Khi Đỗ Thác tới nơi, Thương Mặc đang chán chết dựa vào ghế sa lông nghịch điện thoại. Thấy hắn đến cậu bèn ai oán nhìn, trên mặt viết rõ bản thân đã đói bụng rất lâu.

Đỗ Thác ngồi xuống đối diện, ôn nhu cười: “Sao không gọi đồ ăn trước?”

Thương Mặc nghe vậy mặt mũi càng đau khổ. Đỗ Thác không ở đây cậu nào dám gọi, bởi khi đến công ty cậu không mang theo tiền, bất kì một món ăn nào ở đây cậu cũng không có đủ tiền trả!

Nhưng lời nãy cũng không thể nói ra ngoài, vì thế Thương Mặc chỉ cười: “Không phải là chờ anh cùng gọi sao?”

Đỗ Thác nhìn cậu, cười không nói.

Lúc này, nhân viên phụ vụ cũng mang thực đơn đến đưa cho Đỗ Thác, hắn lại đưa cằm về phía Thương Mặc: “Cho cậu ấy.”

Nhân viên phục vụ nghe theo.

Thương Mặc cũng không khách khí, dù sao cũng đã đói bụng thật lâu, cậu gọi mấy món mình thích rồi đẩy thực đơn qua cho Đỗ Thác.

Đỗ Thác không nhận, hắn cúi đầu xuống không biết nhìn gì trong điện thoại, dư quang thoáng thấy Thương Mặc đẩy thực đơn về phía mình bèn ôn nhu nói: “Giúp tôi gọi mấy món đi.”

Thương Mặc nghe vậy bĩu môi, lấy thực đơn về, gọi mấy món cho Đỗ Thác.

Trước kia hai người cũng thường tới nơi này, lần nào đến Đỗ Thác cũng gọi những món giống nhau nên Thương Mặc nhớ rất rõ.

Gọi món xong, nhân viên cầm thực đơn đi ra ngoài, ánh mắt Đỗ Thác vẫn còn dán trên điện thoại, không hề muốn dời đi. Thương Mặc thấy vậy cũng nhàm chán lôi điện thoại ra lướt Weibo, dạo qua vòng bạn bè một chút. Đợi đồ ăn lên, hai người mới buông điện thoại xuống để ăn cơm

Trong lúc ăn cơm cả hai đều tuân theo quy tắc khi ăn không nói chuyện. Ăn xong, Thương Mặc vuốt vuốt cái bụng tròn vo của mình, tựa vào ghế sa lông thỏa mãn thở dài.

“Biểu diễn chuẩn bị thế nào rồi?” – Đỗ Thác lấy khăn tay lau miệng rồi nhìn Thương Mặc hỏi.

Tay vuốt bụng của Thương Mặc dừng một chút, cậu không nghĩ là Đỗ Thác sẽ hỏi chuyện biểu diễn của cậu. Thương Mặc nghĩ một chút rồi đáp: “Vẫn đang trong quá trình tập luyện, còn một phần nhỏ chưa tập xong.”

Đỗ Thác nghe vậy cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

“Nhưng mà…” – Thương Mặc nhớ tới yêu cầu luyện tập vũ đạo của Kiều Lẫm, lông mày bất chợt nhíu lại.

“Sao vậy?” – Đỗ Thác yên lặng nhìn cậu.

Thương Mặc đụng phải ánh mắt nóng bỏng của Đỗ Thác, cậu vội vàng tránh đi: “Kiều Lẫm muốn bọn em cân nhắc về việc biểu diễn cả vũ đạo.”

Đỗ Thác gõ ngón tay lên mặt bàn, chậm rãi phân tích: “Tố chất thân thể của em và Viên Diệp nhìn không được tốt lắm, nếu lồng cả vũ đạo, ngộ nhỡ đến khi biểu diễn lại thở không nổi thì sao?”

Điều Đỗ Thác nói là sự thật, bản thân Thương Mặc khi còn sống không thích vận động, tố chất thân thể cực kém, còn Viên Diệp lại là một trạch nam, thể lực so với cậu cũng không hơn là bao, hơn nữa bề ngoài hai người còn gầy yếu, có cảm giác gió thổi là bay.

Thương Mặc tuy rằng không có cách phản bác lại lời Đỗ Thác, nhưng đúng như Kiều Lẫm đã nói, kết hợp vũ đạo hiện nay đang là xu hướng, hơn nữa đây còn là sân khấu đầu tiên của cậu và Viên Diệp cho nên càng phải chú trọng.

Nghĩ đến đây, Thương Mặc cảm thấy thật phiền não.

Mấy ngày nay ngày nào cậu cũng dành ra một giờ để tập thể dục, nhưng thời gian đến buổi biểu diễn còn rất ngắn, hơn nữa nếu bây giờ mới bắt đầu tập nhảy chắc chắn sẽ không thể làm thuần thục.

Thương Mặc cau mày buồn rầu: “Chắc chắn là sẽ thở không ra hơi.”

Đỗ Thác nhìn cậu như có điều suy nghĩ, sau mới chậm rãi nói: “Bọn em là ca sĩ, điều cơ bản nhất là hát cho tốt, người tới xem các em vốn là vì giọng hát chứ không phải vũ đạo. Vũ đạo chỉ là trang sức, còn ca hát mới là chủ đạo. Nếu em chạy theo xu thế khiến chuyện ca hát trở nên rối tinh rối mù, thì cho dù em có nhảy tốt đến đâu cũng sẽ khiến fans thất vọng.

“Hơn nữa” – Đỗ Thác tiếp tục nói – “Chạy theo trào lưu không hẳn là một chuyện tốt. Xu hướng luôn biến đổi, nếu em cứ mải mê chạy theo nó mà không phát triển năng lực của bản thân, cuối cùng em sẽ không đuổi kịp xu thể, bị nó quật ngã. Quan trọng nhất vẫn là xác định được khả năng của bản thân, cố gắng hát thật tốt, dùng giọng hát của mình hấp dẫn thật nhiều fans. Đó mới là việc hiện giờ các em nên làm, không phải sao?”

Đỗ Thác nói nhiều như vậy khiến Thương Mặc chợt có giác ngộ. Rõ ràng cậu là ca sĩ, điều cơ bản nhất và quan trọng nhất là hát cho thật hay, nếu chỉ vì vài điệu nhảy mà làm ảnh hưởng tới chuyện ca hát thì chắc chắn mất nhiều hơn được.

Thương Mặc nhìn Đỗ Thác, câu cảm ơn còn chưa kịp nói ra, Đỗ Thác đã ôn nhu giành nói: “Nếu em muốn nói cảm ơn tôi thì không cần đâu vì chờ em biểu diễn xong, tôi muốn lấy thù lao cho xứng đáng.”

Buổi chiều, Thương Mặc về nhà trọ nói lại những lời Đỗ Thác đã nói cho Viên Diệp. Viên Diệp nhìn cậu, dịu ngoan gật đầu: “Vậy thì không nhảy nữa, chỉ hát không cũng rất tốt.”

Thương Mặc cười nói: “Phải, sau khi biểu diễn chúng ta nhất định phải rèn luyện thân thể, xây dựng vốn liếng cho tốt rồi nghĩ đến chuyện tập vũ đạo cũng không muộn.”

Viên Diệp gật đầu cười: “Được.”

Hai người tạm biệt nhau, trở về phòng tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Khi Thương Mặc cởi quần áo chuẩn bị tắm, một bức ảnh từ trong ví rơi ra. Đó là bức ảnh trước kia Đỗ Thác mượn, hôm nay trên xe hắn đưa lại cho cậu.

Thương Mặc nhặt bức ảnh lên, nhìn vẻ mặt ôn nhu tràn ngập ý cười của Đỗ Thác rồi lại nhớ đến thủ đoạn hắn giáng xuống người mình ở đời trước, cả người run lên.

Đời trước Đỗ Thác diễn thật tốt, không tiến vào giới giải trí thực sự đáng tiếc.

Thương Mặc lắc đầu, ném bức ảnh vào bồn cầu rồi giật nước. Bức ảnh bị dòng nước cuốn không còn một mảnh.

Đến khi nằm trên giường rồi, trong đầu Thương Mặc lại không tự chủ mà nghĩ lại chuyện hôm nay. Cậu cảm thấy việc tránh xa Đỗ Thác để duy trì sự tỉnh táo của bản thân có chút không ổn, vì hình như nó đang phản tác dụng.

Thương Mặc lại nhớ đến hôm nay Đỗ Thác đưa mình về nhà, khi cậu chuẩn bị mở cửa xe bước xuống, hắn bỗng giữ cậu lại, ý cười thoáng hiện, chỉ vào môi mình mặt dày nói: “Em quên gì rồi.”

Thương Mặc đương nhiên không hôn lên môi Đỗ Thác mà chỉ hôn lên hai gò má của hắn một cái, thế nhưng Đỗ Thác lại ỷ mạnh giam người lại, sau đó gần như mưa rền gió dữ mà hôn lên môi cậu.

Giờ nghĩ lại Thương Mặc còn cảm thấy ngượng, bởi khi đó Giản Anh vẫn đang ngồi ở ghế lái.

Hơn nữa Thương Mặc có thể cảm giác được, hứng thú của Đỗ Thác ở đời này đối với cậu nồng đậm hơn rất nhiều.

Đầu tiên là tẩy rửa giúp cậu, sau đó khi cậu vào phòng làm việc quấy rầy cũng không cáu giận, hôm nay còn hỏi chuyện biểu diễn của cậu, xuất chủ ý cho cậu, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Nếu là đời trước, làm gì có chuyện Đỗ Thác hỏi han việc ca hát của cậu, thậm chí còn không bao giờ nghe cậu hát chứ đừng nói đến chuyện khen ngợi giọng hát của cậu.

Có lẽ nào đây mới là khẩu vị của Đỗ Thác? Lạt mềm buộc chặt?

Thương Mặc bĩu môi, cậu không còn gì để nói nữa rồi.

Cậu biết người Đỗ Thác thực sự thích là Viên Diệp, vậy nên nghĩ lại những chuyện này càng khiến ý định rời khỏi Đỗ Thác càng mãnh liệt. Chẳng qua hiện tại việc chuẩn bị biểu diễn rất gấp gáp, Thương Mặc không dám đi trêu chọc Đỗ Thác, cho dù hắn không trả thù ngay nhưng ai mà biết được Đỗ tổng có lưu vào trong đầu hay không.

Nếu hứng thú của Đỗ Thác đối với cậu thật sự mãnh liệt, Thương Mặc tính, đợi biểu diễn xong sẽ tìm cơ hội chia tay với hắn, chấm dứt chuyện này nhanh chóng, nếu cứ kéo dài mãi, cho dù Đỗ Thác không gây thương tổn gì, Thương Mặc sợ cậu rồi cũng sẽ lại luân hãm vào tình cảm của hắn.

Tóm lại, việc cần làm là trong khoảng thời gian này tìm nhiều cơ hội để Đỗ Thác và Viên Diệp gặp mặt, chuyện sau đó để tự nhiên lo liệu. Còn cậu sẽ chia tay với Đỗ Thác, hắn sẽ đồng ý thôi, bởi dù sao người hắn thực sự yêu là Viên Diệp, tiếp xúc nhiều với y hắn sẽ tìm được cơ hội để ra tay. Hơn nữa ở đời trước, từ khi cậu gây xích mích với hắn, Đỗ Thác chỉ ước cậu biến càng xa càng tốt, đời này có lẽ cũng không khác đâu.

Ngay khi Thương Mặc vẫn còn đang bận nghĩ cách để tác hợp cho Viên Diệp và Đỗ Thác, một chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.

Cậu và Viên Diệp bị tai nạn giao thông!

Hết chương 9.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play