Những nữ chiến sĩ đứng bên cạnh Uy Lực An Na nhìn Nhạc Trọng tự do đi lại trên xiềng xích kia, trong mắt đều lóe lên ánh sáng kỳ dị, không ngừng chớp lên, khuôn mặt hiện lên vẻ vô cùng hứng thú.

Giống như đàn ông cảm thấy vô cùng có hứng thú với những mỹ nữ có tướng mạo xinh đẹp, dáng người khêu gợi, thì phụ nữ đồng dạng cũng cảm thấy rất hứng thú với những người đàn ông có tướng mạo anh tuấn, gọn gàng sạch sẽ, tài lực hùng hậu, quyền cao chức trọng vậy.

Ở trong thế giới này, thực lực mạnh mẽ so với tướng mạo anh tuấn càng khiến phụ nữ động lòng hơn.

Vị nữ chiến sĩ xuất hiện cùng lúc với Uy Lực An Na, có một đôi mắt hoa đào, tóc ngắn màu đen, tướng mạo xinh đẹp lại lẳng lơ nhìn Nhạc Trọng, liếm liếm đôi môi khêu gợi đỏ mọng nói:

- Uy Lực An Na, Nhạc Trọng này tôi rất thích, tôi dùng mười tên nam nô anh tuấn trao đổi với cô, thế nào?

Uy Lực An Na lập tức từ chối, nói:

- Không đổi! Hắn là con mồi của tôi! Xuyên Đảo Tử Lệ, tôi cảnh cáo cô, hắn là con mồi tôi bắt được đấy.

Ánh mắt Xuyên Đảo Tử Lệ hiện lên ánh sáng mang vẻ lẳng lơ, cười nói:

- Hắn là do hai chúng ta cùng phát hiện, hẳn là con mồi chung của chúng ta mới đúng. Không bằng, hai người chúng ta cùng nhau hưởng thụ sự hầu hạ của hắn đi, thế nào hả? Hắn cường tráng như vậy, hương vị nhất định là rất tuyệt!!

Uy Lực An Na lạnh lùng nhìn chằm chằm Xuyên Đảo Tử Lệ, nói:

- Tôi có thể cho cô một miếng tinh hạch thú biến dị cấp hai làm bồi thường. Hắn là con mồi của tôi, tôi không thích chia sẻ con mồi của mình với người khác.

Nếu cô không muốn, chúng ta có thể đi đến đài quyết đấu đánh nhau để xác định quyền sở hữu hắn. Trong mắt Xuyên Đảo Tử Lệ hiện lên vẻ tiếc hận:

- Nếu như vậy thì quên đi. Nhưng miếng tinh hạch thú biến dị cấp hai kia phải đưa đến trong tay tôi trong vòng ba ngày đấy.

- Ừ!

Uy Lực An Na khinh thường hừ lạnh một tiếng. Cô xem không vừa mắt bộ dạng lẳng lơ của cô ả Xuyên Đảo Tử Lệ này.

Xuyên Đảo Tử Lệ nhìn bộ dạng khinh miệt của Uy Lực An Na, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, nhưng rất nhanh thì vẻ lạnh lẽo đó đã biến mất không thấy.

- Chúng ta cũng đi thôi!

Nhìn thấy Nhạc Trọng đã đi được hơn phân nửa dây xiềng xích đó, các nữ chiến sĩ Bạo Phong Cốc liền đi đến một sợi xiềng xích lớn khác, nhảy lên đi chầm chậm qua sơn cốc bên kia.

Uy Lực An Na đứng bên cạnh vách núi đen, nhìn xuống vách núi đen sâu không thấy đáy kia, lại nhìn Nhạc Trọng đi trên xiềng xích kia, sắc mặt thay đổi mấy lần. Cuối cùng cô vẫn cắn răng đi lên một xiềng xích khác, nhanh chóng bước đến sơn cốc bên kia.

Thực lực của Uy Lực An Na không tầm thường, sức chiến đấu tương đương thần chiến sĩ cấp hai. Đồng thời thân thủ của cô vô cùng mạnh mẽ, nếu ở trong tình huống không có gió thổi, cô có thể nhanh chóng đạp lên trên xiềng xích chạy như bay đến bên kia. Nhưng trong tình cảnh cửa vào Bạo Phong Cốc có cơn lốc lớn thổi xung quanh như vậy, cô cũng chỉ có thể bước đi qua thôi. Nếu không, cô rất có thể sẽ bị gió thổi xuống vách núi đen.

- Nhìn cái gì mà nhìn! Có gì mà phải thần khí chứ, đi thôi!

Uy Lực An Na bước lên xiềng xích, nhìn Nhạc Trọng vẫn đang bị trói chặt không chút kẽ hở như cười lại như không cười nhìn mình. Lại nhớ đến những lời lúc nãy cô vừa nói, khuôn mặt tươi cười của cô lập tức đỏ lên, nóng hôi hổi như vừa mới bị người đánh một bạt tai vậy. Cô quát lớn một tiếng, sau đó đi nhanh đến bên kia Bạo Phong Cốc.

Nhạc Trọng nhìn bộ dạng thẹn quá thành giận kia của Uy Lực An Na, khẽ mỉm cười đi theo sau cô.

Bên trong Bạo Phong Cốc và bên ngoài Bạo Phong Cốc hoàn toàn bất đồng. Bên trong Bạo Phong Cốc thì gió êm sóng lặng, không khí ấm áp, nơi nơi đều cảm thấy tươi mát.

Từng cây từng cây đại thụ cao hơn mấy chục mét đến mấy trăm mét mọc lên san sát, đều là những cây đại thụ khó thấy được trên địa cầu, nhưng trong Bạo Phong Cốc thì nơi nơi đều có thể gặp được.

Ở trên những cây đại thụ kia kết đầy những loại quả rất kỳ dị. Những loại quả này Nhạc Trọng đều chưa từng thấy qua trên địa cầu. Nhưng hình dạng, màu sắc của chúng nó cũng tương tự không ít loại quả trái trên địa cầu.

Một số lượng lớn đàn ông mặc trang phục đơn giản, khiêng thùng nước bón phân, nhổ cổ, diệt sâu bọ dưới những gốc đại thụ kia. Có một nữ chiến sĩ dáng người khôi ngôi, lưng đeo trường mâu, tay cầm roi da lạnh lùng nhìn chằm chằm những đàn ông này.

Có không ít cô bé, cô gái tập trung ở quảng trường tiến hành huấn luyện các hạng mục chiến đấu như chạy bộ, kỹ xảo đánh nhau, bắn tên. Còn những cậu bé, thiếu niên thì tập trung ở một bên, được một giáo sư nam tính truyền thụ những tri thức về dệt may, trồng trọt, số học, vân vân.

Từng tòa từng tòa kiến trúc làm bằng đá đứng sừng sững trong Bạo Phong Cốc, mỗi một tòa nhà đều mang theo vẻ độc đáo riêng. Hơn nữa giữa những kiến trúc cũng vô cùng có quy hoạch, có vẻ chằng chịt lại có vẻ thú vị, mang đến cho người ta một cảm giác tươi mát xinh đẹp.

Trên ngã tư đường của Bạo Phong Cốc cũng có rất nhiều đám người rộn ràng nhốn nháo đi qua đi lại. Rất nhiều đàn ông đều đảm đương tiểu thương nho buôn bán các loại thương phẩm, còn những phụ nữ thì lưng đeo cung lớn, cầm trường mâu trong tay đi dạo phố.

Có không ít những nữ chiến sĩ thân thể cường tráng mang theo bên người hai, thậm chí là ba gã đàn ông tướng mạo anh tuấn, làn da trắng nõn. Cũng có không ít những cặp nam nữ liếc mắt đưa tình với nhau.

Toàn bộ Bạo Phong Cốc đều tràn ngập sức sống và sinh cơ, Nếu nói có điểm gì khác biết thì chính là nơi nào hoàn toàn đảo ngược với xã hội nam quyền. Trong Bạo Phong Cốc này, phụ nữ đảm nhiệm những chức nghiệp thuộc về chiến đấu, hơn nữa còn nắm quyền trong tay. Còn đàn ông thì ngược lại, làm những nghề nghiệp của phụ nữ hay làm. Hơn nữa trong Bạo Phong Cốc này, phần lớn đàn ông đều mang theo hương vị ẻo lả, hoàn toàn không có chút gì gọi là khí phách đàn ông cả.

Nhạc Trọng nhìn một Bạo Phong Cốc tràn ngập sức sống như vậy, trong lòng cũng thầm tán thưởng: “Lạc Thanh Thanh này quả thật có chút bản sự!”

Nhạc Trọng trong thời mạt thế cũng gặp gỡ qua không ít thế lực do cường giả là phụ nữ thống trị. Trong những thế lực hoàn toàn là do phụ nữ thống trị kia, có một số ít là thu lưu những cô gái trẻ con lưu lạc. Có một số thì bài xích đàn ông, chỉ tuyển nhận phụ nữ, coi đàn ông như là côn trùng có hại, thậm chí có người vừa thấy đàn ông sẽ trực tiếp giết chết gã đàn ông này, hoặc là bắt lấy đàn ông làm nô lệ cho họ.

Những thế lực do người thống trị là phụ nữ sáng lập ra, trong mắt Nhạc Trọng đều là những thế lực rác rưởi hoàn toàn không có tiềm lực phát triển, sớm hay muộn cũng sẽ bị hủy diệt mà thôi. Dù sao thế giới này dựa vào mỗi phụ nữ cũng không thể sinh con. Đặc biệt là những thế lực phụ nữ luôn luôn bài xích đàn ông, đến cuối cùng cũng vẫn là bị bị những tổ chức nam quyền phá hủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play