- Ngươi cứ nói nhẹ nhưu vậy mà muốn toàn bộ Dực nhân tộc chúng ta buông bỏ tất cả di theo ngươi hay sao, chúng ta Dực Nhân tộc cũng không phải là món đồ chơi của Lạc Thanh Thanh ngươi.

Một tên nam tính Dực nhân tộc khác cũng nói chua ngoa không gì bằng:

- Á Đức nói không sai! Bộ tộc chúng ta kết minh với các người là điều sai lầm nhất. Các ngươi một lũ phế vật nếu như không có sự trợ giúp của chúng ta thì làm sao có thể bảo vệ được Liệt Nha hap cốc. Thế nhưng đám phế vật các ngươi làm gì? Lại để cho Liệt Nha hạp cốc bị phá hủy, khiến cho quân đội của Kiếm Long vương quốc tiến vào Thanh Châu. Chết tiệt! Chỉ vì giúp các người mà Dực nhân tộc chúng ta cũng đã biến thành mục tiêu của đám Khủng long nhân kia, làm hại chúng ta chết đi bốn trăm huynh đệ. Thế mà giờ các người lại dám tới đây, muốn chúng ta cùng các người dới khỏi Thanh Châu, ngươi cho là bộ tộc Dực nhân chúng là thứ gì? Là bộ hạ của ngươi, là đồ chơi của ngươi à?

Lạc Thanh Thanh sau khi nghe được những lời chua ngoa của hai người kia, khuôn mặt biến săc, song quyền nắm chặt, nhìn về phía Đào Nhạc Ti, Đa Lâm.

Đào Nhạc Ti, Đa Lâm đều lặng yên, không hề nói gì với Lạc Thanh Thanh, điều này khiến cho nàng ta phát lạnh trong lòng.

Với địa vị của hai người bọn họ, nếu như không có sự đồng ý ngầm, thì hai tên nam tính kia làm sao có thể nói ra được những lờic hua ngoa đến vậy. Hiển nhiên trong Dực nhân bộ tộc cũng có người không hề hài lòng đối với việc kết minh với Bạo Phong cốc.

Lạc Thanh Thanh không có chút biểu cảm nào nói:

- Đã như vậy, thì ta cũng không còn gì để nói. Vậy thì Bạo Phong cốc chúng ta sẽ rút khỏi Thanh Châu. Tạm biệt!

Đào Nhạc Ti đột nhiên lên tiếng:

- Chậm đã! Bạo Phong nữ vương, tuy răng chúng ta không thể rời đi. Nhưng chúng ta vẫn là hảo bằng hữu, cho nên ta mong rằng ngươi có thể ở lại nơi này để chúng ta có thể chiêu đãi ngươi.

Tuyết Lai Na cũng đưa vẻ mặt áy náy nhìn Lạc Thanh Thanh nói:

- Bạo Phong nữ vương, hãy lưu lại đi ,để chúng ta có thể chiêu đãi ngươi!

Lạc Thanh Thanh vốn định rời đi, nhưng thấy sự áy náy của Tuyết Lai Na kia, nhịn không được lòng mềm nhũn. Nàng và Tuyết Lai Na dú sao cũng là bạn tốt bao năm rồi, cự tuyệt lời đề nghị của Lạc Thanh Thanh, đó là toàn bộ ý kiến đồng lòng của Dực Nhân tộc, Tuyết Lai Na chỉ qua là nữ vương tượng trung mà thôi, thực quyền trong tay nàng ta thua xa hai vị trưởng lão Đào Nhạc Ti và Đa Lâm, cho nên Lạc Thanh Thanh cũng không muốn làm khó Tuyết Lai Na.

Trong một gian mật thất, Đào Nhạc Ti, Đa Lâm cùng với hai tên nam tính Dực nhân tộc lực lưỡng kia ngồi trong đó, bầu không khí xưng quanh vô cùng căng thẳng.

Đa Lâm chau mày, có chút do dự:

- Thật sự cần phải làm như thế sao? Bạo Phong cốc dù sao cũng từng là minh hữu của chúng ta!

Một gã Dực nhân tộc có mái tóc vàng ngắn, kiên định nói:

- Đa Lâm đại trưởng lão, chúng ta phải làm như thế, thực lực của Kiếm Long vương quốc chúng ta đều rõ ràng vô cùng. Chỉ cần có một tên Trung cấp Long tướng cũng đã là thứ mà chúng ta không thể nào chống lại được rồi. hiện giờ, Liệt Nha hạp cốc đã bị công phá rồi, chúng ta không còn nơi nào có thể dựa vào, cho nên chỉ có thể cầu hòa với Kiếm Long vương quốc thì mới có thể có được một con đường sống.

Một vị nam tính khác thì tự tin mà nói:

- Winny nói không sai! Thực lực của Kiếm long vương quốc quá là mạnh mẽ, đối nghịch với bọn chúng thì chỉ có một con đường chết. Tuy rằng hiện giờ Thanh Châu đã bị đại hồng thủy bao phủ, nhưng bọn chúng sẽ không bỏ qua cho kẻ địch khiến chúng tổn hại thảm trọng là nhân loại. Trong đó Bạo Phong cốc, một trong ba thế lực lớn của Thanh Châu chính là mục tiêu mà chúng cừu hận nhất. Nếu như chúng ta có thể đưa Bạo Phong cốc nữ vương Lạc Thanh Thanh làm lễ vật cho bọn chúng, thì chúng sẽ không còn tức giận, mà còn coi chúng ta thành nước phụ thuộc.

Winny chậm rãi nói:

- Tuy rằng trở thành nước phụ thuộc của Kiếm Long vương, sẽ khiến cho chúng mất đi tính độc lập của chúng ta. Nhưng làm như thế thì chúng ta mới miễn đi được số phận bị hủy diệt. hai vị trưởng lão, đây là con đường sống duy nhất của chúng ta, nếu như còn do dự, cao thủ của Kiếm Long vương quốc tới thì toàn bộ tộc ta sẽ biến thành đối tượng để cho chúng tàn sát.

Sự cường đại của Kiếm Long vương quốc vô cùng rõ ràng, mà Dực nhân bộ tộc ở trong thế giới này là một chủng tộc nhỏ yếu, lúc trước cũng chỉ có một ngũ giai cường giả sơ cáp là nữ vương, mà đó cũng là ngũ giai cường giả duy nhất của bộ tộc. Nhưng vị nữ vương này trong một lần chiến đấu đã bị một tên trung cấp Long tương trực tiếp xé rách, có thể thấy được đám cường giả của Kiếm Long vương quốc thực là kinh khủng.

Hiện giờ nữ vương Tuyết Lai Na của Dực nhân tộc vùa lên ngôi chưa được ba năm, tuy nàng ta kế thừa huyết thống ưu tú của Dực nhân nữ vương, nhưng vì tuổi còn nhỏ, cho nên giờ mới có tứ giai sơ cấp mà thôi cho nên ở trong Dực nhân tộc cũng không tạo nên quyền uy cường đại gì.

Dưới áp lực cường đại của Kiếm Long vương quốc, hai đại trưởng lão của Dực nhân tộc Đa Lâm, Đào Nhạc Ti đều sinh ra một tia sợ hãi và muốn thỏa hiệp. Bọn họ hiểu Dực nhân tộc không thể nào so được với Kiếm Long vương quốc về sức chiến đấu, hơi vô ý sẽ bị Kiếm Long vương quốc diệt tộc.

Ở trong thế giới thứ ba này thì khủng long nhân chính là bá chủ mặt đất, chúng cương già ưu tú nhất, cũng là chủng tộc cuồng bạo ưa giết chóc nhất, biết bao nhiêu chủng tộc trí tuệ đã bị chúng hủy diệt, chúng là sự sợ hãi của những chủng tộc có trí tuệ.

Đa Lâm quay qua Đào Nhạc Ti hỏi:

- Ngươi thấy thế nào, Đào Nhạc Ti?

Đào Nhạc Ti trầm mặc hồi lâu, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp rồi thở dài nói:

- Vì lấy thời gian cho bộ tộc dực nhân chúng ta, cũng chỉ có thề hi sinh bạo phong nữ vương mà thôi.

Đa Lâm trầm mặc một hồi:

- Chuyện này có cần phải nói với nữ vương bệ hạ không?

Trong mắt Đào Nhạc Ti hiện lên hàn quang:

- Nữ vương bệ hạ là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu như biết chúng ta tính toán bằng hữu tốt của nàng ta thì hẳn sẽ không đồng ý đâu. Chẳng qua nữ vương cũng là một người thông minh biết lấy đại cục làm trọng, chờ tới khi chúng ta trở thành nước phụ thuộc của Kiếm Long vương quốc thì hẳn nàng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta, Winny, Lars đi chuẩn bị đi thôi!

Hai tên dực nhân tộc anh tuấn kia ứng tiếng rồi rời khỏi nơi này:”

- Vâng!

Buổi tối, ở trong những thành thị tổ ong, đám rêu ở trên đỉnh chop đã mất đi ánh sáng, nhưng ở một số nơi lại có những thực vật đỏ tỏa ra ánh sáng không khác gì những ngọn đuốc sáng trưng.

Ở trên một cái sân rộng lớn, có một đoàn lửa trại được dựng lên, từng nữ Dực nhân tộc mặc bộ váy tạo ra từ tơ lụa, mỹ lệ vô cùng, nếu so ra là những người đẹp nhất trong tộc, họ bắt đầu nhảy, những động tác thực là động nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play