Trần Trữ nhìn qua Trần Thăng, Trần Vọng hai người không để ý hình tượng gặm lấy gặm để, nhướng mày nói:
- Hai tiểu hỗn đản, ăn chậm một chút.
Ánh mắt mấy nữ gia quyến của Trần gia lúc này rơi vào trên hai hộp thịt
bò. Với tư cách chiến đấu, săn thức ăn chủ lực, trên cơ bản nam nhân đều được ngồi ăn trước. Các nàng cũng chỉ có thể ăn chút cháo ngô loãng
sông qua ngày. Các nàng cũng thật lâu chưa từng ăn thịt qua.
Nhưng mà nữ quyến Trần gia cũng biết, trong thôn có nhà thậm chí không
có cháo ngô để ăn, cũng bắt đầu ăn rễ cỏ, vỏ cây. Thậm chí có người ta
vì đổi đồ ăn mà cho con dâu của mình ngủ với người khác. Bởi vậy các
nàng cũng không có quá nhiều oán hận. Cho dù ăn bát cháo ngô loãng cũng
xem như thức ăn không tệ trong tận thế rồi.
Thổ địa của Trần Gia Thôn bên này cằn cỗi, rất nhiều gia đình xuất thân
thợ săn, nguồn kinh tế chủ yếu là săn bắt động vật hoang dã bán cho tư
nhân, nhà nhà đều không có tồn trữ quá nhiều lương thực. Thế giới biến
dị thì một phần ba người Trần Gia Thôn biến thành tang thi, nhưng mà
được Trần Trữ chỉ huy cho nên người trong thôn đoàn kết lại đem những
thôn dân biến thành tang thi giết đi sau đó chôn.
Nhạc Trọng chỉ tượng trưng ăn mấy ngụm cháo ngô và củ lạc xào thì dừng
đũa. Trong trữ vật giới chỉ của hắn có nhiều đồ ăn, hắn đối với những
bát cháo ngô lắp đầy bụng này không có hứng thú gì cả.
Trần Trữ liên tiếp ăn mấy khối thịt bò, nhìn qua Nhạc Trọng ngừng đũa
thì hắn cũng dừng đũa nhìn qua Nhạc Trọng chậm rãi nói ra:
- Nhạc Trọng tiểu huynh đệ! Từ trong thôn của tôi đi tới Thạch Mã Trấn
thì phải đi qua Trương Gia Thôn, cầu Nê Thu. Trương Gia Thôn không bằng
thôn của chúng tôi, trong lúc này khắp nơi đều là quỷ ăn thịt người,
cũng không có dễ qua.
Nhạc Trọng hời hợt nói:
- Không có vấn đề gì! Ngài chỉ chú ý cho người dẫn đường, quỷ ăn thịt người của Trương Gia Thôn thì tôi sẽ đối phó.
Tang thi chết trong tay Nhạc Trọng cũng gần ngàn đầu. Hơn nữa Nhạc Trọng quyết định chỉ dựa vào lực lượng của mình mở ra một nơi cho bản thân an tâm sinh hoạt, sát phạt quyết đoán chấp chưởng sinh tử mấy trăm người
nên đã có uy nghiêm của thượng vị giả, trong lời nói mang theo tự tin
cường đại. Trần Trữ nhìn qua Nhạc Trọng không tự chủ được tin tưởng Nhạc Trọng.
Trần Trữ chần chờ một chút, có chút chờ mong lên tiếng hỏi:
- Nhạc Trọng tiểu huynh đệ, không biết ngài vì cái gì vội vả quay trở lại Thạch Mã Trấn như vậy?
Nhạc Trọng hữu ý vô ý nói ra:
- Tôi thành lập một căn cứ cho người sống sót ở Thạch Mã Trấn, chỗ đó
tôi có mấy trăm bộ hạ. Tôi tự nhiên không thể rời đi quá lâu.
Trần Gia Thôn nơi này có gần hơn hai mươi tên nam nhân tráng niên, nếu
như có thể hấp thu, đối với thế lực của Nhạc Trọng cũng xem như gia tăng lực lượng không nhỏ. Nhưng nếu như ngươi không bày ra cơ bắp của mình,
người khác căn bản không có sinh ra tâm lý đầu hàng.
Nghe Nhạc Trọng nói thì Trần Trữ nhìn qua Nhạc Trọng, ánh mắt lại biến không ít nói:
- Thì ra Nhạc Trọng huynh đệ là thủ lĩnh một căn cứ, đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Không dậy nổi! Thực không dậy nổi.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Đâu có!
Kế tiếp Trần Trữ bắt đầu nói bóng nói gió với Nhạc Trọng về căn cứ người sống ssots Thạch Mã Trấn xem chính sách và tình huống như thế nào.
Nhạc Trọng cũng đem tình huống và chính sách trong Thạch Mã Trấn nói cho hắn nghe.
Trần Trữ suy nghĩ một hồi, hỏi dò:
- Nếu tôi hợp toàn bộ người trong thôn lại, Nhạc Trọng huynh đệ anh đối đãi với tôi thế nào?
Lương thực trong Trần Gia Thôn thập phần khẩn trương, Trần Trữ với tư
cách thủ lĩnh trong thôn mà cũng chỉ ăn được cháo ngô loãng thế này,
những người khác có thể nghĩ.
Gần Trần Gia Thôn có một ngọn núi, nhưng mà phần lớn dã thú trong núi dã biến dị, người bình thường không có vũ khí nóng thì trước mặt biến dị
thú quá yếu ớt. Mười hai nam nhân trong thôn bọn họ hôm nay mạo hiểm tổ
chức đội ngũ đi vào trong núi, mười hai người thoáng cái chết năm người, trọng thương hai người, lại cho người trong thôn không nhiều lại tổn
thương nguyên khí.
Biến dị thú nguy hiểm thế nào thì người làm thợ săn nơi này biết rất rõ, sau khi thế giới biến dị bọn họ từng lên trên núi gặp được biến dị thú
cường đại. Nếu không còn cách nào thì người Trần Gia Thôn người tuyệt
đối sẽ không lên núi săn bắn.
Dù lương thực trong Trần Gia Thôn chèo chống thế nào cũng khó qua được
một tuần nữa. Lương thực trong nhà Trần Trữ mặc dù tiết kiệm cũng chỉ đủ ăn hai tuần mà thôi. Trần Trữ đã bị vấn đề lương thực làm không còn
khách nào, cho nên mới dựa vào Nhạc Trọng, bọn họ thật sự bị bức vào
đường cùng rồi.
Nếu như Trần Gia Thôn có lương thực, những thôn dân kia cũng không có
vừa nhìn thấy túi lương thực của Nhạc Trọng mà đôi mắt sáng lên như vậy, sau đó là liên tục chủ động muốn dẫn đường cho Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Nếu như toàn bộ thôn dân của nơi này đầu nhập vào thế lực của tôi. Tôi có thể cho ngài và hai con của ngài làm thành viên dự bị, hơn nữa tổ
kiến một chi tổ đội chiến đấu. Nếu như những người này sau đó đạt được
chiến công thì có thể tấn chức trở thành đội viên chính thức. Về phần
gia quyến của ngài, hết thảy có thể hưởng thụ đãi ngộ thành viên ngoại
biên. Tất cả thôn dân đầu nhập vào thế lực của tôi, tôi có thể cam đoan
là bọn họ không bị chết đói. Sau này bọn họ muốn đạt được đãi ngộ nào
thì phải xem biểu hiện của bọn họ.
Nhạc Trọng cũng không có quá mức nóng bỏng, cũng không có đồng ý Trần
Trữ chức vị rất cao, ngược lại làm cho Trần Trữ càng thêm yên tâm. Nếu
như Nhạc Trọng thoáng cái đồng ý cho Trần Trữ quan to lộc hậu, Trần Trữ
ngược lại sẽ sinh lòng nghi kị.
Đúng vào lúc này một tiểu gia hỏa trẻ tuổi mặc nóng vội chạy vào, vẻ mặt bi thương nhìn qua Trần Trữ nói ra:
- Lão thúc! Lão thúc, ngài mau đi xem một chút đi. Thạch Đầu thúc hắn sắp không chịu được. Ngài ở đây còn thuốc không?
Trần Trữ chẳng những là thôn trưởng, hắn còn là bác sĩ của thôn này.
Nhìn thấy tiểu gia hỏa trẻ tuổi xông tới, Trần Trữ nhìn qua Nhạc Trọng áy náy cười nói:
- Thật có lỗi. Tôi phải đi xem một chút1
- Tôi đi với ngài là được!
Nhạc Trọng đứng dậy đi theo Trần Trữ cùng ra ngoài.
Trong một gian nhà gạch đơn sơ, một nam trung niên đang nằm trên giường, vô cùng thống khổ giãy dụa, trên bụng của hắn là một vết thương thật
dài, máu tươi không ngừng từ trong vết thương lớn chảy ra ngoài.
Một thiếu phụ rất có tư sắc lúc này đang khóc ròng, ở bên cạnh nam trung niên này lau mồ hôi. Tuổi chừng mười lăm, tiểu nữ hài lớn lên thập phần xinh đẹp đáng yêu đang luống cuống tay chân nhìn qua ba ba của mình
đang rên rỉ.
Bả vai của nam nhân trên giường rất rộng rãi và hai tay hữu lực, là thợ
săn xuất sắc nhất của Lý gia thôn. Hắn dùng hai tay và vai của mình thủ
hộ cho vợ cùng con gái. Làm cho các nàng sinh hoạt tốt hơn người trong
thôn không ít. Nếu nam nhân trên giường chết đi, vợ và con gái làm sao
mà sống nổi trong tận thế tàn khốc này.
Thiếu phụ xinh đẹp này nhìn qua Nhạc Trọng ba người đi tới, thoáng cái
quỳ trước mặt Trần Trữ, khóc như lê hoa đái vũ cầu khẩn Trần Trữ.s
- Lão thúc! Cầu ngài, van cầu ngài cứu Thạch Đầu a! Cầu ngài! ! Chỉ cần ngài cứu sống anh ấy, tôi cái gì cũng nguyện ý làm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT