Tay Đỗ Thác vì che cho Thương Mặc mà đập mạnh vào trần xe, hình như chạm đến xương nên có chút đau.
Thương Mặc nhanh chóng kéo tay Đỗ Thác đến trước mặt mình, thấy bàn tay thon dài giờ bị đập mà sưng lên, tự nhiên có chút áy náy, buồn bã nói: “Xin lỗi.”
Đỗ Thác dễ dàng nắm lấy tay cậu, một tay khác vươn lên xoa tóc Thương Mặc, ôn nhu nói: “Tôi không sao, cũng không đau lắm.”
Nói xong thấy đầu Thương Mặc vẫn chưa ngẩng lên, lại dịu dàng cười: “Thật sự không đau.”
Thương Mặc nhìn bàn tay sưng lên của Đỗ Thác, biết hắn đang lừa mình. Cậu mấp máy môi, rút tay về.
Tay Đỗ Thác vừa bị va chạm mạnh, giờ căn bản không có sức nắm lấy bàn tay của ai kia, đành phải tùy ý để nó trượt ra khỏi tay mình.
Lúc này, Thương Mặc mới mở miệng nói: “Vào nhà chườm đá một chút, đi thôi.”
Đỗ Thác mỉm cười: “Ừ.”
Trong nhà, mẹ Lý đã nấu nướng xong, đồ ăn đều được dọn lên bàn, thấy hai người về, cong mắt cười nói: “Mọi người về rồi, đồ ăn vừa nấu xong, vẫn còn nóng đây.”
Thương Mặc lập tức hỏi: “Trong tủ lạnh có đá không ạ?”
Mẹ Lý có chút kinh ngạc nhưng vẫn cười nói: “Có, để tôi đi lấy cho cậu.”
Thương Mặc lắc đầu: “Để con tự lấy.”
Mẹ Lý nghe vậy có chút do dự, quay dang nhìn Đỗ Thác, thấy hắn gật đầu mới nói: “Vậy, đá để ở ngăn dưới.”
Thương Mặc gật đầu nói với Đỗ Thác: “Anh ngồi xuống trước đi, em đi lấy đá.”
Nói xong liền đi vào bếp.
Đỗ Thác nhìn theo bóng cậu, khóe môi chậm rãi cong lên, sau đó lại nhìn đến bàn tay có chút sưng của mình, độ cong nơi khóe môi càng lúc càng lớn.
Thương Mặc nhờ mẹ Lý tìm một cái khăn mặt sạch sẽ, sau đó bọc dùng khăn mặt bọc đá lại rồi mới đi ra chườm lên tay Đỗ Thác.
Đỗ Thác nhìn Thương Mặc đang cúi đầu cẩn thận chườm đá lên tay mình, trong lòng một mảnh mềm mại. Hắn dùng bàn tay không bị thương sờ lên tóc cậu, hỏi: “Có đói bụng không?”
Thương Mặc tất nhiên rất đói. Từ trong công ty đi ra cũng đã năm giờ chiều, lại đi từ công ty đến đây mất hơn một tiếng, bụng cậu đã sớm kêu vang. Nhưng tay người này là do mình mà bị thương, cậu phải giải quyết xong mới có thể yên tâm thoải mái ăn cơm được. Vì vậy, Thương Mặc lắc đầu.
Đỗ Thác thấy thế, cười nhẹ, bàn tay đang vuốt tóc cậu trượt xuống, đặt lên tai Thương Mặc, ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo, thấy vành tai đáng yêu kìa vì động tác của mình mà dần đỏ lên, tâm tình hắn lại càng tốt.
Thương Mặc bất mãn giương mắt trừng hắn, Đỗ Thác mới buông tai cậu ra, nhưng tay lại tiếp tục trượt xuống, cuối cùng rơi xuống cằm Thương Mặc, chậm rãi nâng mặt cậu lên.
Thương Mặc không kiên nhẫn nhìn hắn nâng mặt mình lên rồi dừng lại một chút, đang chuẩn bị mở miệng nói, môi đã bị Đỗ Thác hôn lên.
Cậu ngẩn người, hai tay áp lên lồng ngực Đỗ Thác cố gắng đẩy hắn ra, thấy người nọ tuy đã chịu buông tha nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười mà nhìn mình, liền tức giận đặt túi chườm lên tay hắn, dứt khoát mặc kệ.
Bữa cơm này Thương Mặc ăn rất thỏa mãn. Tay nghề mẹ Lý rất tốt, đồ ăn cũng hợp khẩu vị cậu, nếu như người đàn ông bên cạnh chịu ngừng cười một chút, có lẽ sẽ còn tốt hơn.
Cơm nước xong, Đỗ Thác lại kéo người đến phòng ngủ. Thương Mặc bị tư thế này của hắn dọa sợ, vội vàng kháng cự: “Anh… Đá cũng tan hết rồi, em đi thay cho anh.”
Nói xong, cậu ngay lập tức muốn thoát khỏi vòng tay của Đỗ Thác, định bụng chạy vào bếp.
Đỗ Thác sao có thể để Thương Mặc thực hiện được ý đồ của mình. Hắn cười nói: “Tay tôi đã bớt sưng rồi, không cần chườm đá nữa. Cảm ơn Mặc Mặc đã cẩn thận chườm lạnh cho tôi. Mấy hôm nay bận quá, không ngủ đủ, Mặc Mặc ngoan, ngủ cùng tôi được không?”
Thương Mặc nhìn vành mắt đen thui của Đỗ Thác, biệt hắn hiện giờ đang rất mệt mỏi, có lẽ sẽ không thể làm chuyện kia, không tình nguyện mà đồng ý.
Đỗ Thác thật sự rất mệt. Hắn ôm Thương Mặc lên giường, kéo chăn đắp cho cả hai rồi lập tức ngủ ngay.
Thương Mặc nghe những nhịp thở vững vàng ở trên đầu, biết hắn đã ngủ, nghĩ muốn giãy dụa, kết quả cậu vừa cựa quậy, vòng tay của Đỗ Thác càng thêm chặt, khiến Thương Mặc chỉ biết bĩu môi, không còn lời gì để nói.
Bị Đỗ Thác ôm thật chặt, Thương Mặc cũng không thể làm gì khác ngoài nhắm mắt ngủ theo.
Sáng hôm sau, Thương Mặc ngạc nhiên thấy Đỗ Thác vẫn còn nằm trên giường. Đời trước, sáng nào Đỗ Thác cũng có thói quen chạy bộ, còn Thương Mặc lại bám giường, nên khả năng cậu thấy hắn là rất thấp.
Đỗ Thác thấy cậu đã dậy, dịu dàng cười: “Chào buổi sáng.”
Sau đó như nhớ tới điều gì, cậu nhanh chóng nhìn đồng hồ ở tủ đầu giường, thấy kim đồng hồ chỉ bảy giờ mới yên tâm thở phào.
Đỗ Thác thấy vậy, vuốt ve tóc cậu nói: “Còn sớm, đừng lo lắng.”
Thương Mặc né tránh, ngồi dậy đi rửa mặt.
Ngay khi cậu đang đánh răng, Đỗ Thác bất ngờ bước vào, là trần trụi mà bước vào. Cơ bụng tám múi kia thật sự lóa mắt đến nỗi Thương Mặc cảm thấy mắt cậu sắp mù luôn được rồi.
Cậu cúi đầu đánh răng, bên tai bắt đầu truyền đến tiếng nước. Tiếng nước kia tí tách nhỏ xuống từng chút một khiến trong lòng Thương Mặc cuống hết cả lên. Cậu cố gắng rửa mặt cho nhanh rồi bước ra ngoài, đợi Đỗ Thác tắm xong mới đi vào.
Tắm rửa sạch sẽ xong Thương Mặc mới xuống dưới tầng ăn sáng. Bữa sáng hôm nay là trứng luộc cùng cháo loãng. Khi cậu ngồi xuống, Đỗ Thác đã lột vỏ xong một quả trứng, đưa tới bên miệng cậu. Thương Mặc giơ tay ra muốn cầm, hắn lại né đi, đưa trứng đến tận bên miệng Thương Mặc, dịu dàng nói: “Há miệng, tôi đút cho em.”
Thương Mặc có chút do dự, nhưng nhìn vào trong mắt Đỗ Thác cùng khóe môi mang ý cười của hắn, không hiểu ma xui quỷ khiến làm sao lại há miệng cắn một miếng, để hắn đút mình ăn hết cả quả trứng gà, trong lúc lơ đãng môi còn chạm vào ngón tay Đỗ Thác.
Xúc cảm thật ấm áp, còn có thể cảm nhận được vết chai mỏng nơi đầu ngón tay hắn. Trong phút chốc, Thương Mặc có chút ngẩn ngơ.
Đỗ Thác nhìn người đối diện thất thần, ánh mắt mông lung, miệng máy móc nhai nuốt trứng gà, trong lòng là một mảnh mềm mại.
Thương Mặc hồi phục ý thức, biết mình vừa mới làm gì, hai má ửng đỏ, sau đó vùi mặt húp cháo, nội tâm lại phun tào kĩ năng trêu chọc của Đỗ Thác.
Đỗ Thác thấy cậu cúi đầu, mỉm cười cười, cũng bắt đầu ăn sáng.
Ăn sáng xong, Đỗ Thác lại bảo Giản Anh đưa Thương Mặc đi làm, trước khi ra khỏi cửa còn bảo mẹ Lý bưng một ly nước có vị dấm đến để cậu uống, còn bản thân thì tự lái xe đến công ty.
Khi Thương Mặc đến nơi, Viên Diệp cũng đã đến, nhưng Kiều Lẫm vẫn chưa thấy đâu.
Viên Diệp thấy cậu đến, vẫy tay chào hỏi: “Chào buổi sáng, hôm nay sắc mặt cậu có vẻ tốt.”
Thương Mặc “Hắc hắc” cười: “Tối hôm qua ngủ sớm.”
Viên Diệp vuốt cằm, như có điều suy nghĩ mà nhìn cậu, thấy trên người không có dấu hôn đỏ hồng, an tâm nói: “ Về sau cậu cũng nên ngủ sớm như vậy mới tốt, nhìn vành mắt của cậu trông có khác nào trang điểm mắt khói không.”
Thương Mặc đến trước mặt y, vừa nắm lấy mặt Viên Diệp vừa cười meo meo: “Đây là mặt mộc của tớ nhé, không cần trang điểm gì hết.”
Viên Diệp cau mày, ủy khuất nhìn cậu, bộ dáng thật đáng thương khiến Thương Mặc nhanh chóng buông tay, chuyển sang khoác vai y, đẩy cả hai tới buồng thu, cười nói với Viên Diệp: “Lát nữa đãi cậu ăn cơm, đừng nhìn tớ bằng vẻ mặt như thế nha. Thôi, mau luyện tập nào!”
Hai người giờ đều đã thuộc nhạc và lời của tất cả bài hát, hát riêng hay song ca cũng đã khá ổn, chỉ là mỗi một bài hát lại có nhiều chỗ cả hai không có cảm giác, hát chưa đủ cảm xúc.
Thương Mặc là phối hợp theo tốc độ của Viên Diệp, dù sao cũng không thể để y nhìn ra mình rất thành thạo những bài hát này, vậy nên chỉ cần Viên Diệp có thể có cảm giác, cậu cũng sẽ vờ như mình cũng xong rồi.
Hôm nay không biết vì sao, trạng thái của bọn họ đều rất tốt, liên tục đột phá, đã tập luyện trơn tru hai bài hát.
Hai người vừa tập xong hai bài hát thì cửa bị đẩy ra, Kiều Lẫm bước vào.
Thấy người đại diện đi vào, cả hai đồng loạt quay người lại. Kiều Lẫm đi đến, nói: “Dạo này các cậu vất vả rồi.”
Thương Mặc lắc đầu: “Làm gì có, Kiều Lẫm mới là người vất vả nhất.”
Viên Diệp ở một bên nhìn hai người, cười không nói.
Kiều Lẫm gật đầu, cũng không phủ nhận: “Lâm Phi nói quần áo đã xong, chiều nay sẽ mang tới, lúc ấy các cậu nhớ qua thử xem có vừa không.”
Hai người gật đầu.
Người đại diện tiếp tục: “Chương trình “Ước hẹn” muốn mời các cậu tham gia. Đây là chương trình phỏng vấn hot nhất trong nước hiện nay. Tiến độ của các cậu đến đâu rồi? Nếu đã ổn định thì tham gia một chút đi, chương trình này không phải muốn lên là lên được đâu. Nhưng quyền quyết định thì vẫn ở các cậu thôi.”
Thương Mặc gật đầu, cậu không có vấn đề gì, dù sao những bài hát này cậu cũng đã hát n lần, sớm khắc cốt ghi tâm, Viên Diệp cũng nói không có vấn đề gì.
Bộ dạng này, có thể coi là đã đồng ý.
Thương Mặc cười, nói với Kiều Lẫm: “Bọn em tập cũng sắp xong rồi, anh sắp xếp cho bọn em tham gia chương trình này đi, vừa để tăng độ nhận diện, vừa để quảng cáo cho buổi biểu diễn.”