Nhạc Trọng nhìn qua sáu binh sĩ này, trầm giọng nói:

- Trói tất cả lại, buộc chặt một chút, ném vào xe chở hàng! Chuẩn bị sẵn sàng, lập tức rút lui!

Căn cứ thành phố Lũng Hãi có một doanh trại đóng ở gần đó, Nhạc Trọng hiện giờ khó mà ngăn cản được những quân nhân được đào tạo chính quy. Chớ nói chi là thu phục doanh trại này có được đại lượng vũ khí hạng nặng.

Dưới mệnh lệnh của Nhạc Trọng thì Lưu Diễm dẫn người nhanh chóng đem các loại vật tư đưa lên xe, một đoàn người điều khiển chiếc Đông Phong kilocalo, một chiếc xe Jeep võ trang, hai chiếc BMW từ trụ sở lao ra ngoài, bỏ chạy ra xa xa.

Nhạc Trọng ngồi trên xe Jeep võ trang nhìn về phía căn cứ thành phố Lũng Hãi nhìn lại, trong nội tâm lạnh lùng thầm nghĩ:

- Băng Vương Hội! Lúc này tao sẽ nhớ kỹ! Xem ra lần này phải tăng cường thực lực lên mới được.

Lúc này bị Băng Vương Hội trong căn cứ thành phố Lũng Hãi bức vào đường cùng, lại nhìn qua tình cảnh diễn ra trong căn cứ thành phố Lũng Hãi thì tư tưởng của Nhạc Trọng sinh ra biến hoá thật lớn, chặt đứt một tia hy vọng cuối cùng vào chính phủ.

Nhạc Trọng lúc này vừa mới chạy ra khỏi căn cứ thành phố Lũng Hãi không lâu, đột nhiên hai chiếc chiến xa bộ binh 92 xuất hiện trên đường cao tốc.

Nhìn thấy hai chiếc chiến xa bộ binh 92 xuất hiện, trong nội tâm tất cả mọi người lạnh như băng. Hai chiếc xa bộ binh 92 này có trang bị phá ZPT90 25 li, có thể dễ dàng bắn nát một chiếc xe bọc thép.

Nhạc Trọng nhìn qua Vương Song trầm giọng nói ra:

- Đừng hoảng hốt! Bọn họ khẳng định không biết chúng ta làm gì trong căn cứ. Cứ lái bình thường đi.

Thân thể Vương Song khẽ run lên, dựa theo lời của Nhạc Trọng trực tiếp lái qua.

- Dừng xe!

Thời điểm tiếp cận hai chiếc xe bộ binh, trong một chiến xa bộ binh truyền ra âm thanh quát lớn.

- Dừng lại!

Nhạc Trọng nhìn qua Vương Song trầm giọng nói ra.

Vương Song nhấn phanh dừng xe lại.

Chiếc xe Jeep võ trang dừng lại, tất cả xe phía sau cũng dừng lại.

Một người mặc trang phục quân nhân từ trong chiếc xe bước ra trước mặt Nhạc Trọng cùng Vương Song, những người còn lại cũng nhao nhao từ trong xe đi ra.

Một gã thiếu úy từ trong chiếc xa bộ binh đi tới, đi tới trước mặt đoàn người Nhạc Trọng.

Tên thiếu úy kia nhìn qua Nhạc Trọng, nhướng mày hỏi:

- Tôi là trung đội trưởng Từ Chí! Anh là chỉ huy bộ đội nào?

Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, phát động kỹ năng Ảnh Bộ, tốc độ của hắn nhất thời tăng vọt, hắn vừa sải bước ra đã lướt tới gần Từ Chí, một cổ tay chặt vào cổ của Từ Chính Cương, bổ ngất Từ Chí đi.

Trong nháy mắt Từ Chí ngất đi thì Nhạc Trọng cầm lấy hắn bước vào chiếc xe bộ binh cách đó mười mét, trong nháy mắt hắn phát động kỹ năng Khủng Cụ Thuật.

Trong một chớp mắt sát khí vô cùng mạnh mẽ bao phủ phạm vi mười mét chung quanh, binh sĩ trong chiến xa bộ binh không cách nào ngăn cản được uy áp tinh thần của Nhạc Trọng xâm nhập. Tất cả binh sĩ trong chiếc xa kia không ngăn cản được nên ngất đi.

Lúc này Bạch Cốt ở bên cạnh ngụy trang thành nhân loại, dùng tốc độ gấp ba lần nhân loại điên cuồn phóng lên chiếc xe bộ binh thứ hai.

Chiến xa bộ binh thứ hai đình trệ một lát, sau một khắc trên các loại hỏa lực nặng nhẹ trên chiêc xa này nả vào Bạch Cốt, đạn pháo từ nòng pháo cũng bắn ra, có thể dễ dàng xé nát một chiếc xe bọc thép bình thường.

Bạch Cốt mặc dù hết sức tránh né vẫn bị trúng đạn vào người. Trên chiến xa bộ binh này có pháo ZPT90 25 li và một cổ súng máy 86 7. 62 li đặt song song. Những viên đạn này bắn lên người Bạch Cốt chỉ có thể lưu lại mấy tia dấu vết mà thôi. Chỉ có viên đạn pháo 25 li bắn lên người của nó mới để lại mtooj cái động.

Trong mấy hô hấp ngắn ngủi, ngực và cánh tay phải của Bạch Cốt bị phá xé nát, nó lăn ngay một vòng, lăn đến ven đường mới không bị cơ quan pháo xé nát.

Thừa dịp Bạch Cốt hấp dẫn hỏa lực của chiến xa bộ binh thứ hai, tốc độ Nhạc Trọng tăng vọt tới tận cùng, nhanh như quỷ mị tiếp cận phạm vi mười mét của chiến xa bộ binh thứ hai, lần nữa phát động Khủng Cụ Thuật.

Thời điểm phát động Khủng Cụ Thuật thì sát khí khổng lồ cùng uy áp tinh thần đè ép binh sĩ trong chiến xa, làm cho tất cả bính sĩ trong chiến xa bị ngất đi..

- Hô!

Nhìn thấy chiến xa bộ binh dừng hỏa lực lại, Nhạc Trọng lúc này mới buông lỏng một hơi.

Uy lực của pháo ZPT90 thức 25 li trên chiến xa bộ binh đúng là quá lớn, nếu để cho hai chiến xa bộ binh này dùng toàn bộ hỏa lực thì đoàn xe của Nhạc Trọng lúc này chỉ sợ không có ai sống sót cả.

Nhạc Trọng cũng chỉ sử dụng phương pháp này, dùng loại thân pháp quỷ mị phối hợp tinh thần lực cường đại và kỹ năng Khủng Cụ Thuật mới không đánh mà thắng thu được hai chiến xa bộ binh này.

Lưu Diễm thừa cơ dẫn người đi lên hai chiến xa bộ binh này, đem chiến sĩ bị ngất bên trong dẫn ra ngoài.

Trên hai chiến xa bộ binh này mỗi chiếc có chín người, tổng cộng có mười tám tên chiến sĩ từ bên trong bị áp giải ra ngoài, đưa đến trước người Nhạc Trọng.

Thiếu úy Từ Chính Cương thanh tỉnh lại nhìn qua những chiến hữu bị bắt bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng trầm giọng hỏi:

- Anh là người nào?

Nhạc Trọng nhìn qua Từ Chính Cương thản nhiên nói:

- Tôi là Nhạc Trọng! Vừa mới bị buộc ra khỏi căn cứ thành phố Lũng Hãi. Cũng là người cường hóa trong miệng của các người.

Từ Chính Cương tiếp tục hỏi:

- Anh bắt chúng tôi có mục đích gì?

Nhạc Trọng nhìn qua Từ Chính Cương trầm giọng nói:

- Tôi muốn biết phân bố binh lực của căn cứ thành phố Lũng Hãi.

Từ Chính Cương nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng, mỗi chữ mỗi câu nói ra:

- Anh không thể nghe từ miệng của tôi bất cứ tin tình báo nào đâu. Tôi sẽ không bán rẻ chiến hữu của mình, đừng có mơ.

Trong mắt Nhạc Trọng nhìnnhìn qua Từ Chí đã làm tư thế chuẩn bị chết, cười nhạt một tiếng nói:

- Có cốt khí. Nhưng mà không phải mỗi người đều có cốt khí như vậy, dẫn anh ta xuống dưới.

Hai gã đội viên của Nhạc Trọng đi tới, sau khi trói xong Từ Chí thì kéo ra sau thùng xe, canh giữ chặt chẽ.

Từ Chí vừa mới bị mang đi, lại một gã chiến sĩ bị đưa đến trước người Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn qua tên binh sĩ tóc húi cua, làn da ngăm đen, hết sức trẻ tuổi thản nhiên nói:

- Anh tên là gì?

Người trẻ tuổi kia do dự một chút nói ra:

- Tôi tên Ngô Quang!

Nhạc Trọng nhìn qua Ngô Quang lạnh lùng nói:

- Tôi muốn biết phân bố binh lực trong căn cứ thành phố Lũng Hãi. Nói cho tôi biết thì anh có thể sống sót. Không nói thì tôi trực tiếp giết anh. Dù sao trong hai mươi tù binh mà tôi có được chắc chắn sẽ có người nguyện ý mở miệng.

Vượt quá Nhạc Trọng dự kiến, Ngô Quang gật gật đầu, thập phần sảng khoái đem tình báo phân bố binh lực trong căn cứ thành phố Lũng Hãi nói ra:

- Tốt! Ta nói!

Người sống sót trong căn cứ thành phố Lũng Hãi này, doanh trưởng Lôi Thành từ đầu có được hơn hai trăm binh sĩ chuyên nghiệp. Thu phục chiếm được huyện Thanh Nguyên thì cũng có năm mươi binh sĩ đã chét trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play