Cùng với tiếng vang thật lớn vang lên, đao Hắc Nha trong tay Nhạc Trọng cũng bị đánh bay trong chớp mắt, lực phản chấn chấn động đến tay phải của hắn đều run lên. Còn trên cánh cửa cứng rắn kia thì lại không để lại một dấu vết nào cả.

- Cánh cửa quá cứng rắn!!

Trong mắt Nhạc Trọng hiện lên nét kinh sợ. Một đao này của hắn ngay cả xe tăng cũng có thể chém nát, nhưng chém xuống cánh cửa cứng rắn lại lại không để lại bất kỳ dấu vết nào cả. Có thể thấy được cánh cửa này cứng rắn đến mức nào rồi.

Ngưu Mông nhìn cánh cửa cứng rắn khổng lồ kia, cắn răng nói:

- Đáng chết! Nghe nói cánh cửa ngục băng này phải có được chìa khóa trong tay trưởng ngục Khủng Lý Thái Nhất mới mở được. Không ngờ đúng là như vậy thật!!

Ngưu Mông cũng chỉ là nghe nói qua truyền thuyết của ngục băng này thôi, còn bản thân hắn thì chưa từng tới qua ngục băng này lần nào.

Người gặp qua cửa ngục băng không phải là người bị đóng băng nhốt vào trong thì chính là người khủng long.

Trong lòng Nhạc Trọng lóe qua thật nhiều suy nghĩ, sau đó lập tức rút thanh Hỏa Diễm đang được đấu khí hắc ám cường hóa ra, cầm trong tay chém mạnh một nhát lên trên cánh cửa cứng rắn kia.

Đang!

Cùng với tiếng nổ kia, thanh đao Hỏa Diễm rốt cuộc cũng chém dính lên trên cánh cửa cứng rắn trước mặt. Nhưng cho dù là Nhạc Trọng liều mạng thúc giục đấu khí hắc ám thì cũng chỉ di chuyển được đao Hỏa Diễm một chút thôi, vô cùng khó khăn gian nan.

Nhạc Trọng rất nhanh thu tay lại, trên mặt âm tình bất định nói:

- Không được! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chờ chúng ta mở cánh cửa này ra thì thể lực của hao phí sạch!

Trên mặt Ngưu Mông hiện lên vẻ xin lỗi, nói:

- Nhạc Trọng huynh đệ, xin lỗi! Tôi thật sự không biết cửa ngục băng lại cứng rắn đến nhường này. Chúng ta lùi lại thôi! Nếu không Long tướng Khủng Lý Thái Nhất đến đây thì nguy.

- Tôi sẽ thử lại!

Nhạc Trọng nhìn cánh cửa cứng rắn khổng lồ, đưa tay phải lên, một cột trụ lửa Ma Viêm khổng lồ từ trong lòng bàn tay phải của hắn phóng lên cao, ý nghĩ xẹt qua, cột trụ lửa Ma Viêm kia điên cuồng áp súc nhỏ lại, cuối cùng ngưng tụ lại thành một thanh kiếm Ma Viêm.

- Mở cho ta!!

Nhạc Trọng cầm kiếm Ma Viêm chém một nhát kiếm lên trên cánh cửa cứng rắn kia. Kiếm Ma Viêm sau khi trải qua không ngừng áp súc Ma Viêm điên cuồng nóng rực, một kiếm kia giống như cắt một khối bơ, rất dễ dàng thì đã chém mở cánh cửa cứng rắn khổng lồ kia.

- Vậy mà cũng chém nát được!!! Đáng sợ!

- Cửa ngục băng lại bị hắn chém mở ra!!

- …….

Ngưu Mông và những người anh em của hắn nhìn cánh cửa khổng lồ bị chém mở kia, trong lòng đều tràn ngập kinh sợ. Bọn họ đều nghe nói qua cửa của ngục băng cơ hồ là không ai có thể phá hư. Ngưu Mông dẫn Nhạc Trọng đến ngục băng cũng chỉ là thử vận một lần thôi, hắn cũng không có quá nhiều hy vọng cùng chờ mong Nhạc Trọng sẽ phá được cửa ngục băng này cả. Bây giờ cánh cửa ngục băng không có ai có thể phá hủy nay đã bị người chém nát ra, hắn quả thật không thể tin được hai mắt của mình nữa.

Sau khi cánh cửa ngục băng khổng lồ kia bị Nhạc Trọng chém nát thì một luồng khí lạnh thật mạnh từ đằng sau cánh cửa ngục băng thổi ra. Luồng khí lạnh đó thổi đến trên người đám người Ngưu Mông, Hàn Sắc thì lập tức khiến trên người họ ngưng kết một tầng băng nhũ mỏng manh.

- Thật lạnh!!

Tôn Lan Lan lập tức cảm giác được cả người lạnh lẽo, răng nanh phát run, gắt gao ôm chặt Nhạc Trọng, muốn từ cơ thể hắn hấp thu một chút ấm áp.

Hàn Sắc có vẻ kiên cường hơi một chút, nhưng cũng bị lạnh đến môi tím tái, thân thể run rẩy không ngừng.

Bên Ngưu Mông ngoại trừ bản thân Ngưu Mông ra thì mấy người anh em của hắn cũng bị đông lạnh cả người lại, không thể vào.

- Các anh lùi về sau một chút, tôi vào đó cứu người!

Nhạc Trọng nói xong, nhanh chóng triệu hồi Bạch Cốt ra, sau đó ra mệnh lệnh cho nó:

- Tận lực bảo vệ hai cô gái này!

Ma hỏa linh hồn của Bạch Cốt chớp lóe gật gật đầu với Nhạc Trọng.

Trong lòng Nhạc Trọng vừa động, một ngọn lửa Ma Viêm liền trống rỗng xuất hiện vờn quanh thân thể của hắn. Lúc này hắn mới tiến về phía cánh cửa ngục băng kia.

Sau khi bước qua cánh cửa ngục băng, một luồng khí lạnh gấp hơn hai mươi lần nhiệt độ bên ngoài nhanh chóng thổi lên, trong chớp mắt đã đông tắt Ma Viêm hộ thể của Nhạc Trọng, đồng thời bắt đầu muốn đóng băng thân thể Nhạc Trọng, khiến cho quanh thân thể hắn trong chớp mắt bao phủ một tầng băng hoa.

- Thật đúng với cái tên ngục băng! Thật lợi hại!!

Trong lòng Nhạc Trọng có chút kinh sợ, lại thúc giục Ma Viêm thêm mạnh mẽ vờn quanh thân thể, chống cự sự ăn mòn của lực băng hàn trong ngục băng.

- Năm phút, tôi chỉ có thể ngây ngốc ở trong này trong phòng năm phút đồng hồ thôi. Sau đó sẽ không ngăn cản được bị lực hàn băng của ngục băng này đóng băng!

Nhạc Trọng căn cứ lượng tiêu hao thể lực và tinh thần của hắn nhanh chóng cho ra một phán đoán như vậy.

- Bất quá, năm phút cũng đã đủ rồi!

Ánh mắt Nhạc Trọng lúc này mới dừng lại xung quanh ngục băng này.

Trong ngục băng diện tích rất lớn này có phòng giam bằng băng lớn nhỏ tổng cộng ba trăm hai mươi phòng, trong đó ở trong ba trăm phòng giam băng nhỏ đóng băng ba trăm nhân loại. Mà trong hai mươi phòng giam băng lớn thì có sáu khối băng rất lớn. Trong sáu khối băng kia chỉ đóng băng sáu nhân loại.

- Ngục băng này có thể có được khí băng hàn mạnh mẽ như thế, nhất định là có bí mật gì đó!

Nhạc Trọng liếc nhìn những nhân loại bị đóng băng ở trong băng lao một cái, sau đó hướng tầm mắt nhìn lại xung quanh ngục băng.

Trong ngục băng này có một tế đàn loại nhỏ rất thần bí, từng luồng khí lạnh như mưa to rơi xuống xung quanh chính là từ tế đàn đó trào ra, bao phủ toàn bộ ngục băng này.

Nhạc Trọng nhanh chóng đi đến tế đàn loại nhỏ kia, quan sát một chút. Chỉ thấy trên tế đàn kia có khắc vô số ký hiệu huyền ảo, ở giữa tế đàn thì được khảm một tinh hạch màu trắng.

- Đây là tinh hạch của thú biến dị cấp năm! Thật là một vốn lớn, lại dùng tinh hạch của thú biến dị cấp năm để tạo ra một ngục băng như vậy.

Nhạc Trọng nhìn tinh hạch màu trắng kia, trong lòng hơi chấn động. Hắn nhận ra tinh hạch màu trắng kia chính là tinh hạch của thú biến dị cấp năm.

Mỗi một con thú biến dị cấp năm đều có lực lượng cực kỳ khủng bố, tinh hạch của chúng nó đều cực kỳ trân quý. Nhạc Trọng một đường chinh chiến đến đây, trong tay cũng chỉ may mắn có một miếng mà thôi. Mà trong ngục băng dưới lòng đất này lại có một miếng tinh hạch cấp năm được đặt ở tế đàn làm năng nguyên của ngục băng. Hiển nhiên, tinh hạch thú biến dị cấp năm ở trong bộ tộc người khủng long cũng không phải là bảo vật trân quý nhất.

Nhạc Trọng vươn tay chộp lấy miếng tinh hạch thú biến dị cấp năm, lấy nó ra khỏi tế đàn kia, sau đó thu vào trong nhẫn trữ vật.

Miếng tinh hạch thú biến dị cấp năm vừa bị lấy đi thì toàn bộ nguồn suối khí hàn băng quẩn quanh trong ngục băng lập tức biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play