Đối mặt với quanh dực đột nhiên bạo phát kia, hỏa diễm đao trong tay Nhạc Trọng biến thành từng tầng đao ảnh, dưới sự cường hóa của hắc sắc đấu khí, trực tiếp chém đứt từng đạo quang dực.

- Mạnh thật a! ngũ giai thần chiến sĩ quả nhiên không hề ở cùng một đẳng cấp với tứ giai thần chiến sĩ àm.

Khi Nhạc Trọng phá hủy được tầng tầng quang dực kỉa rồi thì bản thân hắn cũng đã lùi xa vài chục thước, thân thể cũng bị chém ra vài vết máu.

Trịnh Chấn tựa như một kẻ điên, không hề để cho Nhạc Trọng có thời gian mà thở dốc, thân hình hắn lóe lên ,trực tiếp hiện ra trước người Nhạc Trọng, mang theo vô số quang dực chém tới đối phương.

Nhạc Trọng cũng chỉ có thể chọn cách lui lại, huy động hỏa diễm đao trong tay, thân thể được hắc sắc đấu khí bao phủ dần dần, tựa như quỷ mị di động không ngừng đánh tan từng đạo quang dực hôi sắc kia.

Thân thể Trịnh Chấn xung quanh không ngừng hiện ra vô cùng vô tận quang dực, tựa như một cơn lốc cuốn về phía Nhạc Trọng, mỗi một quang dực kia đều có thể đủ chém chết tứ giai đỉnh phong cường giả rồi.

Nhạc Trọng tựa như một con thuyền trong gió bão, dùng hết năng lực bản thân mà đánh tan từng đạo quang dực bắn tới, chẳng qua vẫn có lúc bị đánh trúng, lưu lại một vết thương trên thân thể hắn.

- A!!

Chiến đấu kịch liệt được khoảng năm phút đồng hồ, thì thân thể Trịnh Chấn tựa như bị kìm hãm, hét lớn một tiếng huyết quản vỡ ra, vô số máu tươi bắn tứ tung, khiến cho hắn biến thành một người máu thê thảm không thôi.

Trịnh Chấn vốn chỉ có thực lực tứ giai sơ cấp, cho nên không thể dùng thời gian dài mà nhận lực lượng ngũ giai ,cưỡng ép đem bản thân đẩy lên ngũ giai, nếu như không thể đánh bại đối thủ trong thời gian ngắn ngủi thì hắn sẽ mất sạch lực lượng, không còn một chút nào.

Nhân cơ hội này Nhạc Trọng lao tới, ,một đao chém lên đầu Trịnh Chấn ,trự c tiếp đánh bay đầu hắn.

Một đạo tiên huyết bay lên trời, thân thể không đầu của Trịnh Chấn trực tiếp té trên mặt đất, một đạo sinh mệnh chi nguyên cũng được thu nạp vào trong cơ thể Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng đưa mắt nhìn thân thể của Trịnh Chấn mà thầm nghĩ trong lòng:

- Ngũ giai thần chiến sĩ quả là mạnh mẽ, chống lại cái đám người này thì bản thân cũng mém chết, xem ra nếu muốn chân chính chiến đấu với ngũ giai cường giả, bản thân chỉ có thể mượn năng lực của Liệt Nhật chiến giáp mà thôi.

Nhạc Trọng vì muốn kiểm tra bản thân mình có bao nhiêu chênh lệch với ngũ giai thần chiến sĩ cho nên mới lựa chọn giao thủ lâu như thế với Trịnh Chấn. Qua một lần này, hắn cũng chính thức nhận định, bản thân thực lực với ngũ giai thần chiến sĩ chân chính quả là có chênh lệch quá lớn.

Phải biết rằng thân thể dị tộc hơn xa so với nhân loại, cho dù là thực nhân quỷ hấp huyết quỷ hay là khủng long nhân, chúng nó đều là tồn tại thuộc dạng quái vật, cùng giai thì hoàn toàn có thể áp chế nhân loại. Nhạc Trọng ngay cả một tên ngũ giai giả như Trịnh Chấn cũng phải đánh cật lực như thế, đối đầu với ngũ giai chân chính mà không dùng tới loại khong học kỹ thuật binh khí như Liệt Nhật chiến giáp hẳn là chỉ còn một đường chết mà thôi.

Lạc Thanh Thanh thấy Nhạc Trọng giết chết Trịnh Chấn thì thở ra một hơi, sau đó lại cảnh giác nhìn hắn, bởi nàng biết, thân là một phương kiêu hùng, thủ đoạn độc ác là điều không thể không có. Nàng cũng sẽ không ngây thơ tới mức mà cho rằng hắn là người lương thiện. Ở trong đại điện này, chỉ có nàng với Lưu Mị Nhi có thể đánh một trận với hắn, mà hắn nếu muốn vi phạm ước định thì sợ rằng hai tiểu mỹ nhân tuyệt sắc các nàng cũng đảnh phải biến thành đồ chơi cho hắn rồi.

Nhạc Trọng nhìn Lạc Thanh Thanh đang nửa quỳ trên mặt đất, chậm rãi nói:

- Lạc Thanh Thanh, ước định của hai chúng ta hẳn là nên tuân thủ rồi chứ nhỉ?

Trong mắt nàng ta chớp chớp, đầy nét kiên định:

- Đương nhiên, trước tới nay ta vẫn luôn một lời tựa ngàn vàng.

Nhạc Trọng hỏi:

- Ngươi bị dính độc gì?

Biểu hiện của Lạc Thanh Thanh chính xác là kịch độc, bằng không với lực lượng của tứ giai thần chiến sĩ đỉnh phong, một ít độc dược đơn giản cũng sẽ bị loại bỏ ngay lập tức.

Lưu Mị Nhi đang nằm ở bên kia đột nhiên nói:

- Đó là hỗn độc, do ta dùng bảy loại biến dị thực vật điều chế thành độc dược, trong thiên hạ cũng chỉ có một mình ta có giải dược. Nhạc Trọng, chỉ cần ngươi giúp ta thoát khỏi mạn đằng chết tiệt này, ta nguyện ý làm nữ nhân của ngươi cùng ngươi nắm giữ Bạo Phong cốc, nữ nhân này ta cũng có thể đưa cho ngươi làm đồ chơi. Nàng ta chân chính là Bạo Phong nữ vương, có thể chân chính chinh phục được nàn ta, ngươi hẳn là sẽ có cảm giác thành tựu.

Trong mắt Nhạc Trọng hiện lên một tia dj quang, không kiêng nể gì mà đánh giá Lạc Thanh Thanh, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười:

- Lạc Thanh Thanh, Lưu Mị Nhi lại muốn mang cả Bạo Phong cốc cho ta, ngươi thì sao?

Lạc Thanh Thanh không hề sợ hãi đối mặt với Nhạc Trọng, trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt:

- Ta chỉ có thể cho ngươi những gì mà ta đã đáp ứng, còn nếu như ngươi muốn khuất phục ta thì tối đa cũng chỉ thu được một cỗ thi thể mà thôi.

- Được.

Nhạc Trọng cười nhẹ, đi tới trước người Lưu Mị Nhi nhìn vị mỹ nữ kiều mị tuyệt luân này lạnh lùng nói:

- Đưa giải dược ra đây đi.

Trong lòng Lưu Mị Nhi chợt lạnh, nàng rõ ràng Nhạc Trọng đã lựa chọn Lạc Thanh Thanh chứ không phải nàng, đôi mắt nóng rực của nàng cũng tan đi, cuối cùng nhìn Lạc Thanh Thanh đầy oán độc và khoái ý:

- Lạc Thanh Thanh, coi như hôm nay là ngươi thắng, chẳng qua thất chủng hỗn độn không có giải dược, một thân bản lĩnh của ngươi cũng không thể nào khôi phục được đâu. Sau này ngươi sẽ biến thành một nữ nhân không hề có một chút lực lượng nào, ta xem ngươi sẽ thống suất Bạo Phong cốc ra sao.

Lạc Thanh Than nghe thế thì sắc mặt biến thành trắng bệch, nhưng rất nhanh trong mắt hiện lên một tia kiên nghị:

- Mị Nhi, cho dù ta có bị lấy đi lực lượng thì cũng không sao. Cho dù không thể làm Bạo phong nữ vương thì ta vẫn có thế cống hiến sức lực của bản thân vì đám tỷ muội mà,

Lưu Mị Nhi nhìn về phía Lạc Thanh Thanh với khuôn mặt kiên nghị, không hề để chuyện lực lượng bị cướp đoạt trong lòng, mà cảm thấy xấu hổ, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

- Thất chủng hỗn độc sao?

Nhạc Trọng nhẹ nhàng cười, quay về phía Lạc Thanh Thanh hỏi:

- Nếu như ta có thể cởi bỏ hỗn độc trên người ngươi thì ngươi có thể báo đáp gì cho ta?

Trong mắt nàng ta hiện lên một tia khát vọng rối chợt tắt, đối với một cường giả mà nói thì mất đi lực lượng đối với bọn họ tựa như là một hồi ác mộng vậy, nếu như có thể khôi phục lại lực lượng, nàng ta nguyện ý trả giả thực lớn cũng được.

Lạc Thanh Thanh trầm mặc một hồi rồi nói:

- Năm viên tứ giai tinh hạch biến dị thú! Mười bộ bạo phong chiến giáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play