Tuy Trần Diệu rất xinh đẹp cùng tràn đầy sức sống, nhưng còn chưa đạt
tới mị lực đủ làm Nhạc Trọng điên cuồng. Hắn cũng không muốn nhất thời
sảng khoái liền phá hủy thân thể xử nữ của người ta, làm Trần Diệu phải
hối hận suốt đời.
Trần Diệu nghe được lời nói của Nhạc Trọng, trong mắt chợt ảm đạm, nhưng vẫn nhìn hắn chằm chằm chậm rãi nói:
- Không có vấn đề gì. Hôm nay là tôi tự nguyện tới đây báo đáp anh, cảm
ơn anh đã cứu ba ba của tôi, anh cứu ông ấy chẳng khác nào đã cứu cả nhà chúng tôi. Tôi không có gì để báo đáp ngài, cũng chỉ có thân thể còn
sạch sẽ này, hi vọng ngài có thể nhận lấy. Sau tối nay nếu ngài ưa
thích, tôi sẽ đi theo ngài làm tình nhân của ngài, nếu ngài không quan
tâm tôi cũng không sao, tôi sẽ lẳng lặng rời khỏi.
Nhạc Trọng nghe lời nói của Trần Diệu, trong lòng dao động, cô gái xinh
đẹp lại sạch sẽ như vậy luôn dễ làm hắn động tâm nhất. Hắn kéo Trần Diệu vào lòng, hương thơm thanh xuẩn lại tràn vào trong mũi hắn.
Sở dĩ hôm nay Nhạc Trọng ra tay cứu mạng nam nhân tên Trần Thạch Đầu kia là bởi vì hắn là thợ săn có thực lực nhất trong thôn này. Sau khi thế
giới biến dị, do Trần Thạch Đầu cùng Trần Trữ chủ trì tiêu diệt toàn bộ
tang thi trong thôn, nếu không có Trần Thạch Đầu, Trần gia thôn không
thể nào còn nhiều người sống sót như thế.
Bị Nhạc Trọng kéo vào trong lòng, gương mặt Trần Diệu nhất thời đỏ bừng, tuy rằng nàng nói chuyện lớn mật nhưng khi chuyện sắp thành sự thực thì trong lòng nàng lại cảm giác sợ hãi lẫn chờ mong.
Nhạc Trọng đang định làm động tác nhưng thân thể vừa động một chút,
miệng vết thương trên ngực phải chợt đau đớn, dù sao thân thể hắn còn
chưa hoàn toàn khôi phục lại.
Nhạc Trọng hôn nhẹ lên trán Trần Diệu, đặt nàng nằm trên cánh tay phải, nhắm mắt lại muốn ngủ:
- Ngủ đi! Hôm nay tôi rất mệt.
- Dạ!
Trong lòng Trần Diệu thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng lại có chút mất mát, im lặng nằm bên cạnh hắn.
Sáng sớm hôm sau Nhạc Trọng mang theo Trần Diệu xuất hiện trong phòng khách nhà Trần Trữ.
Gia quyến Trần Trữ nhìn thấy Trần Diệu đi bên cạnh Nhạc Trọng, trong mắt đều mang theo vẻ khác thường.
Trần Diệu có chút ngượng ngùng đứng bên người Nhạc Trọng, trong lòng của nàng nếu đã chung giường với hắn, thì nàng chính là nữ nhân của hắn.
Trong ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ của người nhà Trần Trữ, Nhạc Trọng từ
trong ba lô lấy ra hai hộp sữa tươi, hai khối bánh ngọt phân cho Trần
Diệu một nửa.
Sữa cùng bánh ngọt ở cuối thời đã là đồ rất hiếm có, cả Trần gia thôn không ai có được vật tư như thế.
Trần Diệu vừa uống sữa vừa cẩn thận ăn bánh ngọt, trên mặt tràn ngập
hạnh phúc. Trong thế đạo hiện tại, có thể đủ ăn đã là tham vọng quá
đáng, Trần Diệu từng tận mắt nhìn thấy bạn học của nàng vì một bánh bột
ngô bán rẻ đêm đầu tiên cho người khác. Hiện tại nàng còn có thể được ăn đồ tốt như vậy, hạnh phúc hơn những người khác không biết gấp bao nhiêu lần.
- Người dẫn đường đâu?
Ăn hết bữa sáng, Nhạc Trọng trực tiếp hỏi Trần Trữ. Thạch Mã trấn là căn cơ của hắn, bên cạnh lại có căn cứ Lũng Hải thị luôn như hổ rình mồi,
hắn thập phần lo lắng an toàn của Thạch Mã trấn.
- Đây là người dẫn đường! Nhạc đội, tôi đến giới thiệu cho anh một chút! Đây là con trai tôi Trần Vọng, bốn người này là Trần Niên, Ngưu Siêu,
Triệu Tinh, Tôn Dã!
Trần Trữ gọi tới năm người giới thiệu với Nhạc Trọng.
Năm người Trần Vọng đều là thanh tráng niên của Trần gia thôn, trên lưng mang trang bị vũ khí lạnh như đại khảm đao, trường thương cùng nỗ tiễn.
Nhạc Trong liếc mắt nhìn Trần Trữ nói:
- Tôi đã biết, Trần Trữ, gia đình Trần Diệu tôi giao cho ông tới chiếu cố, tôi sẽ rất nhanh phái người đến đón các vị!
Trần Trữ gọi Nhạc Trọng là Nhạc đội, tự nhiên đã bày tỏ ý tứ muốn góp
sức, chỉ cần Nhạc Trọng có thể trở về Thạch Mã trấn phái người trở lại,
hắn sẽ lập tức dẫn người sẵn sàng góp sức cho Nhạc Trọng.
Trần Trữ đáp:
- Dạ!
Nhạc Trọng không hề có chút do dự, trực tiếp mang theo năm người Trần
Vọng đi về hướng Trương gia thôn, Bạch Cốt cùng tiểu Thanh luôn trầm mặc đi theo bên cạnh hắn.
Trần Diệu nhìn theo bóng lưng Nhạc Trọng rời đi, môi mấp máy nhưng không đi theo. Ở trong này còn cha nàng đang nằm trên giường bệnh, nàng không khả năng đi cùng hắn.
- Nhạc đội, nơi đó chính là Trương gia thôn!
Trần Vọng chỉ vào một loạt nhà ngói, thoạt nhìn xa xa có vẻ phồn hoa hơn Trần gia thôn.
Trần Vọng nhìn Trương gia thôn có chút sợ hãi nói:
- Trương gia thôn khác với thôn của chúng tôi. Bọn họ là đại thôn, có
hơn ba trăm người. Sau khi thế giới biến dị, hơn ba trăm người kia phần
lớn đều biến thành quỷ ăn thịt người. Trong đó con có tốc độ cực nhanh,
có thể so sánh được với sói hoang trên núi!
Trần gia thôn là nông thôn, khá phong bế, loại điện ảnh kinh điển như
phim Sinh Hóa Nguy Cơ hay trò chơi gì đó bọn họ không hề biết. Bởi vậy
căn cứ đặc tính ăn thịt người của tang thi mà đặt danh hiệu là quỷ ăn
thịt người.
Sau khi ăn hết lương thực, người của Trần gia thôn từng đánh chủ ý với
lương thực của Trương gia thôn, chỉ là khi bọn họ tìm tới thì vừa lúc
gặp phải tang thi 1 mới tiến hóa nên bị tàn sát. Nếu không phải con tang thi 1 kia bận ăn thịt tươi sống, đội ngũ của bọn họ không ai chạy
thoát.
- Đi theo tôi!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Trương gia thôn, thản nhiên nói một câu, sau đó dẫn Bạch Cốt cùng tiểu Thanh hướng Trương gia thôn đi tới. Hơn ba trăm
đầu tang thi hắn cũng không xem vào trong mắt, cho dù trên người hắn vẫn còn thương tích.
- Đi!
Nhìn Nhạc Trọng thản nhiên đi thẳng tới Trương gia thôn, Trần Vọng cùng
bốn thanh niên khác liếc nhìn nhau, một cỗ dũng khí trào lên, theo sát
sau lưng Nhạc Trọng.
Đi tới cửa thôn, Nhạc Trọng trực tiếp lấy ra một cây súng lục 54, hướng cửa thôn nổ một phát súng.
Một tiếng súng vang, nhóm tang thi vốn đang bồi hồi bên trong Trương gia thôn đều vặn vẹo đầu, lung la lung lay đi về hướng bên này.
Trong đó có ba con tang thi S1 động tác cực nhanh, chạy ra khỏi thôn hướng Nhạc Trọng vọt tới.
Trần Vọng nhìn thấy ba con tang thi S1 từ trong thôn vọt ra, sắc mặt lập tức tái nhợt, thân thể run rẩy nhìn Nhạc Trọng nói:
- Nhạc đội, chính là quỷ ăn thịt người tốc độ rất nhanh!
Lúc trước Trần Vọng làm đội viên đội tìm kiếm, tận mắt nhìn thấy một con tang thi 1 thủ tiêu ba gã thành viên trong đội, một người bị làm thịt
tại chỗ, hai người bị xé vỡ thân thể, bị cuốn hút lập tức trở thành tang thi. Người bị tang thi ăn thịt không ngừng hét thảm, tới hiện giờ âm
thanh thê lương kia còn quanh quẩn trong đầu hắn.
Bốn người Trần Niên, Ngưu Siêu, Triệu Tinh cùng Tôn Dã nhìn thấy ba con
tang thi S1 sắc mặt đại biến, cơ hồ muốn xoay người chạy trốn.
- Xử lý chúng nó, Bạch Cốt!
Nhạc Trọng nhìn ba con tang thi S1 xông tới, hướng Bạch Cốt ra lệnh, với lực cường hóa hiện tại của nó, có thể dễ dàng xử lý ba con tang thi S1
kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT