Hai người nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau khi quay trở lại công ty, Kiều Lẫm cũng không nói gì đến chuyện Nghiêm Diệc. Tối hôm đó người đại diện mới gọi cho bọn họ, nói rằng cuối tuần cả hai được mời đến một chương trình truyền hình, bảo hai người tìm các số trước của chương trình này xem để làm quen. Nhưng cuối cùng, người đại diện cũng không hề đề cập đến chuyện Nghiêm Diệc bắt Thương Mặc sáng tác.
Thương Mặc suy đoán, có lẽ Nghiêm Diệc vẫn còn chưa nói.
Ngày đi quay chương trình, Thương Mặc ngẩn người nhìn những vị khách mời còn lại, có Nghiêm Diệc, hơn nữa còn có cả nữ minh tinh Liễu Vận!
Là tình nhân trong các scandal của Đỗ Thác.
Nghiêm Diệc kia vẫn mang bộ dạng lãnh khốc, có lẽ là chuyện tìm Thương Mặc sáng tác không được như ý muốn nên giờ nhìn thấy cậu mặt cũng lạnh đi, đẩy người khác ra xa ngàn dặm.
Ngược lại, Liễu Vận không hề mang vẻ kiêu ngạo của một minh tinh, ôn hòa mềm mại cười chào hỏi mọi người.
Thương Mặc và Viên Diệp cũng khách khí đáp lại. Dù sao thân phận của Liễu Vận cũng rất đặc biệt. Cho dù nàng ta không để ý đến cái danh xưng đại bài, thì phép lịch sự tối thiếu giữa tiền bối và hậu bối vẫn luôn là thứ phải có. Nếu để bị chụp lại những khoảnh khắc vô lễ, hậu quả chắc chắn sẽ rất thảm.
Trước khi lên sóng, mọi người đều ngồi trong phòng chờ để trang điểm.
Liễu Vận không hổ danh là minh tinh, xung quanh nàng có bốn thợ trang điểm, còn Nghiêm Diệc giờ đang hot như vậy, tuy rằng không có khí phái của Liễu Vận, nhưng tốt xấu cũng có hai thợ trang điểm ở bên cạnh. So sánh với bọn họ, Thương Mặc và Viên Diệp có vẻ tương đối nghèo nàn, chỉ có một thợ trang điểm.
Liễu Vận họa mặt xong bèn bảo thợ trang điểm của mình đến giúp hai người. Trong lúc trang điểm, Liễu Vận vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn. Thương Mặc nhìn hình ảnh của nàng ở trong gương, mỉm cười tỏ ý biết ơn. Liễu Vận nhìn thấy, cười nói: “Khuôn mặt được trang điểm của em khi lên sân khấu thật sự khiến mọi người phải kinh diễm đấy, tất nhiên, giọng hát cũng khiến mọi người kinh ngạc không kém.”
Thương Mặc tất nhiên biết lời này của Liễu Vận chỉ là khách sáo, nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp. Dù sao cậu cũng chỉ là một ca sĩ hạng hai, địa vị kém xa so với nàng, đại minh tinh Liễu Vận cần gì phải khách sáo với cậu.
Sau đó lại nhớ đến những lời nhận xét về Liễu Vận của người trong giới, hầu hết đều là quảng giao, mạng lưới quan hệ rộng, Thương Mặc mới hiểu được đây chỉ đơn giản là cách thức giao hữu của Liễu Vận, thêm một người bạn đương nhiên tốt hơn thêm một kẻ thù.
Nghĩ thông suốt rồi, cậu mới mở miệng cười đáp: “Cảm ơn chị, nhưng trang điểm thế nào cũng không thể bằng chị Liễu được. Chị Liễu chính là tuyệt thế đại mỹ nữ nổi danh rồi.”
Liễu Vận cười nói: “Đừng trêu chị.”
Sau đó nháy mắt trêu ghẹo nói: “Nhưng chị không nghĩ miệng em ngọt như thế đấy.”
“Thôi đi,” – Liễu Vận lắc đầu – “Đàn ông các cậu, chỉ thích lời ngon tiếng ngọt thế thôi.”
Thương Mặc sửng sốt, một lúc vẫn không nói lên lời.
Lần này phải để Viên Diệp lên tiếng. Y nói: “Chị Liễu, Tiểu Mặc chưa bao giờ nói dối đâu.”
Liễu Vận nhìn Viên Diệp thật sâu, cười nói: “Chị chỉ đùa thôi, các cậu đừng tưởng thật.”
Thương Mặc và Viên Diệp đều gật đầu, ba người còn cười đùa một lúc nữa, chỉ đến khi Liễu Vận đi vệ sinh, trong phòng mới yên tĩnh trở lại.
Không lâu sau, mọi người đều đã trang điểm xong.
Thương Mặc nhìn bản thân trong gương, vô tình nhìn thấy tầm mắt Nghiêm Diệc. Cậu mỉm cười nhìn hắn.
Biểu tình trên mặt Nghiêm Diệc dịu đi không ít. Hắn hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, không đáp lại Thương Mặc.
Viên Diệp đứng bên cạnh kéo tay cậu, ý bảo cậu đừng để ý đến hắn.
Thương Mặc hiểu ý, vỗ vỗ tay bạn mình.
Không phải cậu để ý Nghiêm Diệc, mà hắn chủ động trêu chọc cậu. Khi cậu để ý đến hắn thì hắn sẽ bày ra vẻ mặt ngạo kiều, nhưng chỉ cần không để ý, Nghiêm Diệc chắc chắn sẽ sinh hờn dỗi với cậu, cuối cùng bao nhiêu xui xẻo vẫn dồn lên Thương Mặc.
Lúc này, Liễu Vận cũng trở lại. Mọi người nói chuyện thêm mấy câu thì nhân viên đến thông báo đã đến giờ ghi hình, mời bốn người lên sân khấu.
Đầu tiên là tiết mục mở màn, sau đó MC lên sân khấu, cuối cùng khách mời mới nối đuôi nhau đi lên.
Đêm nay các fans rất nhiệt tình. Thương Mặc và Viên Diệp vừa bước lên, phía dưới mọi người đã bắt đầu thét chói tai, khi Nghiêm Diệc lên sân khấu, tiếng hô càng lớn càng dài, mà khi nhân vật then chốt – Liễu Vận bước lên, tiếng hô quả thực có thể nói là vang trời.
MC làm một động tác “Yên lặng”, các fans cũng rất phối hợp mà trật tự. Khi trường quay an tĩnh rồi, MC mới bắt đầu mời từng người một giới thiệu.
Giới thiệu xong, Thương Mặc và Viên Diệp dựa theo kịch bản gốc hát một bài hát, sau đó mọi người bắt đầu chơi trò chơi.
Trò chơi hôm nay là đoạt ghế. Người chơi gồm bốn khách mời và ba MC. Đầu tiên sẽ có sáu chiếc ghế được xếp thành vòng tròn, mọi người nối đuôi nhau đi xung quanh vòng tròn theo tiếng nhạc, khi nào nhạc dừng phải nhanh chóng ngồi lên ghế, ai không ngồi được sẽ bị loại, cứ như vậy giảm dần số ghế.
Khi tiếng nhạc vang lên, cả Thương Mặc và Viên Diệp đều sửng sốt, bởi chương trình đang phát bài hát của hai người. Nhưng nghĩ lại Thương Mặc cũng hiểu chuyện này không có gì lạ, dù sao bọn họ cũng là khách mời, hơn nữa trong số khách mời hôm nay chỉ có hai người là ca sĩ.
Chờ mọi người đi vài vòng, nhạc bất ngờ tắt. Thương Mặc nhất thời có chút thất thần, chấp nhận bị loại, đành phải lùi về một bên quan sát trong âm thanh tiếc hận của các fans.
Vòng thứ hai, người bị loại là Liễu Vận. Thương Mặc lại tiếp tục ngạc nhiên. Tuy rằng trò chơi này có luật chơi, nhưng Liễu Vận là đại nữ minh tinh, ai dám đoạt ghế của nàng, lại còn để nàng bị loại? Bản thân cậu bị loại có thể xem như hợp lý, bởi cậu không tập trung, hơn nữa cậu chỉ là ca sĩ hạng hai, nhưng Liễu Vận…
Lúc này, Liễu Vận đi về phía Thương Mặc, hai mắt cong lên thành hình bán nguyệt. Nàng nói: “Hóa ra chúng ta đều là hai kẻ không có tế bào chơi game.”
Thương Mặc cười đáp: “Không sao, đợi trò chơi sau chúng ta trả thù.”
“Được.” – Liễu Vận cũng cười.
Vòng ba người bị loại là một MC, tiếp theo là Viên Diệp, sau nữa là hai MC, cuối cùng người thắng là Nghiêm Diệc.
Thương Mặc nhìn hắn mặt không đổi sắc đi lên, fans ngồi dưới lại lớn tiếng gào thét, trong lòng âm thầm suy đoán, có khi nào hai MC kia bị vẻ mặt lạnh lẽo này dọa sợ nên mới không chú ý bị loại hay không.
Sau trò chơi đương nhiên sẽ là tiết mục trừng phạt. Thương Mặc và Liễu Vận là hai người bị loại đầu tiên, vậy nên hai người cũng chính là đối tượng chịu phạt.
MC mặt sâu không lường được hỏi mọi người ngồi dưới: “Các bạn muốn thấy hai người này bị nồi sắt đập đầu, hay muốn thấy Mặc Mặc thâm tình nhìn Vận Vận hát một bài hát?”
Các fans ngồi dưới vừa nghe lập tức sôi trào. Hình phạt đầu tiên rõ ràng là bắt thần tượng chịu khổ, nhưng hình phạt thứ hai lại hiển nhiên là phúc lợi cho fans, ngu gì mà chọn điều thứ nhất.
Vậy nên Thương Mặc phải thâm tình nhìn Liễu Vận mà hát.
Thương Mặc có chút xấu hổ. Đứng hát đối diện một người xa lạ khiến ai cũng không tự nhiên. Cậu mang hy vọng nhìn Liễu Vận, nhưng nàng lại thoải mái cười nói: “Được.”
Nếu Liễu Vận đã nói như vậy mà Thương Mặc còn tỏ thái độ không hợp tác, chắc chắn sẽ bị công kích.
Ánh sáng giờ chỉ tập trung vào bọn họ, những người khác cũng lui về góc phòng, trên sân khấu còn được đặt đá khô, từng làn khói mờ ảo bồng bềnh trôi, thoạt nhìn lãng mạn vô cùng.
Lúc này, âm nhạc cũng vang lên, Thương Mặc biết bản thân không tránh được, vậy nên khẽ cắn môi, đối mặt với Liễu Vận, cất giọng hát.
Bài hát này là một bài hát song ca, nhưng giờ lại chỉ có mình Thương Mặc hát, có mấy phần của Viên Diệp cậu không nắm chắc, nhưng may là không mắc phải những lỗi cơ bản như quên lời.
Cứ như vậy, cậu đứng đối diện Liễu Vận hát hết một bài, mà Liễu Vận cũng phối hợp, mở to mắt chăm chú nhìn cậu.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là chàng trai đang hát cho người con gái mình có tình cảm nghe
Thương Mặc bị ánh mắt như điện cao thế của Liễu Vận chiếu vào khiến mặt đỏ bừng. Cậu bối rối tránh né ánh mắt của nàng, bị Liễu Vận phát hiện ra, mỉm cười trêu chọc. Thật may vì thời gian không quá dài, nếu không Thương Mặc sợ cậu không thể chịu đựng ánh mắt ấy của Liễu Vận mất.
Hát xong, mọi người lại tiếp tục chơi trò chơi. Lần này, người thua vẫn là Thương Mặc và Liễu Vận.
Thương Mặc thở dài thầm nghĩ, xem ra hôm nay không phải là ngày thích hợp để chơi game rồi.
Lần này MC bắt hai người diễn kịch, yêu cầu Thương Mặc thâm tình tỏ tình với Liễu Vận.
Đỉnh đầu Thương Mặc đầy hắc tuyến. Cậu nắm micro, uyển chuyển từ chối: “Em chưa diễn cặp thế này bao giờ, chỉ sợ…”
MC cắt lời cậu, trên mặt toàn ý cười nói: “Không sao, chỉ là trò chơi thôi. Hơn nữa, chỉ cần ngắm khuôn mặt Mặc Mặc là mọi người đều chấm đạt rồi.”
Thương Mặc không còn lời gì để nói.
Liễu Vận cười bảo cậu: “Không sao đâu, xem như chị là người em thích là được.”
Người mình thích? Trong đầu Thương Mặc lập tức hiện ra khuôn mặt Đỗ Thác. Cậu bĩu môi, xem ra mình vẫn chưa điều chỉnh được phản ứng của cơ thể rồi.
Tiếng ồn ào của fans ở dưới càng lúc càng lớn, da đầu Thương Mặc run lên, cuối cùng cậu đành nhìn vào mắt Liễu Vận, âm thầm hít vào một hơi, nhẹ giọng nói: “Vận Vận, em thích chị từ rất lâu rồi. Em phát hiện ra mọi cảm xúc của chị đều ảnh hưởng đến em. Chị vui em cũng sẽ cao hứng, chị buồn em cũng cảm thấy thật khó chịu. Càng ngày em càng chú ý đến chị, hi vọng mỗi ngày chị đều vui vẻ hạnh phúc. Em muốn ở bên cạnh bảo vệ chị, tặng chị những gì tốt nhất trên thế giới, để chị cảm nhận được sự ấm áp.”
“Em muốn được chị ỷ lại, muốn chị quen với sự tồn tại của em, muốn chị… cũng có thể… yêu em như cách mà em yêu chị.”
Thương Mặc đã nói nói xong nhưng xung quanh vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, vài giây sau MC mới hồi phục tinh thần, không tự chủ được vỗ tay khen ngợi: “Xem ra Mặc Mặc không chỉ hát hay mà nói cũng tốt nữa.”
Thương Mặc xấu hổ mỉm cười, Liễu Vận lại nhân cơ hội này nhỏ giọng nói với cậu: “Biểu hiện vừa rồi của em tuyệt lắm!”
Thương Mặc giương mắt nhìn nàng, vừa vặn thấy được ánh mắt bất mãn và khinh thường của Nghiêm Diệc.
Cũng đúng thôi, cảnh khi nãy của cậu ở trong mắt hai diễn viên này có lẽ chỉ là múa rìu qua mắt thợ.
Sau khi chương trình kết thúc, Liễu Vận đưa cho Thương Mặc một tờ giấy, bên trong là số điện thoại di động của nàng.
Thương Mặc nghi hoặc nhìn số điện thoại trên tờ giấy, tự hỏi Liễu Vận đang có ý gì đây. Còn Viên Diệp nhìn theo Liễu Vận, ánh mắt trầm xuống.
Đúng lúc này, một bàn tay vươn đến đoạt lấy tờ giấy trong tay Thương Mặc, trực tiếp xé nhỏ ném vào thùng rác.
Thương Mặc không còn gì để nói nhìn Nghiêm Diệc. Sắc mặt hắn không được tốt lắm, nhưng vẫn thoải mái để cậu nhìn, thậm chí còn nói với cậu: “Chị ta chỉ tiện tay cho anh số điện thoại thôi. Nhưng anh phải hiểu rõ anh không phải đồ ăn của chị ta. Nói cách khác, chị ta phải chủ động cần số điện thoại của anh, chứ không phải bố thí cho anh số điện thoại của mình.”
Hết chương 23.
Chúc mừng thanh niên họ Đỗ đã quay vào ô mất lượt~~~~
Tôi thật sự tò mò phản ứng của Đỗ tổng ó~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT