phép nắm giữ chức tiểu đội trưởng thứ nhất, hạ hạt gồm Nạp
Lan Minh Châu, Vương Hổ... Mười hai người. Hơn nữa trong một tuần thì
mỗi ngày sẽ có được một con cá. Hy vọng anh có thể sớm ngày giết được ba mươi đầu tang thi, tranh thủ một lần nữa làm người.
Nạp Lan Minh Châu ngồi bên cạnh Cao Đại Cường lúc này trong mắt hiện ra
thần sắc vô cùng vui mừng, đi đến bên người Cao Đại Cường chúc mừng:
- Cao lão đại, chúc mừng anh!
- Cao lão đại! Sau này thỉnh anh chiếu cố nhiều hơn.
"..."
Tù phạm dưới trướng của Cao Đại Cường lúc này đều nhao nhao tới bên
người của Cao Đại Cường chúc mừng hắn, nịnh nọt ton hót nịnh bợ. Sau
này Cao Đại Cường chính là trưởng quan nắm giữ sinh tử của bọn họ đấy.
Cao Đại Cường nghe xong tên chiến sĩ nói như vậy, lúc này mới phục hồi
tinh thần lại, đem tảng đá trong lòng thả xuống, nhìn qua tên chiến sĩ
kia liên tục nói cảm tạ:
- Đa tạ! Đa tạ!
Tên chiến sĩ kia thản nhiên nói:
- Không cần cám ơn tôi! Tôi chỉ đọc quyết định bổ nhiệm của Nhạc đội mà thôi.
Nói xong tên chiến sĩ kia tiếp tục tuyên đọc tên của những tù phạm chiến đấu anh dũng với tang thi và ban thưởng, mười tên tù phạm hung hãn dám
chiến đấu với tang thi được đưa lên làm tiểu đội trưởng, hơn nữa đạt
được ban thưởng cá để ăn.
Tuyên đọc ban thưởng hoàn tất thì tên chiến sĩ tuyên đọc quyết định vung tay, một gã nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe nhỏ tới, trên chiếc xe
này trừ bát cháo bình thường, màn thầu ra thì còn có mấy con cá hấp.
Tất cả tù phạm nhìn qua cá hấp thì chảy nước miếng, nước miếng chảy ròng ròng.
Sau tận thế thì vật tư cực kỳ thiếu thốn. Cá sống cá tươi đều là thứ
dùng để cung phụng thủ lĩnh các nơi, trong những tù phạm này rất nhiều
người sau tận thế không được ăn thịt qua, lúc này nhìn thấy con cá hấp
thì mắt mọi người sáng lên, con mắt nhìn chằm chằm không ngớt.
Tên chiến sĩ lạnh lùng nói:
- Đều tới mang đồ ăn của mình đi đi! Không cho phép có tiếng động lớn
xôn xao, không cho phép chen ngang, bất luận kẻ nào trái với kỷ luật thì quất hai mươi roi, lượng lao động gấp đôi.
Nghe được chiến sĩ nói vậy thì đám tù phạm hung hãn trong cặn bã doanh
thoáng cái trở nên nghe lời như mèo vậy, thành thành thật thật trật tự
lấy đồ ăn của mình. Tính kỷ luật và phục tùng còn mạnh hơn trước khi tận thế rất nhiều nhiều lần.
Cao Đại Cường lĩnh một bánh bao lớn, một chén cháo và con cá hấp quay về chỗ ngồi.
Trên đường đi Cao Đại Cường có thể nhìn thấy ánh mắt tham lam của đám
người chung quanh nhìn qua con cá hấp, nếu không phải có chiến sĩ cầm
súng chấn nhiếp, đám tù phạm thân thủ bất phàm chắc chắn đã lao lên đoạt đi rồi.
Nạp Lan Minh Châu cầm một bát cháo và cái màn thầu đi tới bên người Cao
Đại Cường, nhìn qua con cá hấp của Cao Đại Cường thì chảy nước miếng
ròng ròng:
- Chúc mừng anh, Cao đại ca!
Cao Đại Cường đem con cá hấp này này gắp ra một miếng:
- Minh Châu, tới đây! Chúng ta cùng ăn cá!
Trong mắt Nạp Lan Minh Châu hiện ra hào quang kinh hỉ, nói:
- Cảm ơn Cao lão đại! Cám ơn Cao lão đại!
Cao Đại Cường cười cười, kẹp lấy một miếng cá hấp cho Nạp Lan Minh Châu, trong ánh mắt hâm mộ của mình cho vào trong miệng. Hắn trước tận thế
mặc dù là nông dân, nhưng mà hắn không có ngu ngốc. Muốn nắm giữ một
tiểu đội thì tự nhiên phải có tâm phúc của mình, nếu như không có người
giúp đỡ thì hắn cũng không quá đáng chỉ là tư lệnh không quân mà thôi.
Cao Đại Cường trong chiến đấu với tang thi đã cứu Nạp Lan Minh Châu một
mạng, hắn tự nhiên xem Nạp Lan Minh Châu là tâm phúc của mình.
- Dưới trướng của chúng ta hiện giờ có 2786 người. Thạch Mã Trấn 1438
người, Đại Nham Trấn 1348 người. Ngày hôm qua sáu tiểu đội tìm kiêm
chung quanh được 87 người sống sót. Tìm được vật tư như sau: gạo... .
Trong văn phòng trưởng trấn Thạch Mã Trấn thì Quách Vũ mặc áo váy trắng
thanh thuần, cầm một phần tư liệu báo cáo tình huống trong trấn cho Nhạc Trọng nghe.
- Vẫn thiếu người a!
Nhạc Trọng ngồi trên bàn lão bản, nhíu mày, tay phải ngón trỏ gỗ nhẹ vào mặt bàn, lâm vào trong trầm tư.
Khuyết thiếu danh phận đại nghĩa, mặc dù Nhạc Trọng vẫn lợi dụng tính
hiệu radio truyền ra chung quanh, người sống sót chủ động tới tìm hắn
không nhiều lắm. Đại bộ phận người sống sót đều đi tới căn cứ thành phố
Lũng Hãi. Mặc dù Nhạc Trọng có đào người chỉ là người chủ động tìm được, đạt được nhân khẩu cũng rất ít.
Không có nhân khẩu, Nhạc Trọng cũng không cách nào tổ kiến quân đội cường hoành.
Căn cứ thành phố Lũng Hãi bên kia người sống sót đã đột phá sáu ngàn,
đang tăng lên tới bảy ngàn người. Đại nghĩa tức là nhân tâm, chuyện này
làm cho Nhạc Trọng nhìn thấy lực lượng của danh phận đại nghĩa.
Quách Vũ nói:
- Trần Trí Quang đưa tình báo biểu hiện trong căn cứ thành phố Lũng Hãi
đã cấm chúng ta chiêu mộ nhân công. Hơn nữa bọn họ bắt đầu sữa chữa
tường thành rồi.
Nhạc Trọng nhíu mày, trầm giọng nói:
- Cái gì? Lấy ra cho tôi xem!
Trần Trí Quang hiện tại đã trở thành người phát ngôn thế lực của Nhạc
Trọng trong căn cứ thành phố Lũng Hãi. Hắn là người địa phương, đối với
căn cứ thập phần hiểu rõ. Biết rõ các loại phương pháp, cũng là người
đứng ra chủ động chiêu mộ nhân thủ cho Nhạc Trọng trong căn cứ.
Trước mắt Nhạc Trọng cần tăng thêm nhân thủ, mà chiêu mộ từ căn cứ thành phố Lũng Hãi là nhanh nhất. Căn cứ cấm Nhạc Trọng chiêu mộ nhân viên,
hắn muốn tăng cường thế lực sẽ bị ảnh hưởng.
- Cường công căn cứ sao?
Nhạc Trọng cầm phần văn bản tài liệu này, chau mày, ý niệm cường công căn cứ lúc này hiện ra trong đầu của hắn.
Căn cứ thành phố Lũng Hãi ngăn cản Nhạc Trọng khuếch trương thế lực của
mình, song phương bạn địch khó hiểu. Mặc dù từng có thời điểm cộng đồng
thu phục kho lương thực, nhưng mà đó chỉ là vì lợi ích cộng đồng mà
thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT