*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dờ
Chung Vị Thời cảm thấy Cố Lễ Châu thật sự rất thần kỳ, bảo là lãng mạn thì không tới, thường ngày ngoại trừ nói mấy câu đùa bậy thì cơ bản là không có tư tưởng lãng mạn gì đáng nói, thậm chí còn lạc hậu, nhưng người đàn ông khẩu thị tâm phi này lại luôn làm cậu xúc động trong những khoảnh khắc vô thức.
Cố Lễ Châu nhìn ánh mắt sáng long lanh của bạn nhỏ, cười cong cả mắt.
Thời gian biểu diễn và hỏi đáp không nhiều, bọn họ được nhìn nhau không bao lâu, sau khi huấn luyện viên tổng kết xong, Chung Vị Thời xoay người đi xuống sân khấu.
Khi đưa mic cho nhân viên, Chung Vị Thời vừa lúc thấy Tôn Gia Vinh lên sân khấu, hai người lướt qua vai nhau, Tôn Gia Vinh thậm chí còn không thèm nhìn cậu.
Chung Vị Thời bĩu môi, mặc kệ gã.
Kết quả thi đấu được công bố ngay tối hôm đó.
150 người đứng xếp hàng như bộ đội trước sân khấu, trên tay MC đang cầm kết quả cuối cùng.
Để trì hoãn, cũng là để giữ thể diện cho thí sinh, thứ tự công bố bắt đầu từ 11 đến 100.
MC cầm thẻ tên, vẻ mặt kích động: "Hạng 11, số 34, Châu Nguyên, hạng 12, số 76, Vương Mông Mông......"
Thí sinh được gọi vào đều thở phào nhẹ nhõm.
"Hạng 14, số 89 Tống Văn Phi!"
"Ồ ồ!" Cả khán phòng vang lên tiếng hoan hô.
Đoàn Tập chắp tay thành cái loa, cao giọng gào rống: "Tiểu Phi Phi là giỏi nhất!"
Trên dưới sân khấu đều phá ra cười, những người ở gần Đoàn Tập đều quay lại nhìn anh ta, Đại Phi đứng trên sân khấu biến thành con tôm luộc.
Cùng lúc đó, Chung Vị Thời cũng ôm cổ Đại Phi, phấn khích nhảy cẫng lên: "Chúc mừng chúc mừng!"
Đại Phi bị cậu lắc đến biến dạng mặt, ngửa đầu cười lớn.
MC tiếp tục công bố xếp hạng, càng về sau, lòng Chung Vị Thời càng nặng nề.
Cậu tin chắc mình sẽ lọt top 50, kết quả là đọc đến hơn 80 rồi vẫn không thấy mình, đầu đột nhiên có một ý nghĩ, có phải mọi người đều thích ca hát hơn không?
Bởi vì những người xếp hạng cao đều đã chọn ca hát, chỉ có mấy người chọn diễn xuất giống cậu.
Nhưng ý nghĩ đó đã bị áp chế xuống bởi một ý nghĩ khác dữ dội hơn.
― Mình nhất định ở trong top 10.
Tấm Ipad của Cố Lễ Châu lại chạy một hàng chữ to màu đỏ khác: "SỦI CẢO BÒ CHIÊN, BÁNH BAO GẠCH CUA, MÌ TRỘN, LẨU, THỊT NƯỚNG, CUA RIM CHÂN GÀ...."
Chung Vị Thời biết hắn đang hỏi cậu tối nay muốn ăn gì, lập tức bị thu hút, cười cong cả mắt, tay phải đặt bên cạnh túi quần ra hiệu số "5".
Cho đến khi đọc tới hạng 100, Chung Vị Thời không nghe thấy tên mình, tâm trạng này rất khó hình dung, chờ mong và sợ hãi đáp án đã lên tới đỉnh điểm.
"Hạng 10, số 20 Xa Bạch...... Hạng 7, số 2 Sầm Siêu..."
Mỗi lần MC tuyên bố thêm một cái tên, trái tim cậu như bị thứ gì đó kéo ra, thái dương đã rịn mồ hôi.
Cố Lễ Châu ở phía dưới cũng căng thẳng, tim còn đập nhanh hơn hôm tỏ tình, có điều hắn tin chắc rằng ba chữ Chung Vị Thời sẽ xuất hiện.
"Hạng 3, số 14 Châu Nhất Khải..."
Tiếng vỗ tay như sấm, đầu Chung Vị Thời lại lướt qua hai chữ: Xong rồi.
"Hạng 2, số 110..."
Ba chữ "Chung Vị Thời" còn chưa đọc ra, chỗ gần sát sân khấu đã "cạch" một tiếng.
Trình Việt quay lại nhìn, thấy vị "cha nuôi" kia lệ nóng doanh tròng, phấn khích đứng dậy vỗ tay, Ipad rơi xuống đất vẫn hồn nhiên không biết.
Vẻ mặt vui mừng khôn xiết, như niềm vui có con lúc tuổi già.
Anh ta nhặt Ipad lên cho Cố Lễ Châu, thấy trên màn hình vỡ vụn là một tấm ảnh bán khỏa thân, lập tức tắt màn hình đi.
"Hạng 1, số 11, Tôn Gia Vinh, chúc mừng những thí sinh đã lọt vào vòng tiếp theo, bước lên hành trình mới..."
Khi MC đọc tới thí sinh cuối cùng, sân khấu "bùm" một tiếng, hơn mười quả pháo giấy đồng thời nổ vang ở mười vị trí khác nhau.
Chung Vị Thời bị dọa rụt vai.
Kim tuyến lấp lánh rơi xuống, dừng lại ở đỉnh đầu, trên vai, quần áo...
Hạng 2, đây là thành tích cậu không dám nghĩ tới trước lúc tham gia cuộc thi này.
Sự cổ vũ hoan hô ở sân khấu là thứ mà ngồi trước TV không thể cảm nhận được, cảm giác được vây quanh bởi ánh sáng, tất cả mọi người đều tung hô, trong ngực như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cậu đã được nếm một chút thành quả, được thử một niềm vui mới, khát vọng được đi tiếp, khát vọng được càng nhiều người ủng hộ và cổ vũ hơn, cũng hy vọng được thể hiện năng lực xuất sắc nhất của bản thân cho khán giả được chiêm ngưỡng.
MC thao thao bất tuyệt nói xong, trang web chính thức mở cổng vote, một phiếu của khán giả là 1 điểm, cứ như vậy, quyền chủ động được giao vào tay fan hâm mộ.
Bởi yêu cầu của chương trình, 100 tuyển thủ cần đi tiếp hành trình trong hoàn cảnh huấn luyện khép kín, trong lúc đó, các huấn luyện viên sẽ lên lớp dạy, các thí sinh cũng sẽ đối mặt với đủ loại thử thách.
Sau khi kết thúc, Cố Lễ Châu gửi tin nhắn cho Trình Việt.
- Sao lúc trước không nghe cậu nói là có huấn luyện khép kín?
- Đại ca ơi, đã là năm 201x rồi, show tuyển idol nào mà không như vậy?
- Khách sạn đặt chỗ nào?
- Khép kín! Toàn bộ!!!! Khép kín toàn bộ ok? Tức là không được nói cho anh biết!! Anh yên tâm đi! Có tôi ở đây, không ai dám động vào chim hoàng yến nhỏ của anh.
Cố Lễ Châu bật cười.
- OKK! Tôi không hỏi nữa.
- Act cute cái gì đấy.
Bữa tối ăn ở tiệm thịt nướng, Chung Vị Thời hồi tưởng lại dư âm thành tích ngày hôm nay, cả đám ăn từ tối đến tận khuya.
Về đến nhà đã là nửa đêm.
Mọi người còn ngồi ở phòng khách tán gẫu, Cố Lễ Châu một mình lên tầng ngồi cào phím, lúc quay về phòng thì thấy Chung Vị Thời nằm trên giường nhìn đắm đuối đèn trên trần nhà.
Hắn cởi áo khoác vắt một bên, "Sao còn chưa ngủ?"
"Em hạng 2 đó!" Chung Vị Thời ngồi khoanh chân, lắc lư như con lật đật, "Em hạng 2!"
Cố Lễ Châu vươn tay thọc lét cậu.
Chung Vị Thời uốn éo thành con sâu lông, vừa cười vừa dụi vào ngực hắn, cuối cùng ngước lên chớp mắt nhìn Cố Lễ Châu, "Anh đoán xem đến cuối em sẽ được hạng mấy?"
Cố Lễ Châu nâng cằm cậu lên hôn, "Trong mắt tôi em nhất định là quán quân rồi."
Quán quân......
Nghĩ đến đây, Chung Vị Thời thở dài.
Tiếp theo, cuộc thi sẽ mở cổng vote trên mạng, có nghĩa là những thí sinh có đông fan sẽ được đẩy lên trên.
Trước mắt, số fan Weibo của cậu thảm không nỡ nhìn.
"Làm sao vậy? Không tự tin?" Cố Lễ Châu búng trán cậu.
Chung Vị Thời tiện tay search tên vài thí sinh, "Đều là tài khoản V, fan của Tôn Gia Vinh sắp 100 vạn, còn có Châu Nhất Khải này từng đóng phim, lại làm người mẫu, hơn 400 vạn fan, em có linh cảm mình sắp bị nghiền nát."
"Biết đâu lại là mua fan, em nhìn lượt chia sẻ với bình luận đi, không cao." Cố Lễ Châu nói.
"Yô." Chung Vị Thời cười nhìn hắn, "Anh còn biết cái này à, anh không chơi Weibo cơ mà?"
"Tôi đang follow em." Cố Lễ Châu nói.
Chung Vị Thời tìm trong danh sách người theo dõi, "Anh là acc nào? Để em follow lại."
"Không nói cho em." Cố Lễ Châu vỗ mông cậu, "Tắm rồi ngủ đi, còn định nghỉ ngơi nữa không."
Tâm trạng của Chung Vị Thời hôm nay rất tốt, hơn nữa vừa rồi ăn khuya đã uống chút rượu, hưng phấn dạt dào tách hai chân ngồi lên đùi bạn trai, nhướn mi hỏi: "Anh chắc chắn là muốn nghỉ ngơi?"
Đây là lần đầu tiên bạn nhỏ chủ động, Cố Lễ Châu vui như nở hoa ôm chặt lấy eo cậu, ngẩng lên hôn trán Chung Vị Thời, hôn xuống mũi, xuống cằm, cuối cùng dán lên môi cậu: "Vậy thì vận động một chút trước, có thể hỗ trợ giấc ngủ."
Chung Vị Thời cười bưng lấy mặt hắn.
Cố Lễ Châu mới từ phòng đọc sách về, kính mắt còn chưa tháo ra, kết hợp với chiếc áo sơ mi đen, quả thực phát huy 100% cụm từ "mặt người dạ thú".
Hai tay Chung Vị Thời ôm lấy cổ hắn, cọ xát về phía trước hai cái, Cố Lễ Châu lập tức có phản ứng, nâng tay cởi quần áo cậu.
Chung Vị Thời bây giờ coi như quen tay hay việc, liếm vành tai của Cố Lễ Châu, cảm nhận được bàn tay sau lưng cậu bỗng siết chặt.
"Hôm nay tâm trạng em tốt nhỉ?" Cố Lễ Châu dán vào tai cậu hỏi.
"Anh cũng thế mà?"
"Bạn trai tôi vui thì tôi cũng vui."
Chung Vị Thời đẩy hắn nằm ra giường, "Đêm nay để bạn trai khiến anh vui vẻ muốn bay lên trời luôn."
Từ lúc trở về từ đoàn phim, Chung Vị Thời đi sửa tóc một lần, bây giờ độ dài của tóc đã quay về lúc hai người vừa quen nhau, lọn tóc mái che khuất lông mày, ngoài việc có thể tạo kiểu phong phú thì đối với Cố Lễ Châu, còn một chỗ tốt nữa là dễ xoa đầu.
Trên người bạn nhỏ toàn là cơ thịt tràn đầy sức sống, tóc lại mềm mại xõa tung, xoa đầu cậu giống như sờ vào lông chó lông mèo, Cố Lễ Châu rất thích cảm giác này.
Hắn tháo kính mắt ra, động tác càng mạnh bạo hơn.
Chung Vị Thời bị hắn hôn nóng bừng cả người, tay phải quen thuộc cởi nút áo của Cố Lễ Châu, trượt xuống, đụng đến cơ bụng rắn chắc.
Đầu ngọn tay cậu như mang ngọn lửa, đốt cháy mỗi một tế bào trên người Cố Lễ Châu.
"Cứng không?" Một câu hỏi dành cho cả hai vị trí.
"Ừm." Một câu trả lời nước đôi.
Phòng không tắt đèn, ngước nhìn lên hơi chói mắt, Cố Lễ Châu xoay người đè cậu xuống giường.
Lúc này đến lượt Chung Vị Thời không mở nổi mắt.
Cậu cởi áo của Cố Lễ Châu phủ lên mặt, còn có thể ngửi được một mùi nước hoa nhàn nhạt.
Cố Lễ Châu là một người chú trọng hình thức, lúc ra ngoài phải ăn mặc long trọng cứ như đi thảm đỏ.
Trong khoảnh khắc, cậu như thấy lại hình ảnh người đàn ông giơ Ipad dưới sân khấu. Nụ cười như dòng nước suối, trong suốt, êm dịu, trong ánh mắt của hắn, ngoài cậu ra thì không còn gì khác.
Nụ hôn của Cố Lễ Châu rơi xuống xương quai xanh của cậu.
Chung Vị Thời nắm thắt lưng hắn, thấp giọng thở dốc.
Cố Lễ Châu cầm cổ tay cậu, áp vào bên tai dụ dỗ: "Ngoan, sờ thấp xuống chút nữa."
Chung Vị Thời cắn môi.
Ngay sau đó là tiếng mở dây lưng.
......
Cố Lễ Châu ôm chặt lấy cậu, giọng nói mang theo sự phấn khích đè nén, "Thích không?"
Yết hầu Chung Vị Thời lăn lăn, không đáp, cuối cùng bị đâm đến mức phải kêu lên đau đớn: "Th, thích.... ha, ư!"
Cố Lễ Châu vẫn đang tìm kiếm chỗ yếu ớt nhất của cậu.
Đáy mắt Chung Vị Thời ngập hơi sương, dần dần trở nên mơ hồ, Cố Lễ Châu cắn nhẹ lên môi cậu, rất nhanh, bạn nhỏ lại tỉnh táo rồi ôm lấy lưng hắn.
Thân thể nhấp nhô lên xuống không ngừng, khoái cảm nhấn chìm cậu như sóng thủy triều ven biển, nóng bỏng và thỏa mãn.
Lúc kết thúc đã là rạng sáng, Chung Vị Thời buồn ngủ, thầm nghĩ sáng dậy rồi tắm, kết quả là bị bế ngang vào phòng tắm.
Phòng tắm ở đây rộng hơn ở chung cư cũ nát, ngay cả bồn tắm cũng có chức năng mát xa tự động, Chung Vị Thời thích ngâm mình ở đây nghe nhạc, có điều đêm nay cậu chỉ nghe thấy tiếng đàn ông thở dốc.
Làm xong lần hai, cậu hoàn toàn không còn sức để nói chuyện, tựa vào thành bồn tắm như một con chó chết, lúc đứng dậy phát hiện ra hai đầu gối đã quỳ đến đỏ lên.
Sức bền của chú già khiến cậu thấy sợ.
"Trời má làm sao bây giờ?" Cậu chỉ vào đầu gối đỏ bừng.
"Cõng em nhé?"
"Thôi." Chung Vị Thời chậm chạp bò ra khỏi phòng tắm, bọt nước chảy từ da xuống nền nhà, "Phạt anh lần sau quỳ làm bằng miệng cho em."
Cố Lễ Châu không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh ấy, Chung Vị Thời cho hắn một phát tát, "Ngủ."
"Mặc quần áo vào, ngồi đấy tôi sấy tóc cho."
Chung Vị Thời thở dài, "Cởi là do anh cởi, giờ lại bảo em mặc vào."
Cố Lễ Châu cười ha ha, "Vậy em cũng có thể khỏa thân mà, dù sao tôi cũng không ngại nhìn."
Chung Vị Thời mặc quần lót, tách hai chân ngồi lên ghế.
Trong gương, cậu thấy cả người mình toàn là vết đỏ đỏ hồng hồng.
Quá là bậy bạ rồi.
Gió mát thoảng qua làn da, Chung Vị Thời nhắm mắt ngủ gà gật, động tác của Cố Lễ Châu rất dịu dàng, giống y như lúc hắn làm việc nhà vậy.
Hậu quả của phóng túng quá mức là ngày hôm sau hai người đều bỏ giờ cơm trưa. Chung Vị Thời ỷ thắt lưng đau, chỉ tay năm ngón sai bảo Cố Lễ Châu như người hầu.
Buổi tối thứ sáu, trang web chính thức đổi một chiếc poster mới.
"Idol"s Power" liên kết với Fengwo TV hợp tác sản xuất, công tác tuyên truyền trước chương trình rất mạnh, cho nên lượt xem cao hơn những chương trình cùng thể loại.
Cả đám cùng ngồi ở phòng khác xem TV.
Bởi vì thời lượng chương trình có hạn, rất nhiều thí sinh bị cắt screentime, ngay cả mặt cũng chưa được lên hình, trái lại Đoàn Tập thì lại được lộ mặt khi ống kính lia xuống dưới khán giả.
"Tiểu Phi Phi, em thấy anh đẹp trai không?" Đoàn Tập ghé vào huých tay Đại Phi.
Đại Phi hoàn toàn không nể mặt, "...........Chẳng ra sao cả."
Thứ tự xếp hạng của thí sinh dần được thông báo trên TV, poster chính thức còn đính kèm ID Weibo của thí sinh bên cạnh hình ảnh.
Đêm đó, Chung Vị Thời tăng hơn 10 vạn lượt theo dõi.
Lúc báo danh có một mục là ID Weibo, cậu mải tình tứ với Cố Lễ Châu nên không nghĩ nhiều, trực tiếp điền "- Vị Thời ws -".
Đó là tài khoản có hơn mười nghìn status lịch sử đen, đáng thương thay cho Chung Vị Thời phải thức suốt đêm không nghỉ, nghiên cứu cách xóa bỏ tất cả trạng thái.
Cố Lễ Châu hóa thân thành trợ lý của nghệ sĩ, ngồi cạnh đọc bình luận: "A a a a a a a a a a em trai Vị Thời thực sự siêu đáng yêu é é é é! Chị rất thích em! Em nhất định phải nổi tiếng đó!――"
"Vị Thời bảo bối cười lên thực sự quá quá quá quá có hiệu quả chữa lành luôn, liếc mắt một cái là nhũn ra rồi, chị mẹ yêu em!"
Đọc tới đây, Cố Lễ Châu chắt lưỡi: "Tôi cũng thấy vậy."
Chung Vị Thời cười thắt ruột, "Đừng có đọc ra chứ, quá xấu hổ rồi đi, rảnh rỗi thì giúp em xóa lịch sử đen với."
Cố Lễ Châu vẫn không động đậy, ngồi bên cạnh xem bình luận, đám này có đủ loại fan chị gái, fan bà dì, fan chị mẹ, fan người yêu, mỗi lần làm mới trang là thông báo màu đỏ lại thay đổi con số.
Cảm giác này rất khó hình dung, giống như nhìn thấy hạt mầm mình vun vén đã nảy lên từ dưới đất, đón ánh nắng mắt trời và nở ra một đóa hoa tươi đẹp, tâm trạng rất tốt, hắn cũng vui thay cho Chung Vị Thời.
Hắn hy vọng càng nhiều người có thể thưởng thức điểm đặc biệt của đóa hoa ấy hơn nữa, nhưng lại sợ hãi nó bị người ta nhìn thấy.
Sợ nó bị thương, sợ nó bị người ta chỉ trích, sợ rằng nó không còn là dáng vẻ ban đầu.....
Tóm lại là cảm xúc rất mâu thuẫn.
Suy cho cùng, có lẽ là ghen, bởi vì ánh mắt của Chung Vị Thời đã hoàn toàn tập trung vào đám fan hâm mộ.
"Hầy, cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ―" Chung Vị Thời vươn vai một cái, bắt đầu đọc tin nhắn.
Có người hỏi trước kia cậu đã từng quay chụp gì chưa, cũng có người hỏi cậu có ý định ký với công ty nào không.
Cố Lễ Châu gác cằm lên vai cậu, thổi lỗ tai Chung Vị Thời, trước kia chỉ cần hắn làm như vậy thì Chung Vị Thời nhất định sẽ quay lại hôn hắn, sau đó như này như kia lăn tới trên giường.
Nhưng hôm nay sắp thổi ra hơi nước rồi mà người nào đó vẫn ngây ngô cười trả lời bình luận.
Cuối cùng cậu còn lấy khuỷu tay huých hắn ra, "Anh tránh ra coi, em muốn chụp tấm hình đăng Weibo, fan muốn xem em selfie."
Cố Lễ Châu đang có ý đồ tán tỉnh: "...................."
Chung Vị Thời cũng giống như phần đông các nghệ sĩ thẳng nam khác, dùng camera trước để chụp, lúc thì cậu chê đèn không đủ sáng, chốc lại lo mình chụp nền làm lộ riêng tư của Cố Lễ Châu, giằng co hơn nửa buổi cũng không vừa lòng, cuối cùng lựa chọn vào phòng tắm chụp với gương.
Cố Lễ Châu đỡ trán, "Đây là cách chụp ảnh của thời đại nào vậy, sao em không vắt cái khăn mặt lên cổ luôn cho rồi?"
"Anh biết cái gì, trên Tiktok toàn quay như thế, đầu tiên quay một đoạn, sau đó có BGM nổi lên, cơ bụng lộ ra. Ầy, nói anh cũng không hiểu." Chung Vị Thời thấy hơi xấu hổ, đẩy hắn ra ngoài.
Cố Lễ Châu vừa nghe cậu sẽ lộ thịt thì lập tức không đồng ý, mắt đảo quanh: "Tôi lấy máy ảnh chụp cho em!"
Chung Vị Thời sáng ngời hai mắt, búng tay, "Ôi trời sao em lại quên được nhỉ! Nhanh nhanh nhanh, anh mau lấy máy ảnh đi!" Cậu hớn hở đẩy Cố Lễ Châu vào phòng đọc sách, "Phải chụp đẹp đấy nhé!"
"Bây giờ mới nhớ đến tôi?" Cố Lễ Châu mỉm cười, quay lại xoa đầu cậu, "Xin tôi đi thì tôi chụp cho."
Chung Vị Thời không còn liêm sỉ, "Em cầu xin anh!"
Cố Lễ Châu ở chung với Chung Vị Thời lâu, từng giây từng phút đều có thể nhập diễn, hắn cầm máy ảnh, nâng ngón tay lên chỉ huy, "Em ngồi trên sofa chơi di động, tôi chụp từ phía bên cạnh, tạo ra hiệu quả như chụp lén vậy."
Chung Vị Thời gật đầu lia lịa, sải đôi chân dài nhảy từ phía sau sofa ra phía trước.
Cố Lễ Châu "chậc" một tiếng: "Em là người lên TV rồi, tao nhã một chút được không? Làm gì cũng nổ đùng đùng như pháo ấy."
Chung Vị Thời cười hì hì, "Đâu có người nào nhìn thấy."
"Tôi không phải là người à."
"Anh không tính."
".............."
Lần đầu Chung Vị Thời được "chụp lén", mấy lần phì cười, Cố Lễ Châu cũng buồn cười lây.
Chung Vị Thời tuổi trẻ đầy sức sống, trao đổi chất tốt, dù không chăm sóc gì thì da dẻ vẫn bóng loáng, đợt này lại không phải ra ngoài quay phim da cũng trắng lên rất nhiều,
Cố Lễ Châu xuất ảnh, sửa cũng không sửa, trực tiếp đăng lên Weibo, vừa mới F5 đã có người like và bình luận.
- A A A A A A A A A A A A Vĩ chết rồi!"
- Góc nghiêng của em trai tuyệt quá!! [Phun máu mũi.jpg]
- Ai chụp vậy nhỉ? Ha ha ha ha thêm đùi gà cho thợ chụp ảnh!
- Hình nền mới: Get.
- A Vĩ chết rồi!
- A a a a tui có thể! [Gấu trúc chổng mông.jpg]
- Awsl!
- Bãi tha ma A Vĩ!
Điều khiến Chung Vị Thời bất ngờ là, Cố Lễ Châu không ghen hay khoe khoang kỹ thuật chụp ảnh như bình thường mà căng thẳng hỏi cậu: "A Vĩ là ai? Anh ta chết thì liên quan gì đến em?" [1]
"............................."
[1] A tôi chết rồi (啊我死了, /a wǒ sǐle/), viết tắt là awsl. Sau bị biến tấu thành A Vĩ chết rồi (阿伟死了, /a wěi sǐle/) cũng viết tắt là awsl. Khi quá nhiều A Vĩ chết rồi (awsl) thì sẽ biến thành bãi tha ma A Vĩ, hoặc lò hỏa táng A Vĩ.