Mùng 6 sẽ khai máy, thời gian hơi eo hẹp, sau khi ký hợp đồng xong, Tạ Quân đưa kịch bản cho Chung Vị Thời bảo cậu học trước.
Đó là bản trợ lý vừa in ra, giống như sách giáo khoa vậy, rất dày, cầm trong tay nặng trịch, mở ra một trang bất kỳ đều có thoại của nam chính.
Chung Vị Thời úp mặt vào trang giấy hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi mực in thoang thoảng, cậu như một con yêu quái hút được nguyên khí, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
Đối với cậu, đây không chỉ là một cuốn kịch bản mà là một luồng sáng chiếu rọi tương lai, cậu thấy hy vọng đang ở ngay dưới chân mình.
Có lẽ một ngày kia, cậu thật sự có thể rời khỏi Dự Thành, đến một thành phố lớn hơn.
Có lẽ một ngày kia, cậu cũng có thể trở thành người đặc biệt.
Năm mới hy vọng mới.
Tết năm nay, Chung Vị Thời đắm chìm trong sự vui sướng không thể thoát ra, bớt chút thời gian về thăm bà nội Triệu, những ngày còn lại thì chăm chỉ học lời thoại như tiêm máu gà.
Đêm trước tết Nguyên tiêu, Chung Vị Thời mời bạn bè ở đoàn kịch nói Nam Hồ ăn một bữa cơm.
Xem như tạm biệt.
Bởi vì sau này e là không có nhiều thời gian tham gia đóng kịch nói nữa.
Lúc trước, người kéo cậu vào đoàn kịch là một diễn viên họ Phó, đã đến tuổi thất thập, hành nghề gần năm mươi năm, khi còn trẻ cũng là một diễn viên đóng thế cảnh võ thuật, quan hệ với Chung Vị Thời rất tốt, giống như thầy trò.
Chung Vị Thời không nỡ tạm biệt ông.
"Có bay đi xa cũng đừng quên ước vọng ban đầu." Thầy Phó nhìn cậu luôn cười tủm tỉm, giống như nhìn thấy con trai của chính ông, "Rảnh rỗi về thăm một chút, nơi này dù nhỏ thì vẫn luôn có chỗ cho con."
Ông biết chim sẻ đủ lông đủ cánh rồi sẽ có ngày bay đi, cũng không hề bất ngờ.
Trước lúc chia tay, ông còn đưa cho Chung Vị Thời một bức thư pháp: "Thiên đạo thù cần, ninh tĩnh trí viễn." [1]
[1] Thiên đạo thù cần (Đạo trời đền đáp người cần cù), từ quẻ từ trong Chu Dịch và từ sách Thượng Thư, cần cù có thể xoay chuyển cuộc đời.
"Ninh tĩnh trí viễn",Gia Cát Lượng răn dạy con cần duy trì tâm thái tốt, khắc chế tính nóng vội. Khi tâm tĩnh lặng thì mới có thể rộng lớn, sâu sắc như bầu trời cao xa. Người có thể tĩnh lặng được như thế thì tầm nhìn mới lâu dài, cao xa được.
Bút lực mạnh mẽ, hào hùng mãnh liệt, giống như tính cách của thầy Phó.
Chung Vị Thời đỏ bừng mắt, "Nhất định con sẽ trở về thăm mọi người."
Thầy Phó nói: "Hy vọng lần sau có thể nhìn thấy con trên TV."
Chung Vị Thời ra sức gật đầu.
Thực ra đối với cậu, kinh nghiệm học được ở đoàn kịch nói trong nửa năm qua còn quý giá hơn bốn năm làm diễn viên tạm thời.
Thầy Phó dạy cho cậu những đạo lý mà cậu có thể dùng cả đời.
Phim chuẩn bị khởi quay, Chung Vị Thời đã học thuộc lòng lời thoại, Cố Lễ Châu đóng vai "nữ chính", bị Chung Vị Thời lôi ra diễn thử nhiều đến mức thuộc thoại luôn.
Đầu tháng 3, Tạ Quân đưa ID Wechat của nữ chính cho Chung Vị Thời, muốn hai người làm quen trước khi khai máy, miễn cho lúc gặp nhau diễn quá đơ.
Cô gái kia tên là Quách Mạn Du, năm nay 28 tuổi, tính cách hoạt bát rộng rãi, vừa thêm bạn bè đã gửi một chiếc meme, Chung Vị Thời nói chuyện với cô rất thoải mái.
Bởi vì đều là diễn viên mới, Chung Vị Thời tò mò nhấn vào vòng bạn bè của Quách Mạn Du, muốn xem người ta trông như thế nào.
Cố Lễ Châu bay ra từ phòng khách như một hồn ma, "Cậu đang xem gì đấy?"
"Dọa tôi hết hồn." Chung Vị Thời cười nói đùa: "Xem mỹ nữ."
Cố Lễ Châu giật lấy điện thoại của cậu từ phía sau, Chung Vị Thời lại giành về, đoạt tới đoạt lui, sức lực ngang nhau.
"Anh buông ra! Anh có bỏ ra không thì bảo! Không bỏ ra tôi cắn á!" Chung Vị Thời chỉ vào chóp mũi hắn.
"Cậu cắn đi!" Cố Lễ Châu nắm chặt di động.
Sau đó, một tiếng kêu thê thảm vang lên: "Súc vật! Nhả ra mau! Nhả ra!"
Mu bàn tay Cố Lễ Châu có hai dấu răng hình vòng cung.
"Cậu tuổi chó à."
"Gâu!"
Cố Lễ Châu bật cười, chụm đầu cùng xem điện thoại.
Quách Mạn Du cao gầy, hẳn là thường xuyên rèn luyện, đường nét chân tay chắc nịch, rất khác với những nghệ sĩ nữ có cùng hình thể gầy như vậy.
Thoạt nhìn rất giống nữ vận động viên, khuôn mặt không tính là xinh đẹp nhưng tự nhiên đơn thuần, đặc biệt là mắt có hồn, rất phù hợp với hình tưởng nữ chính trong nguyên tác.
"Anh thấy sao?" Chung Vị Thời liếc hắn.
"Bình thường."
"Tôi cũng thấy thế, còn không đẹp bằng Đại Phi giả gái."
Cố Lễ Châu nhếch miệng cười.
Nói chuyện phiếm với cô gái kia được một lúc, Chung Vị Thời buông điện thoại, tiếp tục học kịch bản với Cố Lễ Châu.
Cảnh này là nam nữ chính cùng nhau đi dã ngoại.
Nữ chính mượn rượu hỏi nam chính thích kiểu con gái thế nào, nam chính nhìn cô, trả lời: "Cậu đoán xem."
Nữ chính chưa kịp đoán đã bị chị em tốt kéo đi nướng thịt.
Trừ lời thoại của nữ chính, Cố Lễ Châu còn kiêm thêm phần thoại của các diễn viên khác.
Lúc này còn có một người anh em trợ công: "Nếu một người tự dưng hỏi ông thích kiểu người thế nào, bình thường sẽ chia làm hai loại, một là cô ấy thích ông, hai là bạn của cô ấy thích ông."
Chung Vị Thời: "Vậy ông nghĩ, cô ấy thích tôi hay bạn cô ấy thích tôi?"
"Nhất định là cô ấy thích ông rồi. Ông không thấy ánh mắt cứ dán chặt vào ông sao? Ánh mắt khi thích một người không giấu nổi đâu."
Cố Lễ Châu không thuộc được nhiều thoại như vậy, suốt quá trình toàn là đọc từ tập kịch bản, giọng điệu lười biếng không có lên xuống, có điều Chung Vị Thời vẫn rất nhập tâm.
Chờ xong phân cảnh này, Cố Lễ Châu bỗng quay ra nói: "Cậu thích kiểu con gái như này không?"
"Hả?" Chung Vị Thời ngớ người.
"Cậu thích kiểu con gái như La Nhân không?" Cố Lễ Châu cảm thấy hắn đã ám chỉ rất rõ ràng.
Chỉ cần Chung Vị Thời bước lên một bước, hoặc nửa bước cũng được, hắn sẽ đi hết chín mươi chín bước còn lại.
Chung Vị Thời hốt hoảng tránh né ánh mắt, "Đời thực nào có La Nhân."
Mặt trời dần ngả về tây, bầu không khí như đang chìm trong lò hỏa thiêu, màu cam đỏ nhuộm đầy trời, kéo dài không dứt.
Bọn họ ngồi sóng vai cạnh trên ban công, bên tai thoáng có tiếng luyện đàn của thằng nhóc tầng trên, giai điệu du dương êm dịu, giống như làn gió hè hiếm hoi khẽ phất qua má khiến tâm trạng người ta bỗng trở nên vui vẻ.
Chung Vị Thời đợi hắn hỏi lại lần nữa, có lẽ cậu sẽ trả lời rõ ràng hơn.
Đáng tiếc là không có.
Cố Lễ Châu nhìn sườn mặt cậu, phát hiện ánh mắt cậu vẫn tránh né, màu đỏ ửng của ánh mặt trời nhuộm cả lên khuôn mặt của nhóc con.
Chú già hoàn toàn hiểu ra rồi, cong môi cười, hắn nhìn chăm chú như thể đang thưởng thức một bức tranh đầy hơi thở nghệ thuật.
Người trong tranh kia bối rối đứng dậy nói: "Hơi đói rồi, tôi đi nấu cơm."
"Tối nay chúng ta ăn gì?" Cố Lễ Châu cười hỏi.
Chung Vị Thời khựng lại, "Nấu cơm sườn, anh muốn ăn không?"
"Muốn, cậu làm món gì tôi cũng muốn nếm thử."
Chung Vị Thời nghĩ, dáng vẻ nói chuyện vô cùng dịu dàng của hắn đúng là quá phạm quy.
"Vậy ăn cái này đi, để tôi làm thêm bắp cải xào dầu hào với canh trứng cà chua."
Cố Lễ Châu đứng dậy theo sau, "Để tôi giúp một tay."
"Không cần không cần." Chung Vị Thời căng thẳng ấn hắn ngồi xuống sofa, "Anh ngồi xem TV đi, tôi làm nhanh lắm."
Nhớ lại lần trước, Cố Lễ Châu đứng ở cửa bếp nhìn cậu luộc bánh trôi, bánh trôi dính hết vào nồi. Lần khác làm hoành thánh, bị Cố Lễ Châu nhìn chằm chằm thế là quên cho muối, một lần khác nữa thì đốt cánh gà coca thành cánh gà bóng đêm.
Tóm lại, người này là mầm họa, dùng sắc đẹp mê hoặc lòng người.
Tô Đát Kỷ đương thời.
Tô Đát Kỷ vẫn cố chen chân vào bếp, "Cậu dạy tôi với chứ, lần sau tôi làm cho cậu ăn." Giọng còn hơi tủi thân.
Trụ Vương đương thời không thể chống đỡ nổi, quỳ rạp dưới sắc đẹp, "Được rồi, vậy anh đứng xa ra, đừng ảnh hưởng tôi nấu cơm."
Đồ dùng trong phòng bếp không nhiều, bình thường Chung Vị Thời chỉ dùng một cái nồi và một chiếc nồi điện để làm cơm, chỉ cần không có Cố Lễ Châu đứng cạnh quấy nhiễu, đồ ăn vẫn rất ổn.
Cậu vo gạo để ngâm nước, rửa sạch sườn lợn rồi luộc lên, nước xuýt đổ sang một bên, lại thêm dầu ăn vào nồi, bỏ thêm hành gừng tỏi phi thơm, sau đó tiếp tục xào sườn lợn thành màu vàng cam óng ánh, đổ xì dầu tiếp tục đảo đều cho lên màu.
Cố Lễ Châu ngửi thấy mùi nước thịt sườn đậm đà.
Chung Vị Thời đổ thêm một bát nước nóng, dặn dò: "Nhớ phải đổ nước nóng, dùng nước lạnh thịt sẽ bị dai."
Cố Lễ Châu đi qua ngửi thử, "Thơm quá, tôi ăn thử một miếng nhé."
"Bây giờ chưa được." Chung Vị Thời đổ gạo vào nồi cơm điện, lại đổ nước luộc sườn vào đó, "Anh nhìn mực nước không quá một đầu ngón tay là được." Cậu vừa nói vừa đổ nước vào nồi.
Cắm cơm cần chờ một lúc, Chung Vị Thời thái cà chua xếp ra đĩa, lại đánh tan trứng gà để sẵn một bên.
Kỹ thuật dùng dao của cậu rất nhanh, ngay cả đánh trúng cũng chỉ cần một tay, mấy thao tác này làm Cố Lễ Châu hoa cả mắt.
Có sự so sánh này, hắn cảm thấy mình đúng là một phế nhân.
Canh cà chua dễ nguội, Chung Vị Thời định nấu xong cơm sườn mới làm, dù sao nấu canh cũng chỉ mất mấy phút.
Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu, cậu rửa tay nói: "Anh tiếp tục tập thoại với tôi đi."
Cố Lễ Châu gật đầu đồng ý.
Chung Vị Thời lấy kẹp sách ra, bỏ qua vài đoạn thoại của CP phụ.
Phân cảnh sau nói về nam chính Tiêu Trì đến nhà La Nhân ăn cơm, hai người đều không biết nấu, xới tung cả phòng bếp lên, tay Tiêu Trì đầy nhọ nồi, định bôi lên mặt La Nhân.
Cố Lễ Châu không nhịn được chắt lưỡi, "Kiểu đức hạnh này mà đòi tìm bạn gái?"
Chung Vị Thời nói: "Loại đức hạnh nhấn đầu người khác vào bồn rửa như anh cũng đòi tìm bạn gái?"
Cố Lễ Châu nhún vai: "Cho nên tôi đâu có ý định tìm bạn gái."
Chung Vị Thời "ờ" một tiếng.
Hai người nhìn nhau, không ai nói chuyện.
Không khí im lặng đến vi diệu.
Nam chính Tiêu Trì cãi nhau chí chóe với La Nhân trong phòng khách, không ngờ lại bị vấp chân vào bàn, Tiêu Trì lảo đảo ngã đè lên La Nhân trên sofa.
Hai người đắm đuối nhìn nhau mấy giây, Tiêu Trì nhắm mắt lại, nghiêng đầu hôn La Nhân.
Cố Lễ Châu hồi tưởng lại cảm giác ướt át mềm mại kia, khóe môi cong lên, rất chờ mong. Mà Chung Vị Thời lại lo hắn khó chịu, đành phải nhẫn nhịn bỏ qua phân đoạn này.
"Chúng ta bỏ qua cảnh hôn đi."
"Sao thế?" Cố Lễ Châu trợn mắt, bỗng nhiên nhận phản ứng của mình hơi quá đà, dùng 0.5 giây để bình tĩnh lại, hợp lý hợp tình nói: "Cậu không ngã thử thì làm sao biết đẩy ngã La Nhân như thế nào?"
Chung Vị Thời bật cười, "Sao tôi lại không đẩy ngã nổi một cô gái chứ."
Cố Lễ Châu chưa bỏ cuộc: "Lỡ không được thì sao?"
"Không có lỡ như."
Chung Vị Thời đưa tay đẩy vai Cố Lễ Châu, hắn không đề phòng nên mất trọng tâm, bị đẩy ngã xuống.
Cố Lễ Châu túm lấy tay cậu theo phản xạ, hai người ngã đè lên nhau trên sofa.
Không giống kịch bản ở chỗ, đầu Chung Vị Thời đập mạnh vào ngực Cố Lễ Châu, rất nặng, thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng người kia kêu đau khổ sở.
Nghe thôi cũng thấy đau.
Cậu vội vàng chống tay lên, xoa chỗ mà mình vào đụng vào: "Anh không sao chứ? hả? Xương sườn chưa bị gãy đúng không?"
Cố Lễ Châu lắc đầu, lúc mở mắt ra thì vừa lúc nhìn thấy cần cổ trắng nõn.
Tức thì, hai mắt hắn sáng lên.
Chung Vị Thời còn trẻ, lại hiếu động, dáng vẻ ngập tràn sức sống, mùa đông ở nhà mặc rất tùy ý, một chiếc áo ngủ vải nỉ màu xanh đậm, nhìn gia công đã biết là hàng giá rẻ, nhưng sờ lên vẫn rất thoải mái.
Áo cài nút mà còn không chịu cài cho hẳn hoi, lúc quỳ xuống cổ áo sẽ mở rộng ra, thấy rõ ràng hai bên xương quai xanh, giống như một đôi cánh chim đầy uyển chuyển.
Thậm chí hắn còn thấy hai chấm nhỏ màu hồng hồng trên ngực.
Chung Vị Thời cúi đầu xuống nhìn theo ánh mắt hắn.
Thấy không sót một thứ gì.
"Đậu má." Cậu ngước mắt lên cười với Cố Lễ Châu, "Cmn anh nhìn lung tung gì đấy, tôi không cần mặt mũi nữa sao!"
Cố Lễ Châu không chớp mắt, nhìn lên môi cậu, "Chính cậu bò lên người tôi đấy chứ."
Câu này.
Cứ sắc tình kiểu gì.
Chung Vị Thời đang định chống tay ngồi dậy, người đàn ông bỗng giữ lấy vai cậu kéo thấp xuống.
Nháy mắt, hai người kéo gần khoảng cách.
Cố Lễ Châu thuận tay phải, chỉ một tay đã khống chế chặt chẽ cậu, giống như hôm nhấn đầu Chung Vị Thời xuống bồn rửa mặt.
Chung Vị Thời đương nhiên cũng không hiền lành gì, nếu hắn đã dùng lực thì cậu cũng ra sức giãy giụa, nhưng thân thể lại như bị nước biển ngâm mềm nhũn, không hề muốn nhúc nhích.
Hàng mi của cậu run lên dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Lễ Châu.
Nếu cứ thế này thì chết cũng không hối tiếc.
Cậu chấn động bởi chính ý nghĩ của mình.
Tô Đát Kỷ đương thời, danh bất hư truyền.
"Kịch bản còn có nhìn nhau đắm đuối nữa đấy." Cố Lễ Châu khởi động cảm xúc, ánh mắt chân thành tha thiết đầy mãnh liệt.
Chung Vị Thời cúi đầu nhìn hắn, giống như ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu vào ngày hè, nóng cháy không chịu nổi.
Hai giây cũng không chống đỡ được.
Tay phải của Cố Lễ Châu rời khỏi vai cậu, chầm chậm trượt xuống sau lưng rồi chập mười ngón lại, khóa cậu vào trong ngực.
"Vì sao không dám nhìn tôi?" Giọng nói mềm mại của hắn khuấy động từng dây thần kinh của Chung Vị Thời, ánh mắt mang sự cưng chiều vô hạn: "Hửm?"
Chung Vị Thời như bị người ta điểm huyệt, bất động tựa vào ngực hắn.
Lời thoại trong kịch bản rõ ràng là: Tôi phát hiện ra mắt cậu không phải là màu đen......
Bàn tay to lớn khoác lên lưng cậu kia không chịu an phận, lướt lướt vẽ loạn lên xương sống, động tác mờ ám này khiến Chung Vị Thời nóng cả người.
Trong kịch bản cũng không có cử chỉ bậy bạ thế này........
Rõ ràng cửa sổ phòng bếp đang mở, không khí lưu thông, nhưng não cậu lại thấy thiếu oxy, thói quen mồm mép tép nhảy thường ngày hoàn toàn biến mất.
Năng lực sắp xếp ngôn từ tụt xuống bằng 0.
Tình cảm đè ép xuống đáy lòng đang rục rịch, mặt cậu ngày càng đỏ.
Chung Vị Thời sững người 0.5 giây mới nhận ra câu này không có trong kịch bản, não cậu nổ "đùng" một tiếng.
Nghẹn họng nhìn trân trân.
Không biết là thằng nhóc tầng trên vừa nghỉ giữa giờ hay mới ăn xong cơm tối, tiếp tục đánh đàn, lần này là "Kikujiro no Natsu", giai điệu nhẹ nhàng đầy tinh nghịch.
Thứ còn tinh nghịch hơn chính là trái tim đang đập điên cuồng của cậu.
Cậu chưa bao giờ chắc chắn về một chuyện gì như lúc này, thì ra Cố Lễ Châu cũng có ý đó với cậu.
Cậu có linh cảm rằng tiếp theo người đàn ông này sẽ nói ra một câu đầy nguy hiểm, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đầu ngón tay run rẩy.
Thoạt nhìn Cố Lễ Châu rất trấn tĩnh, thực ra nội tâm cũng dữ dội như sóng trào, cảnh tượng tỏ tình này khác xa với tưởng tượng của hắn, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, nhưng đã đến nước này rồi, hôm nay dù thế nào cũng không được nhát gan.
Đầu ngón tay hắn bị nắm chặt tới mức trắng bệch, thăm dò hỏi: "Nếu em thích tôi thì cúi xuống hôn tôi một cái, nếu không thích thì......"
Lời còn chưa dứt, môi hắn đã bị chặn lại.
Không khí như ngưng đọng, hai người biến thành hai pho tượng đá.
Cố Lễ Châu khép hờ mắt, xúc cảm đôi môi còn mềm mại hơn trong tưởng tượng của hắn, còn hơi ướt, như là giọt sương sớm đọng trên cánh hoa hồng.
Hai tay Chung Vị Thời nắm chặt lấy vai hắn, như là đang cố gắng bộc phát điều gì.
Áp lực đè nén bấy lâu nháy mắt bùng nổ, Cố Lễ Châu nhắm mắt lại, đồng thời siết chặt hai tay, hắn cảm nhận được bạn nhỏ đang run.
Môi đang run, hơi thở gấp gáp, ngay cả hai tay đặt trên vai hắn cũng run rẩy.......
Chung Vị Thời hôn đến mức hai mắt đỏ lên sắp khóc, cậu mơ màng ngẩng đầu, lúc này đã có dũng khí nhìn thẳng vào mắt Cố Lễ Châu.
Lấp lánh như bầu trời đầy sao.
Tim đập với tốc độ không thể tin nổi, cậu nghĩ giây tiếp theo có lẽ mình sẽ chết vì tim đập quá nhanh mất.
Tiếng đàn trên tầng cũng không thể giảm bớt sự xao động trong nội tâm cậu, cậu vất vả lắm mới khống chế được cảm xúc, bắt đầu tìm lại năng lực ngôn ngữ.
Cậu muốn nói, có phải anh đã nhận ra từ lâu rồi không, vì sao anh không nói, nhịn như vậy vui lắm sao?
Nói thật đi, anh cũng siêu thích em phải không? Từ khi nào bắt đầu thích? Đồ mặt dày, anh giấu kỹ quá đấy.
Nhưng mà, thực ra em cũng nhận ra từ lâu rồi........
Hứ.
Nhưng cuối cùng đại não vẫn đình công, tất cả những lời chất vấn đều biến thành một câu chửi tục đầy khí thế: "Đcm ông đây thật sự rất thích anh! Anh để ông đây hôn phát nữa đi."
Mặc kệ, ai là người thích trước cũng được.
Giây tiếp theo, mông cậu bị người ta bóp một phát, đau đến mức gào lên.
"Bỏ câu chửi tục đi, lặp lại lần nữa." Cố Lễ Châu nhìn cậu rồi nói.
Giờ phút này, Chung Vị Thời nào còn tôn nghiêm đàn ông nữa, ngoan ngoãn tỏ tình lại một lần.
"Em có thể hôn anh một cái nữa không?"
Cố Lễ Châu mỉm cười, tính cách của hắn trước nay vẫn luôn lạnh nhạt, tình nồng luôn cất giấu trong bóng đêm, chưa bao giờ để lộ ra dưới làn sương sớm, nhưng giờ phút này hắn không giấu được nữa.
Khuôn mặt tràn đầy vui sướng, có chờ mong cũng có hồi hộp.
Hắn giữ lấy gáy Chung Vị Thời ấn xuống, trực tiếp dùng hành động để chứng minh, hôn bao nhiêu lần cũng được.
Hai cánh môi dán vào nhau, hơi thở nóng bỏng trộn lẫn giao hòa.
Tay Chung Vị Thời luồn xuống khe hở giữa lưng hắn và sofa, ôm chặt lấy Cố Lễ Châu.
Đó là cái ôm cậu mong ước từ lâu, như ánh dương hiếm hoi giữa mùa đông đang bao quanh cậu.
Trong tiếng đàn đầy vui vẻ, bọn họ cảm nhận được nhịp tim và hơi thở của nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể đang nóng lên từng chút một.
Đều là lần đầu tiên hôn môi, không ai có kinh nghiệm, Chung Vị Thời bị hôn đến tê dại, mà Cố Lễ Châu thì mất sạch lý trí.
Rõ ràng dưỡng khí không đủ, nhưng không ai bằng lòng tách nhau ra.
――――――
Kikujiro - Summer (Joe Hisaishi)
https://youtu.be/wEWO6V0hf8s
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT