Tôn Lan Lan và Hàn Sắc lúc bất đầu phải ăn thứ thịt tươi kia thì không quen, nhưng hai ba ngày sau thì các nàng cũng dần quen với việc co đầu rút cổ trong này, dùng thịt tươi và máu thú mà sinh hoạt qua ngày.

Tôn Lan Lan không chịu được cuộc sống như thế, muốn đi ra ngoài tìm quả dại, nhưng kết quả lại bị một con muỗi biến dị cắn cho một cái khiến tay phải bị phù lên, bị đám giòi bọ ki sinh.

Tôn Lan Lan lúc này mới hiểu được sự kinh khủng của phiến rừng rậm này, nơi nguyên thủy này không chỉ có đám khủng long kinh khủng tàn bọ, mà đến đám côn trùng cũng là thứ có lực sát thương đáng sợ.

Hàn Sắc thoải mái nói:

- Yên tâm, Nhạc Trọng sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu. Cậu nhìn đi, cậu khả ái như thế, ngực lại lớn như vậy, hắn tuyệt đối là thích cậu, bằng không cũng không mạo hiểm mà cứu chúng ta từ trong ngục giam ra.

Tôn Lan Lan thực không tin được:

- Thực không? Thế nhưng mình rõ ràng kém cậu, hắn thực sự thích mình sao?

Mấy người bọn họ đều là vương bài của Sắc Vi tổ, cũng là những đệ nhất mỹ lệ nữ hài, Tôn Lan Lan đối với Hàn Sắc cũng không hề có một chút tự tin nào.

Hàn Sắc cười sảng khoái:

- Đương nhiên, mình đảm bảo đó!

Hàn Sắc vô cùng thông minh, nàng biết để Tôn Lan Lan nghĩ chuyện lung tung thì không tốt, cho nên chỉ có thể nói loạn một hồi để kéo trọng tâm câu chuyện trở lại.

- Có người không?

Đột nhiên trong lúc đó từ bên ngoài huyệt động kia truyền tới âm thanh của nhân loại.

Tôn Lan Lan nghe thấy âm thanh nhân loại, trong lòng vui mừng, kêu lớn:

- Có người, ở đây có người!

Sắc mặt Hàn Sắc khẽ đổi, đưa tay bịt chặt lấy miệng Tôn Lan Lan, vì nàng ta hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn Tôn Lan Lan nhiều, nàng hiểu ở đây có hai người thiếu nữ xing đẹp, mà còn ở trong sơn động, chính là một thế giới không có pháp luật bảo hộ thì sẽ đáng sợ tới mức nào.

Nghe thấy Tôn Lan Lan kêu lên, bảy tên nam tử đều đi vào trong sơn động.

Bảy tên nam tử kia đều mặc một kiểu đồ bằng da thứ, trên đầu đeo lá cây, tựa như là dã nhân. Đám nam tử trông giống dã nhân này mang cung tiễn, mộc mâu, trong tay còn cầm các loại thỏ rừng, hồ ly, mãng xà… Vóc dáng bọn họ bình thường, nhưng cơ thể thì rắn chắc, tràn đầy lực lượng, hiển nhiên đều là những thợ săn hảo hạng.

Tôn Lan Lan thấy đám người vừa xuất hiện kia thì cũng cảm thấy kinh ngạc trong lòng, cũng sinh ra một cỗ cảm giác trong lòng, vừa nghĩ tới đám tiểu lưu manh khi tới thế giới này thì trong lòng sợ hãi không thôi.

Hàn Sắc cũng cầm lấy một cây gậy gỗ, nhìn bảy người kia dáng vẻ đề phòng.

Một người dáng vẻ lực lưỡng, nhìn về phía Hàn Sắc, nhãn tình hơi sáng lên nói:

- Tôi là Tiêu Vân! Các người có muốn đi cùng chúng tôi không ? vị bằng hữu này của cô đã bị ký sinh rồi, nếu không có dược vật cứu trị thì cô ấy cũng không chịu được qua một tuần nữa đâu !

Hàn Sắc nguyên bản muốn cự tuyệt Tiêu Vân bởi cái đám người này là người lạ, nhưng khi nghe những lời tên nam tử lực lưỡng kia vừa nói thì nàng cũng có chút do dự.

Tôn Lan Lan bị ký sinh trùng khiến cho vết thương thối rữa, vô số ký sinh chạy nhung nhúc ở trong đó. Hàn Sắc căn bản không có năng lực giải quyết dược, nếu như vậy thì cứ tiếp tục như thế thì Tôn Lan Lan tuyệt đối sẽ chết.

Tôn Lan Lan nghe thế, trong mắt hiện lên một tia quang mang, nàng kéo bàn tay nhỏ bé của Hàn Sắc mà cầu xin:

- Sắc Sắc, đi thôi, cùng đi mà!

Hàn Sắc nhìn cánh tay phải dường như thối rữa của Tôn Lan Lan, khẽ cắn môi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân nói:

- Xin chào, tôi là Hàn Sắc, còn đây là Tôn Lan Lan, xin hỏi thôn các vị có dược vật trị liệu ký sinh dăng không?

Tiêu Vân nhếch miệng cười:

- Đương nhiên là có! Đám ký sinh dăng này đầy một khu rừng, nếu như không có loại dược vật đó thì chúng ta đã sớm không còn một mống, Chẳng qua đám dược vật đó là chúng ta khổ cực mới làm ra, cho nên không thể không công cấp cho mấy người dùng được.

Hàn Sắc hơi ngập ngừng, trong lòng dâng lên một tia dự cảm không lành:

- Vậy anh muốn cái gì?

Tiêu Vân đường đường chính chính:

- Tôi muốn cô làm nữ nhân của tôi! Chỉ cần cô đồng ý thì tôi sẽ lấy dược vật để cứu người ,nếu không thì cô cứ nhìn nàng ta chết đi. Ký sinh dăng một lần có thể sinh ra hàng trăm tiểu noãn nhỏ, giờ tay phải chỉ là một bộ phận nhỏ, còn đại bộ phận đã đi vào trong cơ t hể rồi. Hiện tại trên tay đã có dăng thư xuất hiện thì hiển nhiên là bên trong cơ thể cũng bắt đầu có dăng thư ấp trứng. Nếu như không có cứu trị kịp thời thì thân thể kia sẽ bị đám dăng thư bên trong ăn sạch, cái loại cảm giác bị dăng thư ăn tươi nuốt sống từ bên trong, là cực hình đáng sợ nhất, so với ngũ mã phanh thây còn thống khổ hơn.

Nghe lời của Tiêu Vân, Tôn Lan Lan sợ hãi không ngừng, vừa nghĩ tới bản thân sẽ bị những con giòi bọ kia ăn từ trong cơ thể ra, nàng ta sợ tới mức toàn thân như cứng lại.

Tôn Lan Lan sợ hãi hét lớn:

- Tôi có thể làm nữ nhân của anh, tôi rất xinh đẹp, bộ ngực lại lớn, đúng, tôi còn là xử nữ. Hãy cứu tôi, chỉ cần anh cứu tôi, tôi nguyện ý làm nữ nhân của anh !

Vì sống sót, Tôn Lan Lan cũng không thể nào nghĩ nhiều hơn, không có mấy ai có thể ngăn được nỗi sợ hãi bị giòi bọ ăn tươi từ bên trong cơ thể, vừa nghĩ tới bản thân sẽ biến thành như vậy thì Tôn Lan Lan tựa như muốn phát điên lên mất rồi.

Tiếu Vân đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Lan Lan:

- Đừng ngốc thế chứ! Cô sao có thể so được với Hàn Sắc? Tôi không có hứng thú với cô đâu,

Tuy Tôn Lan Lan cũng là một cô gái xinh đẹp vô cùng, nhưng cả một tuần này thì không hề tắm rửa, cả người tiểu tụy, nhìn qua tựa như một kẻ quái dị thì làm sao có thể gây được hứng thú cho người ta đây,

Ánh mắt Tiêu Vân đầy vẻ nóng rực nhìn Hàn Săc:

- Cô nghĩ thế nào?

Tôn Lan Lan mặt không còn chút máu nào nhìn Hàn Sắc cầu xin:

- Sắc Sắc, cứu mình! Minh không muốn chết!

Hàn Sắc hơi do dự, một bên là sinh tử của bạn mình, còn lại chính là hạnh phúc cả một đời, sự lựa chọn khó khăn khiến cho cô cảm thấy đau khổ trong lòng.

- Tôi đồng…

Hàn Sắc sau khi lựa chọn, thì cũng đành làm ra quyết định, hơn nữa bản thân nàng có thể có hạnh phúc không thì cung không muốn bạn tốt bị giòi bọ ăn tươi từ trong thân thể ra.

- Từ từ đã!

Đúng lúc này một giọng nói từ phía xa vọng lại.

Đám người Tiêu Vân rung mình trong lòng, trường mâu trong tay nắm chặt, quay người lại nhìn về phía sau với sự cảnh giác cao độ.

Ở trong thế giới này không chỉ có cổ sinh vật hung tàn, khủng long nhân mạnh mẽ quỷ dị, còn có nhân loại, những kẻ giết người không chớp mắt.

Hàn Sắc, Tôn Lan Lank hi nghe được âm thanh đó thì trong lòng mừng như điên, hai người đều nhận ra chủ nhân của âm thanh này là ai.

Mọi người đều nhìn kỹ về phương hướng đó, Nhạc Trọng chậm rãi từ một mảnh rừng rậm đi ra, tiến tới chỗ sơn đọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play