Chỉ có Tiếu Hoa là có một dáng vẻ không quan tâm, bởi thế giới này, nam nhân phải ra ngoài săn bắn, cho nên tỉ lệ tử vong vô cung cao, nếu nam nhân đó mà chết thì những nữ nhân kia sẽ tự động tìm nam nhân khác để dựa vào, Tiếu Vân làm như thế cũng là một chuyện tình bình thường mà thôi.
Giọng Nhạc Trọng lạnh hẳn đi:
- Được rồi! Anh muốn đi theo tôi thì phải biết trước, anh phải hoàn toàn
Tiếu Vân rùng mình nhưng không hề có chọn lùi bước, hắn cao giọng trả lời:
- Có! Tôi hiểu rồi!
Tiếu Vân gia nhập đội ngũ của hắn, Nhạc Trọng dẫn mọi người về phương tây mà đi.
Nhạc Trọng vừa mới hướng về phía tây của rừng rậm đi được tám km thì, có tiếng chém giết kịch liệt từ một phương truyền tới.
- Đi! Qua đó xem sao!
Nhạc Trọng nghe thấy âm thanh liền cấp tốc tiềm hành bước về phương hướng đó.
Rất nhanh hắn đã nghe thấy tiếng chém giết kia truyền lại, chỉ thấy trên một mảnh bình nguyên, một đám tay cầm mộc mâu, mặc đồ bằng da thú đang vây quanh một thôn xóm khác.
Thôn xóm kia quy mô còn lớn gấp hai so với Tiếu gia thôn, còn có cả hàng rào và công sự đơn sơ, người bên trong làng nhờ vào công sự đó đánh trả không ngừng, song phương có một màn chém giết thảm thiết không gì bì được.
Một tên mặc da hổ trông tựa như là thủ lĩnh nhìn về phía thôn xóm chưa bị đánh hạ, hắn cau mày phất tay, phái sau hắn có mười tên thân cao hai thước, tay cầm xương thú, mặc giáp làm từ da biến dị thú lao tới phía trước.
Thấy những kẻ cầm thú cốt trong tay kia xuất hiện trong thôn xóm bỗng hoảng loạn một hồi, một tên nam tử bỗng nhiên rống lớn. Sau gã cung tiễn thủ trên tháp bắt đầu giương cung ngắm chuẩn mấy kẻ mặc giáp biến dị thú mà bắn đi.
Từng mũi tên tinh chuẩn cắm tới thân thể đám chiến sĩ mặc giáp, thế nhưng không thể nào xuyên qua giáp da kia được, chúng đều bị giáp da đánh bay ra ngoài, không hề làm cho đám chiến sĩ kia bị thương chút nào.
Còn những tên trông như xe tăng kia thì cầm thú cốt không ngừng nện lên hàng rào bằng gỗ.
Dưới sự oanh kích điên cuồng đó, cánh cửa bằng gỗ kia cũng đã bị bọn họ cậy mạnh mà đập cho tanh bành nát vụn.
Cánh cổng làng bị đập nát, đám chiến sĩ ở bên ngoài rống lớn, tựa như những con sói đói lao ào ào vào bên trong làng.
Rất nhanh từ trong ngôi làng kia đã truyền tới từng đợt âm thanh thảm thiết, tiếng nam nhân hưng phấn thở dốc. ở một thế giới không có trật tự, lại chỉ dùng vũ khí lạnh mà nói thì một khi thôn làng bị công phá, chuyện đánh cướp đốt nhà là không thể trnhs khỏi. Mà loại chuyện này trên địa cầu còn không tránh được huống hồ chi là một cái xã hội dã man không hề có bất kỳ một sự giáo dục nào.
Hàn Sắc thấy một nữ hài bị lôi ra ngoài, bị bảy tám nam nhân vây quanh, dưới tinh thần nghĩa hiệp của mình nàng không nhịn được hô lên:
- Dừng tay,
Tên lực lưỡng mặc da hổ kia cũng có vẻ tuấn lãng, đưa mắt nhìn về phía Hàn Sắc, hắn liền thấy được nhóm người Nhạc Trọng.
Tên mặc da hổ lạnh lùng hướng về đám chiến sĩ bên mình ra lệnh:
- Cho hai người qua kia, bắt ba nữ nhân kia về đây.
Tám tên chiến sĩ duới trướng tên mặc da hổ, có tốc độ gấp tám lần người thường, tay cầm trường mâu đi như bay lao vè phía Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn tám tên tinh anh mà trong mắt hiện lên một tia lãnh khốc ,trực tiếp thẳng tới phía tên mặc da hổ mà bước đi.
Ba tên tinh anh chiến sĩ mới vọt tới bên người hắn thì chỉ thấy một tia chớp ánh động, bọn họ căn bản không kịp làm ra phản ứng đã trực tiếp biến thành mấy khối thịt, máu huyết bạo liệt, thê thảm khôn cùng.
Thấy một màn kinh khủng đó, năm tên còn lại hiện lên một tia kinh hãi, nhịn không được lùi về sau vài chục bước, thân thể bọn họ vì sợ hãi mà run rẩy, một cường giả kinh khủng như thế bọn họ vẫn lần đầu tiên nhìn thấy.
Từ đó có thẻ thấy được đám người này với chiến sĩ của bộ lạc Kên kên khác nhau ra sao, đều là tinh anh, nhưng bọn họ vì sợ hãi mà bỏ chạy, còn đám người kia cho dù có chết thì cũng sẽ điên cuồng xung phong tấn công cho xem.
Tên mặc da hổ, tướng mạo tuấn lãng kia khi thấy một màn này thì cũng cảm thấy khó chịu vô cùng, lập tức lui lại về sau vài bước.
Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn năm tên tinh anh còn lại quát lớn:
- Quỳ xuống đầu hàng bằng không sẽ phải chết!!!
Một tên bỗng nhiên vung tay lên, một thanh phi đao trực tiếp bắn tới phía Nhạc Trọng.
Đoàng!
Tên kia vừa mới chỉ động thôi thì đầu của hắn tựa như một quả dưa nứt ra vậy, thi thể không đầu trực tiếp nằm lăn trên mặt đất.
Thấy một màn đáng sợ kia, bốn kẻ còn lại đều cảm thấy lạnh trọng lòng.
Tên mặc áo da hổ quát lớn:
- Mau tới bắt ba nữ nhân kia!
Hai mươi tên tinh nhuệ chiến sĩ nghe lệnh liền động, lao về phía mấy người Hàn Sắc đang ở bên cạnh Nhạc Trọng.
Tiếu Vân nhìn hai mươi tên chiến sĩ đang lao qua thì nắm chặt trường mâu trong tay, hai mươi tên kia thì mỗi một kẻ cũng có sức chiến đấu không kém hắn, mà hai mươi tên cùng lao tới thì hắn cũng không có cái gì nắm chắc được.
Nhạc Trọng nhìn hai mươi tên chiến sĩ tinh nhuệ kia, tay lộn một cái, một khẩu súng trường hiện ra trên tay hấn, sau đó bắt đầu khạc đạn về phía hai mươi tên kia.
Hai mươi tên kia mới lao ra được vài bước, tựa như gặp phải một đạo bích chướng vô hình, trên đầu hiện lên một lỗ máu nhỏ, sau đó nằm lên trên mặt đất.
- A!
Nhìn những đồng bạn không ngừng té trên mặt đất, một tên trong số đó gào lên, rồi hướng về phía rừng cây mà bỏ chạy, không có mấy người có thể chống lại được sự sợ hãi với tử vong.
Tên kia mới đi được vài bước thì đã lảo đảo ngã lăn trên mặt đất, bởi sau đầu hắn hiện ra một lỗ máu nhỏ.
Còn những tên còn lại thì đứng im ,bọn họ nhìn khẩu súng trường trong tay Nhạc Trọng mà trong mắt đầy vẻ kinh khủng sợ hãi.
Nhạc Trọng đi về phía một tên tinh nhuệ binh, thân hình tên đó mềm nhũn lại, sau đó quỳ xuống mắt đất, hét lớn:
- Ta đầu hàng, xin đừng giêt ta.
- Ta cũng đầu hàng!
Có một người đi đầu, thì sẽ có những kẻ khác đi theo, cùng quỳ xuống đầu hàng Nhạc Trong.
Tên khoác da hổ kia đi tới, cưỡng ép sự sợ hãi trong lòng mà nói:
- Ta là Hoàng Phổ Liệt Hỏa, vị huynh đệ này, như đã xem trọng ngôi làng này thì ta sẽ dẫn người di luôn, lúc nãy cho người tấn công, ta thực xin lỗi, nhất định sẽ cho các người một phần lễ để biểu đật thành ý của ta.
Nhạc Trọng lạnh lùng nói:
- Đầu hàng hay là chết? Ngươi chọn một cái đi!
Hoàng Phổ Liệt Hỏa tựa như một cây cột đổ cái rầm xuống mặt đất, trầm giọng nói: