- Không có khả năng! Bọn hắn tại sao có được nhiều RH2 như vậy? Không có khả năn! Bọn hắn làm sao có được nhiều như vậy? Không thể nào!

Sắc mặt Cung Phi tái nhợt, có chút tuyệt vọng lẩm bẩm nói.

Hơn hai trăm cơ giáp RH2 nếu rơi vào trong tay đội ngũ của La Thần, như vậy thế lực của họ đã siêu việt cả tổng bộ phản kháng quân, kết quả này làm Cung Phi không cách nào chấp nhận.

Chiến sĩ đi theo bên cạnh Cung Phi sắc mặt cũng tái nhợt, vẻ mặt không thể tin. Bọn hắn lần đầu tiên chứng kiến có hơn hai trăm cơ giáp RH2 cùng hành quân, mỗi một bước đi mặt đất đều chấn rung, chúng nó hình thành nước lũ sắt thép đủ đem toàn bộ địch nhân nghiền áp thành thịt vụn.

Kiệt Tư nhìn cảnh tượng hơn hai trăm cơ giáp đi tới, sắc mặt không nhịn được biến đổi, trong mắt toát ra tia suy tư.

Nhạc Trọng nhảy xuống từ một cơ giáp, đi tới trước mặt La Thần mỉm cười nói:

- La Thần, thế nào? Đây là quân đội mà tôi mới đạt được!

La Thần thoáng khom người thi lễ:

- Có thể dốc sức cho ngài là vinh hạnh của tôi!

Kiệt Tư đi tới bên cạnh Nhạc Trọng trực tiếp hỏi:

- Chào anh, tôi là Kiệt Tư. Nhạc Trọng, xin hỏi anh có thể cho tôi xem một chút về thiên thần ấn ký của anh sao?

Nhạc Trọng lướt mắt nhìn Kiệt Tư lại hỏi La Thần:

- Hắn là ai?

La Thần nói:

- Hắn là Kiệt Tư, là bộ trưởng phản kháng quân đông bộ, cũng là thủ trưởng trực tiếp của tôi ngày trước!

Kiệt Tư nhìn Nhạc Trọng trong mắt chớp động vẻ nóng rực:

- Nhạc Trọng, mời anh cho tôi nhìn xem thiên thần ấn ký một chút. Nếu thiên thần ấn ký là thật sự, tôi nguyện ý dốc sức cho anh. Toàn bộ chiến sĩ phản kháng quân đông bộ đều trở thành bộ hạ thành tín nhất của anh!

Lời tiên đoán về cứu thế chủ đã được truyền lưu trong phản kháng quân suốt mấy trăm năm, đại bộ phận cao tầng phản kháng quân đều không đem lời tiên đoán kia để trong lòng. Lời tiên đoán chỉ có thật nhiều tín đồ ở trung hạ tầng trong quân, trước kia Kiệt Tư cũng không tin tưởng nó. Nhưng khi nhìn thấy Nhạc Trọng mang về cỗ lực lượng võ trang sắt thép kia, điều này thật sự làm cho hắn không nhẫn nhịn được sinh ra tia hi vọng.

- Được rồi!

Nhạc Trọng thoáng trầm tư liền tháo bao tay, lộ ra ấn ký Thần Ma hệ thống trên tay hắn.

Kiệt Tư nhìn thấy ấn ký thân hình liền run rẩy, trong mắt chớp động nỗi vui sướng điên cuồng:

- Quả nhiên, lời tiên đoán kia là thật sự!

Nếu năng lực của Nhạc Trọng thấp kém, chỉ có được ấn ký Thần Ma hệ thống thì Kiệt Tư căn bản cũng không thèm để ý tới hắn. Nhưng Nhạc Trọng lại dễ dàng thu được vào trong tay hơn hai trăm cơ giáp chủ chiến RH2 cùng một đoàn phi cơ trực thăng máy bay vận tải, hơn nữa còn có được ấn ký Thần Ma hệ thống, điều này mới làm cho hắn tin tưởng Nhạc Trọng chính là cứu thế chủ trong lời tiên đoán.

Kiệt Tư quỳ một gối trước mặt Nhạc Trọng vô cùng trịnh trọng tuyên bố trung thành:

- Thủ lĩnh, từ hôm nay trở đi toàn bộ chiến sĩ phản kháng quân đông bộ đều là bộ hạ thành tín nhất của ngài. Bản thân tôi cũng nguyện trung thành cùng ngài, vì ngài chiến đấu thẳng tới khi nào tính mạng của tôi kết thúc!

Ở trên thế giới này, chênh lệch giữa nhân loại cùng Thánh tộc cực kỳ to lớn, phản kháng quân căn bản không có lực lượng chiến đấu chính diện cùng Thánh tộc. Mỗi một lần Thánh tộc xuất binh bao vây tiêu diệt phản kháng quân, đều có thật nhiều chiến sĩ tử vong, nếu không phải Thánh tộc đối đãi nhân loại quá mức tàn bạo làm cho nhân loại nảy sinh tuyệt vọng muốn phản kháng, phản kháng quân đã sớm bị tiêu diệt.

Sau khi Kiệt Tư xác nhận thân phận của Nhạc Trọng, liền đem tương lai của nhân loại đổ lên trên người hắn. Kiệt Tư không thể không đổ bạc một lần, bởi vì căn cứ theo lời tiên đoán được lưu truyền cho tới nay, sau khi Địa Ngục Môn hiện ra ngày tận thế sẽ chân chính buông xuống viên tinh cầu này, nếu nhân loại phản kháng thất bại, trên 70% nhân loại sẽ chết. Lực lượng phản kháng của nhân loại cũng sẽ bị phá hủy, sẽ trở thành lợn cẩu mặc cho Thánh tộc tiêu diệt.

- Nguyện ý vì thủ lĩnh đại nhân dốc sức!

Từng chiến sĩ đi theo bên người Kiệt Tư đều cung kính quỳ một gối trước mặt Nhạc Trọng thề nguyện, trong mắt họ tràn ngập vẻ kính sợ cùng thành kính.

Những chiến sĩ phản kháng quân ở trung hạ tầng đều xem lời tiên đoán mấy trăm năm trước là hi vọng duy nhất của chính mình. Hiện tại nhìn thấy Kiệt Tư đã xác nhận thân phận của Nhạc Trọng, làm cho bọn họ liền đem Nhạc Trọng là đối tượng thề nguyện trung thành.

Cung Phi nhìn Kiệt Tư sắc mặt hết sức khó xem kêu lên:

- Kiệt Tư, ông muốn phản bội cha của tôi sao?

Nhạc Trọng nhìn Cung Phi khẽ cau mày hỏi:

- Người này là ai?

La Thần nói:

- Hắn chính là con trai của Cung Trường Thiên tên Cung Phi. Hắn đã được nhâm mệnh trở thành bộ trưởng chi bộ đệ tam tại đông bộ, lần này đến đây là vì giành quyền!

Nhạc Trọng phất phất tay:

- Đem hắn giam lại!

Bốn chiến sĩ thật nhanh tiến tới bắt giữ Cung Phi kéo hắn đi xuống.

Cung Phi lớn tiếng rít gào:

- Các người dám đối đãi với tôi như vậy? Các người có biết tôi là ai hay không? Tôi là con trai của người lãnh đạo tối cao phản kháng quân Cung Trường Thiên, các người dám bắt tôi, không muốn sống hay sao?

Cát Diệt đứng bên cạnh Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Cung Phi khinh miệt nói:

- Thật là một tên ngu xuẩn! Nhạc Trọng, có cần tôi giúp cậu một tay giết chết tên ngu xuẩn kia hay không?

Nhạc Trọng cự tuyệt nói:

- Không cần! Hắn vẫn còn chút giá trị lợi dụng!

Cát Diệt có chút mất kiên nhẫn nói:

- Nếu như vậy đừng dây dưa ở nơi này nữa, tôi muốn ăn móng heo kho tàu. Cậu mau nhanh an bài người làm cho tôi đi!

Cát Hi đột nhiên lên tiếng:

- Tôi muốn ăn bánh ngọt chocolate!

Cát Diệt cùng Cát Hi từ sau khi tiến hóa thành biến dị nhân tứ giai, vẫn luôn lưu lại trong phế khu Cổ Thác. Sau khi họ tiến hóa ra vị giác, đối với mỹ thực của nhân loại trong truyền thuyết đều sản sinh hứng thú. Nhưng ở bên trong phế khu Cổ Thác căn bản không có nhân loại làm mỹ thực này cho họ, vì vậy vừa đi ra xã hội nhân loại họ liền trực tiếp đưa ra yêu cầu.

Nhạc Trọng mỉm cười phân phó:

- Được! La Thần, anh đi an bài một chút!

Loại việc này Nhạc Trọng bình thường đều giao cho người khác xử lý.

La Thần có chút kinh dị nhìn hai người Cát Hi cùng Cát Diệt liền lĩnh mệnh đi ra:

- Dạ!

La Thần từ cách đối đãi của Nhạc Trọng đối với Cát Hi cùng Cát Diệt nhận ra hai người kia thật bất phàm. Rất nhanh móng heo kho tàu cùng bánh ngọt chocolate đã được đưa lên trước mặt hai người.

- Ăn ngon! Ăn ngon thật, so với tôm tép trong sông còn ngon hơn. Đi tới nơi này quả nhiên là không sai. Móng heo kho tàu quả nhiên danh bất hư truyền, mỹ vị mười phần!

Cát Diệt cầm một móng heo cắn xe, bộ dáng ăn như hổ đói.

Cát Hi ngồi một bên cầm muỗng nhỏ giống như thục nữ nhẹ nhàng từng muỗng ăn bánh ngọt, sau đó lộ ra bộ dáng thật hạnh phúc, đây là lần đầu tiên nàng ăn món ngọt như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play