Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã tới tháng 6.
Truyện mới của Cố Lễ Châu đã cập nhật được một nửa, lượt sưu tầm vừa vượt 40 vạn, con số này chỉ là số lẻ của bộ liền trước đó, không, ngay cả số lẻ cũng không tới, nếu bảo hắn không cảm thấy bị đả kích thì không có chuyện đó, nhưng dù gì vẫn trong phạm vi chấp nhận của hắn.
Dù sao, trong các phân loại: kỳ ảo, giả tưởng, khoa học viễn tưởng, kinh dị, trinh thám và tám loại khác trên Tinh Hà Thế Kỷ, trinh thám là phân loại ít được chú ý tới nhất.
40 vạn lượt sưu tầm đã coi như đứng trên đỉnh kim tự tháp của thể loại này, tác giả Thường Nam đứng thứ hai đã viết trinh thám bảy năm, mà lượt sưu tầm cao nhất mới chỉ đạt 30 vạn.
Khiêu chiến một thể loại mới, thậm chí đổi văn phong, đây không chỉ là thử thách đối với thực lực của tác giả mà còn là phép thử với tố chất tâm lý.
Cái tên Vạn Lý Chu gắn liền với tag fantasy, sửa văn phong sẽ mất đi một lượng lớn độc giả cũ, tuy rằng sẽ chào đón những độc giả mới, nhưng tỉ lệ giữa hai nhóm độc giả này không cần nghĩ cũng biết là chênh lệch.
Lúc viết văn, Cố Lễ Châu thường bị chìm trong tâm trạng căng thẳng cường độ cao, ngay cả đi ngủ cũng mơ thấy nội dung truyện, người rơi vào trạng thái này sẽ vô cùng tự ràng buộc, cho dù không cần nhốt mình trong phòng tối thì cũng sẽ tự đặt ra mục tiêu. Khuyết điểm rất lớn là chất lượng giấc ngủ không tốt, ban ngày buồn ngủ díp mắt, mấy lần bị lỡ mất điện thoại của bạn trai nhỏ.
Biên tập viên thường lên QQ gọi hắn, bảo hắn đừng tự tạo áp lực quá lớn, nhưng đâu phải nói không áp lực nữa thì nó sẽ biến mất.
Trước đó còn có một bài báo của công ty truyền thông nọ cố tình moi móc bộ truyện mới của hắn.
Bài báo có rất nhiều câu từ mang tính đoán già đoán non, ám chỉ Cố Lễ Châu rơi vào thung lũng sự nghiệp, có bệnh tâm lý, dựa vào sự thay đổi văn phong, ám chỉ bộ truyện ấy là mời người khác về viết hộ.
Khu bình luận còn có người đào lại chuyện "cưỡng ép fan nữ" ra để bày thuyết âm mưu.
Loại chuyện như "mời người về viết hộ" này đúng là sỉ nhục nhân cách, phủ nhận toàn bộ những nỗ lực ngày đêm của hắn.
Cố Lễ Châu vừa sửa văn vừa nhẫn nại xử lý mấy chuyện rối tinh rối mù ấy.
Có lần, bởi vì trạng thái tinh thần không tốt, hắn quên viết một cái phục bút khiến cho nội dung truyện xuất hiện bug, sửa văn sấp mặt.
Khóc không ra nước mắt.
Cảm xúc của con người trước nay luôn bất công, sự đau khổ luôn kéo dài hơn vui vẻ, người mắc chứng trầm cảm thì còn nghiêm trọng hơn.
Giữa tháng 4, công ty đưa cho hắn hợp đồng xuất bản và hợp đồng chuyển thể phim, nhưng tâm trạng tốt đều bị những tin tức tiêu cực phá hỏng.
Điều duy nhất có thể vực hắn dậy chính là độc giả và biên tập viên, lúc hắn nhìn thấy Chung Vị Thời điểm danh dưới khu bình luận thì sẽ cảm nhận được nguồn động lực vô hạn.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Cậu đừng đi xem mấy thứ linh tinh ấy nữa, lần này rất thành công.
Anh ta biết Cố Lễ Châu muốn khiêu chiến thể loại trinh thám, nhưng lại lo văn viết ra không hợp ý mọi người nên hoãn lại rất lâu. Thành tích đứng đầu phân loại truyện của web đã là không tồi, tác giả có tâm ra sao, cách những con chữ cũng có thể cảm nhận được.
[Vạn Lý Chu]: Anh yên tâm, tôi sắp xong rồi. Bộ tiếp theo, tôi mà vừa cào phím vừa cập nhật thì tôi là lợn.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Ha ha ha ha ha ha, viết xong là tốt rồi, cậu có thể nghỉ ngơi cho tử tế.
Chung Vị Thời không biết những gì mà bạn trai đã trải qua trong mấy tháng này, vất vả lắm mới đóng máy, vội vã thu dọn hành lý chạy về nhà, tâm trạng cứ như về ăn tết.
Tiến độ quay phim hoàn thành sớm hơn dự kiến vài ngày, đoàn phim đóng máy trước hạn, cậu không nói cho Cố Lễ Châu, chuẩn bị cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Tháng 6 của phía Nam là mùa mưa dầm, may mà lúc cậu xuất phát thì mưa rền gió cuốn nhưng về đến Dự Thành thì trời quang mây tạnh, ánh nắng xuyên qua lớp mây mù mỏng manh chiếu sáng cả đất trời, một chiếc cầu vồng nhạt màu vắt giữa không trung.
Cậu nhanh tay lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Cầu vồng không có bảy màu rõ ràng như trong sách viết nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Tới lúc lên tàu điện ngầm, cậu gửi tin nhắn cho Cố Lễ Châu.
- Anh đang làm gì thế?
- Vừa luyện chữ một lát, chuẩn bị chợp mắt.
- Sắp ăn cơm trưa rồi mà anh còn ngủ? Còn định ăn không?
- Bữa sáng ăn hơi muộn, không đói lắm, tối rồi tính sau. Em ăn chưa?
- Em đang ăn này.
- Ừ, vậy em ăn nhiều một chút, sắp đóng máy rồi đúng không? Khi nào về nhà?
- Ừm, còn ba ngày nữa.
- Lúc nào xong báo tôi một tiếng, tôi đến thành phố S đón em.
Chung Vị Thời vừa cười vừa trả lời "được".
Cậu nhớ lại cái năm vừa đặt chân đến Dự Thành, cũng là tháng 6, khi ấy trời mưa tầm tã, sự mê mang và bất lực trong nháy mắt ấy khiến cậu hơi thất vọng về thành phố này.
Cậu nhớ mãi rằng, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu khi vừa bước xuống tàu chính là muốn về nhà.
Năm năm, dài không dài, ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng vậy cũng đủ để cậu hoàn toàn quen với nhịp sống của nơi này.
Chung cư cũ nát của Dự Thành đã trở thành "nhà" trong tiềm thức của cậu và Cố Lễ Châu.
Lúc đến với nơi này, cậu chẳng dám mơ rằng một người bình thường như mình... thậm chí còn không xứng gọi là người bình thường, lại có hội làm diễn viên, cũng không dám nghĩ mình có thể tiếp tục đi học, càng không tưởng tượng nổi mình có người yêu, lại còn là nam.
Chỉ cần đừng dừng bước, cuộc sống sẽ có vô hạn khả năng.
Giấc mơ không phải là để bỏ cuộc.
Lúc Chung Vị Thời về tới chung cư đã là gần 1 giờ chiều, cơm trưa chưa ăn, đói đến mức bụng dính vào lưng, lúc cậu kéo hành lý vào chung cư, bà lão bán bạch tuộc viên ở đầu đường thoáng mỉm cười chào cậu.
"Lâu rồi không thấy cậu nhóc, bà còn nghĩ nhóc chuyển đi rồi."
"Không, cháu đi quay phim!" Chung Vị Thời tự hào nói.
Tào Trí Hằng đang rút quần áo trên ban công, lúc quay đầu ra thì sợ hết hồn: "Ối dô! Lâu rồi không gặp, gầy đi rồi đúng không? Lão Cố, nhà ông...."
Chung Vị Thời lập tức đưa tay lên môi ra hiệu im lặng, "Suỵt! Anh ấy chưa biết tôi về."
Tào Trí Hằng hiểu ý, gật gật đầu.
Chung Vị Thời lấy một túi đặc sản trong hành lý ra đưa cho Tào Trí Hằng.
Lúc mở cửa, nhà im lặng, phòng khách và phòng bếp đều không có người.
Chung Vị Thời cất hành lý sang một bên, đổi dép lê rồi rón rén mở cửa phòng ngủ của Cố Lễ Châu.
Trong chăn không có ai.
Đi ra ngoài ăn cơm?
Chung Vị Thời tháo ba lô xuống, chuẩn bị về phòng mình thu dọn trước, lúc mở cửa mới phát hiện ra vỏ chăn và drap giường mình đã được đổi.
Người nằm trên giường kia quay lưng về cửa phòng, nửa đầu lộ ra ngoài, dường như đang ngủ.
Chung Vị Thời giơ di động lên chỉnh đầu tóc, sau đó rón rén đi qua, đến gần giường thì nhảy bổ vào như cá chép giãy, ôm lấy Cố Lễ Châu, "Có nhớ em không!"
Cố Lễ Châu không ngủ được vì tiếng piano tầng trên, đang cắm tai nghe xem phim, hoàn toàn không chú ý có người vào cửa, bị Chung Vị Thời hù dọa run cả người, sợ hãi kêu thành tiếng như gặp ma.
"Em muốn dọa tôi chết luôn phải không!"
Tim hắn đập thình thịch, đến giọng nói cũng hơi run, nhưng thấy ánh mắt long lanh của cậu thì chỉ còn lại sự bất ngờ.
"Lớn tuổi rồi không chịu được hù dọa nữa."
Cố Lễ Châu tháo tai nghe xuống, hôn lên trán cậu một cái.
Chung Vị Thời cười hì hì không đáp, dang hai tay ôm chặt lấy hắn, đầu dụi vào hõm vai hắn rồi hít một hơi thật sâu.
Mùi hương nhè nhẹ đã lâu không gặp, cứ như có phép thuật, khiến tâm trạng của cậu vô cùng thoải mái.
Gần ba tháng không gặp, Cố Lễ Châu hình như gầy hơn trước một chút, bọng mắt hơi sưng, còn có quầng mắt nhàn nhạt, thoạt nhìn có vẻ như thức đêm nhiều.
"Dạo này anh ngủ không ngon?"
"Em không ở nhà, tôi ngủ không yên." Cố Lễ Châu nói.
Chung Vị Thời hôn lên trán hắn, lại cúi xuống hôn tiếp lên môi.
Thời tiết dần ấm hơn, trên giường có chiếc chăn mỏng. Cách lớp chăn, Cố Lễ Châu khóa chặt cậu vào lòng như buộc cua, hôn dồn dập lên hai má Chung Vị Thời.
Xa cách lâu ngày, hai người lăn qua lộn lại trên giường cười vui vẻ, như hai con mèo nhỏ thường xuyên nô đùa trước hiên nhà.
Sờ đủ rồi, hôn đủ rồi, cười đủ rồi, Cố Lễ Châu mới đưa tay xoa đầu bạn nhỏ.
"Sao bỗng dưng lại về? Đóng máy trước thời hạn?"
"Ừm, cho anh một bất ngờ, anh có nhớ em không?"
"Đương nhiên rồi."
"Đương nhiên là nhớ hay không nhớ."
"Nhớ. Muốn tôi chứng minh cho em ngay bây giờ không?"
"Chứng minh thế nào?"
"Cứng lên ngay bây giờ."
Chung Vị Thời cười ha ha, "Biến thái."
Cố Lễ Châu bóp mặt cậu thành bánh bao.
Vì quay phim, Chung Vị Thời cắt tóc ngắn hơn trước nhiều, đặc biệt là hai bên tóc mai và sau gáy, đầu ngón tay sờ vào có thể cảm nhận được độ ấm của làn da. Cũng may khuôn mặt cậu tinh xảo, trán và xương gò má không cao, có cạo thành đầu đinh vẫn tràn đầy tinh thần, nhựa sống như bắn ra tứ phía.
Chung Vị Thời tựa vào người hắn, huơ huơ chân, "Sao anh lại ngủ trên giường em?"
"Nhớ em không ngủ được, đi sang phòng em nằm."
Nhớ em không ngủ được.
Câu này nói trên Wechat đã đủ xấu hổ, nói ra miệng càng thẹn hơn, vành tai Chung Vị Thời bốc cháy.
Cậu vừa cắn vừa hôn lên cổ Cố Lễ Châu, cuối cùng bị đè ngược lại, bị hắn cắn ra hai dấu răng rõ ràng trên cổ.
"Đúng rồi, lúc em về đã nhìn thấy cầu vồng đấy." Chung Vị Thời xoay người lấy điện thoại, "Anh từng thấy cầu vồng chưa?"
"Trước đây thấy rồi."
"Hì hì." Chung Vị Thời nhấn vào album, phóng to bức ảnh kia lên, "Lần đầu tiên em nhìn thấy, trước kia em cứ nghĩ cầu vồng phải có bảy màu, nhưng hình như chỉ có ba."
"Em có biết cầu vồng sinh ra như thế nào không?"
Chung Vị Thời lắc đầu, "Hình như giáo viên đã giảng mà quên mất rồi."
"Thực ra cầu vồng là một hiện tượng quang học, nước mưa rửa sạch bụi bặm trong không khí, để lại những hạt hơi nước mà mắt thường không thấy được, khi tia nắng chiếu qua giọt nước sẽ hình thành nên phản xạ."
Cố Lễ Châu nói từ tán sắc đến sự khúc xạ ánh sáng, lại từ khúc xạ giảng đến chỉ số khúc xạ, Chung Vị Thời nghe không hiểu gì, đầu óc choáng váng, cuối cùng lè lưỡi như ma treo cổ.
"Cho nên thực ra chỉ cần em quay lưng về phía ánh mặt trời, nếu có xe phun nước đi ngang qua thì cũng có thể thấy cầu vồng." Cố Lễ Châu tổng kết.
Chung Vị Thời gối đầu lên khuỷu tay hắn, "Thật á? Đơn giản vậy thôi?"
"Lần sau có xe phun nước thì nhớ để ý." Cố Lễ Châu xoa xoa bụng cậu. "Em đói chưa? Tôi vừa nghe tiếng bụng em kêu."
"Đói! Sáng nay em chỉ ăn hai cái bánh bao, đồ ăn ở nhà ga đắt quá, em muốn về nhà ăn cùng anh."
Cố Lễ Châu đứng dậy chỉnh quần áo, "Kiếm được nhiều tiền rồi mà vẫn không nỡ tiêu?"
"Mới mấy vạn mà nhiều ở đâu ra, huống hồ cũng không biết khi nào mới nhận được bộ phim tiếp theo, cứ gửi cho bà một nửa trước, phần còn lại em sẽ để dành."
"Được, vậy em cứ từ từ tích góp, kiếm đủ rồi thì xin em bao dưỡng tôi."
"Lười chết anh đi." Chung Vị Thời hừ một tiếng, "Đến lúc đó xem biểu hiện của anh ra sao."
"Em hy vọng tôi biểu hiện ra sao?" Cố Lễ Châu như người không xương, cằm dụi vào vai cậu.
"Cứ thích em như thế này là OK la."
"Thích hơn chút nữa không được à?"
Chung Vị Thời ngửa đầu cười phá lên.
Từ lúc xác lập quan hệ, hai người bề bộn nhiều việc nên chưa kịp hẹn hò, ngay trước khi ra cửa, Cố Lễ Châu còn đang lên mạng tra tips hẹn hò.
Ăn cơm, leo núi, xem phim, dạo phố, game center, công viên giải trí..........
Hắn lưu trang web lại, chuẩn bị từ từ thử hết tất cả.
"Hôm nay ăn cơm trước rồi xem phim được không? Có Cổ Tể mà em thích nhất." Cố Lễ Châu nói.
"Sao anh biết em thích Cổ Thiên Lạc?"
"Em từng đăng trên vòng bạn bè."
"À.............." Chung Vị Thời suy nghĩ hồi lâu, "Đó là chuyện rất lâu rồi............."
"Bây giờ em không thích anh ta nữa?" Cố Lễ Châu hỏi.
Chung Vị Thời: "Không, em đang nghĩ, sao anh lại đào mộ bài đăng xa lắc như thế?"
"Năm trước không biết nên mua quà gì tặng em nên mò vào, tìm xem có ý tưởng nào hay không."
Câu này nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng Chung Vị Thời lại nhìn hắn thật lâu.
Bỗng dưng thấy cảm động.
Cậu nhớ lại một câu đầy động lực nhưng cũng thật tàn nhẫn mà trước kia từng nghe ―― Bạn phải yêu lấy chính mình, bởi vì bạn vĩnh viễn không biết, luôn có một người trên đời này đang thầm lặng trả giá sau lưng bạn.
"Sao?" Cố Lễ Châu huých cánh tay cậu.
"Thế nào cũng được, anh cứ sắp xếp theo ý thích đi, không cần hỏi ý em đâu." Chung Vị Thời nói.
"Thật sự tùy ý tôi sắp xếp?" Cố Lễ Châu hỏi.
Chung Vị Thời gật gật đầu.
"Vậy thuê phòng ngủ một giấc."
Chung Vị Thời bật cười, "Đấy không phải hẹn hò mà là hẹn chịch thì đúng hơn."
Cuối cùng vẫn đi theo phong cách yêu đương tuổi học sinh ngây thơ trong sáng ― ăn cơm đi xem phim.
Lúc chờ đèn đỏ qua đường, Chung Vị Thời vỗ cánh tay hắn. "Ca, anh xem bên kia có tòa tháp."
Cố Lễ Châu ngước mắt lên "ừm" một tiếng, tiếp tục tra xem gần rạp chiếu phim có quán ăn ngon nào không.
"Anh nói xem cái tháp kia dùng để làm gì?" Chung Vị Thời hỏi.
"Đấy là cột phát điện." Cố Lễ Châu nói.
Chung Vị Thời lại hỏi: "Vậy cột phát điện làm thế nào để phát điện?"
Cố Lễ Châu thở dài, "Em hỏi vậy tôi biết trả lời ra sao đây?"
"Anh không biết à?" Chung Vị Thời bĩu môi, trong mắt cậu, Cố Lễ Châu chính là bách khoa toàn thư di động, "Em cứ nghĩ cái gì anh cũng biết."
Cố Lễ Châu chỉ tòa nhà bên cạnh cột phát điện, "Em thấy tòa nhà kia không? Thực ra ở trong đấy toàn là Pikachu, bây giờ chúng nó đang ở đó kêu pika pika pika pika pika, mười vạn vôn! Zừ zừ zừ―――"
Cố Lễ Châu vươn tay thọc lét cậu, Chung Vị Thời đỡ lấy bả vai hắn cười ha ha, suýt nữa thì quỳ xuống đất.
Gió nhẹ thoảng qua cuốn đi cảm giác mệt mỏi.
301 chẳng qua chỉ là một nơi che mưa chắn gió, nhưng giọng nói và không khí quen thuộc, còn có người trước mặt cậu lúc này, khiến chữ "nhà" càng trở nên có ý nghĩa.
Bạn trai nhỏ vất vả mệt mỏi chạy về Dự Thành, thật sự quá đói rồi, cơm trưa ăn rất tùy ý, nhưng mà ăn nhiều.
Cua rim chân gà Pang Gelia, một cái đĩa to đặt ở giữa hai người, nước canh sôi sùng sục nổi bọt nước.
Chung Vị Thời không thèm nói chuyện với hắn nữa, vớt chân gà lên nhét vào miệng, lúc rút ra ngoài thì chỉ còn lại xương.
Cố Lễ Châu đỡ trán nín cười.
Lần đầu tiên hắn thấy Chung Vị Thời ăn một hơi năm bát cơm và một nồi cua, cả thấy cmổ họng cũng phát đau.
"Em đói bao nhiêu ngày rồi?"
Ra cửa, Chung Vị Thời nấc một cái: "Nói với anh rồi đó, buổi sáng ăn hai cái bánh bao, to bằng nắm tay thế này, không đủ nhét kẽ răng."
"Lúc tôi mới quen em, đâu thấy em ăn nhiều như vậy."
"Dạ dày người co dãn mà." Chung Vị Thời nói.
Cố Lễ Châu dở khóc dở cười, "Vậy cũng không được ăn nhiều đến thế, sau này không khống chế được hình thể thì làm sao đây? Em sẽ trở thành đại minh tinh đấy."
"Quan tâm làm gì, em còn trẻ mà, trao đổi chất nhanh lắm." Chung Vị Thời liếc nhìn bụng hắn, "Đâu như anh, cả ngày nằm ườn ra, tám múi thành một múi rồi chứ gì?"
"Ôi trời, làm gì vậy! Giữa thanh thiên bạch nhật...." Chung Vị Thời rút tay lại, nhìn ngó xung quanh.
Cũng may hôm nay là ngày đi làm, trung tâm thương mại không đông người, phía sau chỉ có một bà lão dắt cháu, hẳn là không ai phát hiện ra bọn họ.
Cố Lễ Châu nghiêng đầu thì thầm vào tai cậu: "Nếu xấu hổ thì chúng ta vào rạp phim rồi sờ, dạo này baba lén đi tập gym, em cảm nhận một chút đi."
Chung Vị Thời mím môi cười, liếc mắt nhìn hắn, "Em phát hiện ra anh bậy bạ cực kỳ."
Còn một tiếng nữa mới chiếu sphim, Cố Lễ Châu nhận vé xong thì đến game center cách vách mua xèng: "Chơi đua xe không?"
Chung Vị Thời gật đầu, "Ừm."
"Thua thì em phải gọi một tiếng ông xã."
Chung Vị Thời nhớ lại kỹ thuật lái xe gà mờ của Cố Lễ Châu, đắc ý đáp: "Sao có thể thua trong tay anh chứ!"
Hai người cùng sải bước ngồi lên xe.
Cậu đoán rất chuẩn, Cố Lễ Châu đúng là thua thật, nhưng cậu không ngờ lão súc vật lại chơi bẩn.
Từ một ván quyết thắng thua trở thành ba ván thắng hai, sau đó năm ván thắng ba, bảy ván tháng bốn........
Đến cuối cùng càng kỳ cục hơn.
"Tôi chỉ nói em thua thì phải gọi một tiếng ông xã, đâu có nói tôi thua thì phải gọi."
Chung Vị Thời hừ lạnh, "Em không bao giờ chơi với anh nữa."
"Trùng hợp quá, tôi cũng không muốn chơi tiếp với em nữa."
".............."
Bạn trai như cái quần què, ai muốn đấu với anh.
――――――
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Lễ Châu: Đối với những comment của độc giả nghi ngờ về hình thể và năng lực xx của tôi, tôi muốn trịnh trọng giải thích một chút, tôi ngừng trị liệu rất lâu rồi, sẽ có ham muốn. Với người mình yêu thì sao có thể không có cảm giác gì được, đúng không? Vả lại, thời gian rảnh ngoài lúc viết văn, tôi cũng đi bơi lội và tập gym, tôi tin tưởng tôi có thể, các bạn cũng phải tin tưởng tôi okk?
(Ps: Cũng cảm ơn tất cả những độc giả đã bình luận mỗi ngày, độc giã mãi mãi là nguồn động lực vô hạn đối với tác giả~)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT