Hắn trong lòng đại hỉ, cố sức kiên khì khoét ra một lỗ hổng lớn rồi chui vào.

Gian nan tìm kiếm hồi lâu trong từng thớ cơ thớ thịt, Nhạc Trọng cuối cùng trong đó bắt đầu tìm thấy một viên tinh hạch cấp năm, hắn lấy một luongj lớn óc, tiên huyết, thịt cá cất vào trong chiếc nhẫn, cấp tốc chui ra bên ngoài.

Nhạc Trọng vừa mơi trèo ra khỏi thân thể con ngư long kia liền thấy thân thể chìm xuống, một cỗ áp lực thật lớn đè lên người hắn. nếu là người thường, lần này cũng đã bị áp lực to lớn kia đè bẹp.

- Đây là đâu?

Nhạc Trọng nhìn xung quang, chỉ thấy chung quanh không có một tia quang mang, từng ngọn núi cao tới hàng trăm mét, hang cây số tọc lạc dưới đáy biển sâu.

Thân thể khổng lồ của ngư long cấp năm bị những cái xúc tu kia kéo về đỉnh một ngọn núi rất lớn trong đó.

Đột nhiên trong lúc đó, một cái móng vuốt rất lớn vươn ra từ đỉnh núi, nhanh chóng chộp lấy cái xác của ngư long. Một con bạch tuộc cấp bốn, thân thể dài hơn trăm mét đã bị những cái móng vuốt kia cào nát.

Một xoáy nước rất lớn, trống rỗng xuất hiện, cuốn lấy thi thể con ngư long cấp năm kia mang về phía đỉnh núi.

Nhạc Trọng nhìn về phía ấy, chỉ thấy một đôi mắt dữ tợn chớp động, cả ngọn núi bị cỗ sức mạnh kì dị kia bao phủ, cho dù là đôi mắt Hắc Ám của Nhạc Trọng cũng không thể nhìn xuyên qua bên kia để nhìn thấy những cảnh tượng đang bị bao phủ trong tầng tầng sương mù dày đặc.

Trong lòng Nhạc Trọng sinh ra một tia hàn ý, hắn quay đầu nhìn về các ngọn núi khác dưới đáy biển, lại không thấy trong các ngọn núi ấy có dấu vết gì, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy đỉnh núi thì đều thấy có một cảm khác kinh khủng không gì sánh được, như là sợ hãi trước sinh vật đang sống trong ngọn núi ấy.

- Ở đây thật sự là quá nguy hiểm!

Nhạc Trọng nhìn những ngọn núi phía dưới, nơi không thể nhìn xuyên thấu được, trong lòng sinh ra cảm giác gắt gao run rẩy, tâm niệm khẽ động, lập tức hướng về phía ngoài biển bơi đi.

Đúng lúc này, một xoáy nước rất lớn cuốn lấy Nhạc Trọng, đem Nhạc Trọng và tất cả những gì xung quanh mang về phía đỉnh núi.

- Không xong rồi!

Nhạc Trọng trong lòng phát lạnh, điên cuồng vùng vẫy trong nước hi vọng có thể thoát khỏi vòng xoáy không lồ kia, nhưng tại nơi đáy thắt xoáy của dòng nước hắn phản kháng chỉ là phí công, trực tiếp bị dòng nước xoáy cuốn thẳng về phía đỉnh núi.

Chỉ trong mấy nhịp thở, Nhạc Trọng đi qua một tầng sương mù dày đặc, trực tiếp bị hút vào một ngọn núi trong đáy biển. một con kình long cấp sáu to như quả núi há miệng to ra hút Nhạc Trọng lại.

Trước mặt con kình long cấp sáu, Nhạc Trọng không lớn hơn một hạt gạo. cùng với Nhạc Trọng còn có một lượng lớn tôm cá và biến dị thú cấp hai, cấp ba.

Nhạc Trọng còn chưa có bất cứ phản kháng nào đã bị con kình long cấp sáu này nuốt vào bụng.

Trong miệng con kình long này tràn ngập hàm răng sắc bén. Nó ngậm cái miệng khổng lồ lại, vô số những cái răng sắc bén đâm đến, khiến vài con biến dị thú nát thành bột phấn, hòa lẫn với huyết nhục đều bị nuốt xuống bụng.

Thực quản của con kình long kia rất lớn, Nhạc Trọng không thể trẻo lên từ thực quản của nó được, chỉ như một mẩu thức ăn bị dồn xuống dạ dày nơi có một hồ nước bốc mùi kinh khủng.

Nhạc Trọng vừa mới rơi xuống hồ nước này liền kinh hoàng phát hiện, quần áo trên thân thể hắn rất nhanh bị hòa tan, nhè nhẹ bốc hơi lên, cùng với đó mỗi bộ phận thân thể hắn ngâm trong nước đều truyền đến cảm giác đau nhức như đang ngâm mình trong bể axit sunfuaric.

- Chết tiệt! Ta tuyệt đối không thể chết ở chỗ này!

Nhạc Trọng chìm trong đau đớn vô tận, trong, triệu hoán bạch cốt. Trong hư không, một cái động lớn trống rỗng xuất hiện, một cái gai xương trực tiếp đâm thẳng vào vách tường màu phấn hồng xung quanh.

Nhạc Trọngvươn cánh tay gần như bị ăn mòn chộp vào cái gai xương kia, co người víu vào cái gai xương liền trực tiếp kéo lên trên bức vách thịt màu phấn hồng, tạm thời tránh không bị hồ nước kia ăn mòn thành một vũng nước dịch màu vàng trôi đi.

- Kia chính là tinh hạch! Tinh hạch của biến dị thú!

Nhạc Trọngmới thở ra một hơi, liếc mắt nhìn về phía hồ nước sâu bị ăn mòn, chỉ thấy rất nhiều hạt tinh hạch trôi nổi bị cơ quan tiêu hóa dồn về phía trung tâm hồ nước. Số tinh hạch kia phải đến nghìn viên, hình thành một ngọn núi tinh hạch nhỏ.

- Bạch cốt! Lấy chúng qua đây.

Nhạc Trọngnhìn tòa núi nhỏ chất đầy tinh hạch kia, trong mắt hiện lên một tia tham lam trực tiếp ra lệnh.

Tay phải của bc kéo dài, ôm lấy ngọn núi tinh hạch kia đẩy đến bên cạnh nt.

Nhạc Trọngtâm niệm khẽ động, liền trực tiếp thu lấy ngọn núi tinh hạch kia vào vật chứa là chiếc nhẫn.

Ngọn núi tinh hạch vừa biến mất, bức vách thịt màu hồng phấn bắt đầu phát ra một tia dịch thể ăn mòn lục sắc, những tia dịch thể ăn mòn lục sắc kia chiếu thẳng về phía hồ nước kia.

Con kình long cấp sáu một hơi liền hút vào đến hơn nghìn con biến dị thú và các loại cá tôm, trong đó còn không ít biến dị thú đang ngoan cường vùng vẫy trong hồ nước lục sắc, thế nhưng những tia dịch thể ăn mòn như mưa rơi xuống hồ nước, những sinh mệnh vẫn đang ngoan cường cùng vẫy trong hồ nước cũng nhanh chóng bị những tia dịch thể ăn mòn lục sắc kia nhanh chóng hóa tan.

Trong nháy mắt đứng trước sống chết, Nhạc Trọngnhanh chóng phát động kĩ năng ma viêm, một đoàn mà viêm trực tiếp vòng quanh thân thể hắn, những tia dt kia vừa chạm đến ma viêm đều trực tiếp bị bốc hơi.

- Chết tiệt! Phá nó cho ta!

Nhạc Trọnglấy ra từng khẩu pháo điện từ nhắm thẳng vào bức vách thịt màu phấn hồng, hung hăng bóp cò, một đạo pháo điện từ hung hăng oanh tạc lên bức vách thịt màu hồng phấn, oanh một cái đục một lỗ trên bức vách thịt màu phấn hồng, một lượng lớn tiên huyết của biến dị thú như nước lũ tuôn ra xối xả.

Chiếc nhẫn là vật trữ trong tay Nhạc Trọngchợt lóe, lượng tiên huyết của biến dị thú cấp sáu kia trong nháy mắt bị hấp thu vào bên trong.

Dạ dày bị Nhạc Trọngđả thương nặng đến vậy, con kình long cấp sáu kia cũng đau đớn không ngớt, trong lòng sinh ra một tia dự cảm nguy hiểm, nó hà miệng lớn cố gắng phun ra tất cả những gì trong dạ dày.

Dạ dày trong bụng con kình long cấp sáu một trận cuồn cuộn, lấy hết sức bình sinh cố gắng khạc hết những thứ trong dạ dày ra ngoài, bao gồm cả nt, tất cả như một luồng thủy triều phun ra ngoài.

Nhạc Trọngbị luồng thủy triều kia bao quang cuốn ra xa đến mấy km, sau cùng nhập vào trong một mảnh sương mù dày đặc, rơi thẳng xuống mặt đất.

- chuyện gì xảy ra vậy? Ở đây sao lại là mặt đất, không có bị nước biển ăn mòn!

Nhạc Trọngvừa rơi xuống đất, liền không có cảm giác đang tồn tại trong nước biển. Hắn cấp tốc nhìn về xung quanh, phát hiện bản thân đang ở trên một mảnh đất rộng lớn khô ráo, trên bầu trời có một lớp màn lam sắc ngăn cản với đáy biển, tại đây hình thành một thế giới không bị nước biển xâm nhập đến.

- Kia là cái gì? Có phải phi thuyền vũ trụ không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play