Nam béo cảm thấy Tu Sinh Giáo nhà mình rõ ràng là có ân nặng như núi với đám yêu tinh, biểu tình cũng lộ rõ kiêu ngạo.

Đông đảo đạo sĩ nhớ tới đám minh tinh đang hot hiện nay, nội tâm không khỏi cảm khái tà giáo đáng sợ---- không chỉ hại người, chúng còn hại cả yêu.

Vệ Tây lắc đầu xúc động nói với đại đồ đệ: "Thật là phí của trời."

Sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh trầm thấp của nhị đồ đệ: "Em cảm thấy hắn rất dễ nhìn à?"

Vệ Tây: "Cũng không tệ lắm mà."

Đồ đệ không đáp, Vệ Tây vô thức cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn một cái thì phát hiện đồ đệ trầm mặc chăm chú nhìn mình.

Vệ Tây: "..."

Vệ Tây do dự nói: "Khuyết Nhi, con làm sao vậy? Heo rừng tinh cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, con chó hoang này rõ ràng có thể kiếm càng nhiều hơn a."

Đồ đệ an tĩnh một chốc, trên mặt lộ ra biểu tình kỳ quái, tựa hồ có chút xấu hổ, mày cũng hơi nhíu lại: "...oh."

Bên trong công trường con chó hoang kia vẫn đang cố gắng làm việc, yêu vật thành tinh có khí lực lớn hơn nhân loại bình thường một chút, lúc nó liều mạng làm việc thì lại càng kinh người hơn, những nhân viên tạp dịch khác chỉ khiêng được mười viên gạch, nó thì khiêng tới hai mươi, chiếc xe cút kít nhỏ bé kia chạy bon bon thật nhanh trong công trường đầy bụi mù, tựa như có thể nhìn thấy NDT bay tới, ngay cả chiếc mũ an toàn lụp xụp trên đầu cũng không che được nụ cười tràn đầy hạnh phúc trên mặt nó!

Nhóm đạo trưởng có mặt thật sự không nhìn nổi, liền tiến tới cắt ngang: "Cậu..."

Kết quả còn chưa nói hết lời, chó hoang tinh liếc nhìn đạo bào trên người bọn họ, sắc mặt đại biến, bỏ lại xe cút kít co cẳng bỏ chạy!

Tốc độ chạy trối chết của chó hoang tinh thật sự không thể xem thường, nháy mắt chỉ để lại trong mắt mọi người một vệt tàn ảnh!

Bất quá có Thái Thương Tông ở, nó làm sao có thể chạy thoát? Không cần nhị đồ đệ ra tay, Vệ Tây tiện tay đã bắt kịp nó, túm cổ nó kéo vào một góc vắng.

Chó hoang tinh vừa run vừa sợ, trực tiếp biến thành nguyên hình, hóa ra là một con chó vườn lốm đốm tạp màu, nó nhe nanh trợn mắt gầm gừ cắn vào cánh tay Vệ Tây.

Hử? Thấy nó không biết điều như vậy, Vệ Tây vung quyền muốn đánh, thế nhưng không chờ nó cắn trúng cậu thì bên cạnh có một bàn tay đưa tới, vững vàng chụp lấy mỏ chó hoang, âm thanh lạnh như băng tuyết của nhị đồ đệ truyền tới, mang theo sát ý rõ rệt: "Muốn chết đúng không?"

Bị túm mỏ, cảm nhận được áp chế, chó hoang rất sợ hãi, không khỏi phát ra tiếng nghẹn ngào đáng thương, nước mắt giọt to giọt nhỏ từ đôi mắt tròn trịa trong suốt của nó trào ra.

Tình cảnh thật sự vô nhân đạo.

Người đi đường ngang qua khiếp sợ nhìn nhóm đạo sĩ, khó tin xì xào bàn tán...

"Trời ạ, đám đạo sĩ này định giết chó ngoài phố à?"

Các vị đạo trưởng: "... ... ... ..."

Mấy người cái gì cũng không biết thì đừng có ăn nói linh tinh được không.

Đồng thời ngơ ngác nhìn con chó kia: "... tự dưng cậu chạy cái gì?"

Chó hoang tinh đã từ bỏ giãy dụa, tuyệt vọng xụi lơ trong tay Vệ Tây. Sau khi chắc chắn nó đã không còn can đảm cắn người nữa, nhị đồ đệ mới buông tay, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của nhị đồ đệ, lỗ tai của chó hoang tinh cũng chán nản rũ xuống, cái đuôi kẹp chặt giữa hai chân: "Không phải mấy người tới bắt tôi sao? Nhưng thật sự tôi không làm chuyện xấu gì cả, chuyển gạch cũng nhiều hơn người khác, ăn cũng rất ít, mỗi ngày đều nghiêm túc làm việc..."

Nam béo nghe vậy thì không khỏi trào nước mắt đồng tình, danh môn chính phái thật đáng sợ, cư nhiên lại muốn thu thập một con chó nhỏ cố gắng sinh tồn như vậy.

Ngay lúc này liền nghe thấy đại đồ đệ Thái Thương Tông cả ngày vẫn luôn hung ác trừng hắn chậc một tiếng, sau đó nhích tới gần, dùng giọng điệu thân thiết hỏi: "Người anh em, cậu muốn đi nơi nào a? Tôi thấy cậu mặt mũi thanh tú, là một hạt giống tốt, có hứng thú đổi việc tiến vào giới giải trí phát triển không?"

Chó hoang tinh: "? ? ?"

Nam béo ngừng chảy nước mắt, vẻ mặt mê mang: "... ... ..."

Nhóm đạo trưởng ở xung quanh rối rít quay đầu đi chỗ khác, đừng có nhìn tôi, chúng tôi là danh môn chính phái, không chung một nhóm với Thái Thương Tông.

***

"Ngồi, ngồi đi, các ông chủ mau ngồi." Chó hoang tinh ở phía trước dẫn đường cho các vị đạo sĩ tới nơi ở của mình--- là một cái chòi bằng tôn được xây cất tạm thời cho nhóm thợ xây, chỉ có một miếng tôn mỏng như vậy, trong mùa đông lạnh lẽo thế này thì ban đêm chẳng khác gì một cái hầm băng.

Bên trong có bóng đèn chiếu sáng, một cái bình nước ấm, một cái bàn xếp, một cái giường xếp, trên giường có chăn nệm tối màu cùng vài bộ quần áo rách rưới dơ bẩn treo trên tường, không còn gì khác nữa.

Đoàn Kết Nghĩa thấy vậy thì thực có cảm giác đồng bệnh tương liên, trước khi gặp sư phụ anh cũng sống cuộc sống tồi tàn như vậy, không khỏi kéo bàn tay thô ráp của chó hoang tinh: "Người anh em, cuộc sống thực không dễ dàng a!"

Chó hoang tinh xấu hổ cười một tiếng, gỡ nón an toàn lộ ra mái tóc rối bù, lộ rõ gương mặt âm nhu khó phân nam nữ nói: "Cũng khá tốt, như bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, ít nhất cũng có được cái ổ, làm việc có tiền có cơm ăn. Trước kia tôi là chó hoang, chủ nhân ôm tôi về nuôi vài tháng, có lẽ vì tôi không đẹp nên đã vứt tôi đi. Hắc hắc, khi đó tôi phải bới thùng rác tìm thức ăn, có lúc bị người ta phát hiện còn bị đánh nữa."

Nhóm đạo trưởng nghe vậy nhịn không được đưa tay xoa đầu nó, chó hoang tinh phỏng chừng rất hiếm khi được đối xử như vậy, nó thực ngoan ngoãn híp mắt, nếu là nguyên hình thì phỏng chừng đã bắt đầu điên cuồng vẫy đuôi rồi.

"Ông chủ." Nó vừa hưởng thụ niềm vui được xoa đầu vừa dè dặt hỏi Vệ Tây: "Cậu thật sự cho tôi công việc mới à? Tôi không có trình độ học vấn cũng không biết chữ, mọi người vẫn luôn nói mù chữ sẽ không tìm được việc."

Đoàn Kết Nghĩa cho chó hoang tinh xem video của nhóm heo rừng tinh, heo rừng tinh hiện giờ gấp gáp muốn kiếm tiền nên đã cùng nhóm đàn em chính thức ra mắt, bởi vì dáng vẻ xuất sắc, gương mặt lại đẹp, sau khi được Khâu Quốc Khải xào trộn một phen liền có chút danh tiếng trên mạng, đã liên tiếp nhận được vài hợp đồng.

Đoàn Kết Nghĩa nói: "Nhìn thấy không? Đây chính là tiền bối của cậu, lý lịch của bọn họ còn không bằng cậu ấy, cậu tốt xấu gì cũng có hộ khổ thành phố, đám bọn họ bò từ trong rừng núi ra mà còn nổi được mà, gia nhập Thái Thương Tông, chỉ cần cố gắng thì hết thảy đều có thể."

Chó hoang tinh nhìn dáng vẻ rạng rỡ của các vị tiền bối ở trước ống kinh mà chảy nước mắt hâm mộ: "Thật tốt quá! Tiền lương của tôi bây giờ ngoại trừ tiền cơm thì còn phải tiếp tế cho các anh em lưu lạc bên ngoài, ông chủ công trường không chịu cho bọn họ vào ở chung lều với tôi, nếu có tiền thì tôi có thể tìm nhà cho bọn họ ở. Không cần mỗi ngày dãi nắng dầm mưa cực khổ như vậy nữa."

Đoàn Kết Nghĩa cũng lau nước mắt: "Tiểu thiên sứ hiền lành tốt bụng tiếp tế chó hoang, nhân thiết này quá tốt, cậu khẳng định sẽ hút fan."

Các vị đạo trưởng: "..."

Vốn các vị đạo trưởng chỉ muốn một lưới bắt hết nhãn tuyến trải rộng khắp thành phố của Tu Sinh Giáo, vì thế chỉ đành cố nhịn câm nín hỏi: "Cậu có phương thức liên lạc với nhóm tinh quái khác hợp tác với Tu Sinh Giáo không?"

"Có có!" Chó hoang tinh vội vàng móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại Nokia không biết là đời nào đã sớm bị đào thải, khó khăn mở danh bạ, bấm gọi một người: "Alo, anh A Ngưu, anh đang ở đâu vậy?"

A Ngưu, xem ra là một con trâu, mọi người không khỏi tưởng tượng ra một hình tượng trung thành trung hậu.

Giây tiếp theo đầu dây bên kia mơ hồ truyền tới tiếng trầm thấp hùng hậu dễ nghe như phát thanh viên trên đài, cực kỳ thu hút tâm trí người nghe...

"Cẩu đản, anh đang giao ga."

Các vị đạo trưởng: "... ..."

Chỉ một chốc sau, trong lều nhỏ lụp xụp xuất hiện một đám tuấn nam mỹ nữ vẻ mặt khẩn trương, hiện trường cứ như một buổi tụ họp đồng phục...

Chó hoang tinh bắt đầu giới thiệu từng người một.

Người nam cao lớn mặc đồng phục tiệm ga XX là lão ngưu tinh ở huyện kế bên Tân Nam, cày bừa cho chủ cả đời, tới khi già rồi thì chủ muốn đưa nó tới lò mổ, nó chỉ đành bất đắc dĩ hóa hình rời đi, một lần có thể khiêng bốn năm bình ga, một hơi leo cả năm tầng lầu mà không thở dốc.

Anh trai mặc tạp dề tiệm lẩu XX có mặt mũi ngang tàn như tổng tài bá đạo là con cua tinh tới từ hồ Dương Rừng, lúc bị chuyển tới cửa hàng ở Tân Nam thì vùng vẫy bỏ trốn, hiện giờ phụ trách rửa chén bát ở tiệm lẩu, rửa vừa nhanh lại sạch.

Còn có chim én tinh làm phục vụ tiệm cơm cùng chuột tinh làm nhân viên dọn dẹp cống thoát nước thành phố v...v....

Thoạt nhìn... thì cũng phù hợp với kỹ năng thiên phú của bọn họ.

Chuột tinh tiến vào cuối cùng vừa đối mặt với tầm mắt Quyền đạo trưởng liền xoay người muốn chạy, dáng vẻ có tật giật mình này vừa thấy đã biết là ai, Quyền đạo trưởng quát to một tiếng đè nó xuống, chuột tinh mặc đồng phục bảo vệ môi trường bắt đầu gào khóc: "Đại sư tha mạng a! ! ! Là Trương giáo chủ bảo tôi theo dõi mọi người nên tôi mới đi nhìn lén! Tôi cũng không biết ngài đột nhiên lại cởi quần áo, vừa định rời đi thì bị ngài phát hiện! Tôi thật sự không có ý muốn ăn đậu hủ của ngài a! !"

Quyền đạo trưởng đè chặt con chuột, nhìn ánh mắt to đen bóng ngập nước của nó thì lại càng xấu hổ hơn, sống chết không nói ra được mình bị chiếm tiện nghi.

Nhóm đạo trưởng khác cũng vô thức lộ ra biểu tình 'Già quắt queo như ông mà được tiểu thịt tươi xinh đẹp thế này nhìn cảnh trần trụi thì ông mới là kẻ chiếm tiện nghi ấy'.


Quyền đạo trưởng thực bi thương với cái thế giới nhìn mặt này, ngay cả chiến hữu cũng phản bội, thật sự không còn đạo lý nào để nói nữa mà.

Bi thương cùng với ông còn có nam béo của Tu Sinh Giáo.

Trong lều bắt đầu diễn màn Thái Thương Tông tuyển mộ nhân viên, hắn thì bị Quyền đạo trưởng mất mác túm còng tay kéo ra ngoài ngồi sóng vai ở cửa, hốt hoảng nhìn ánh sao lung linh trên đỉnh đầu.

Dòng lệ nóng hổi cuồn cuộn từ khóe mắt nam béo trào ra....

Sư phụ, các vị sư huynh, chúng ta không chỉ có thực lực cùi bắp, ngay cả làm môi giới cũng không thể giới thiệu việc làm tốt bằng người ta a!

Thương trường như chiến trường, không có sức cạnh tranh thì không có quyền lên tiếng, nhân viên của chúng ta đã sắp bị đồng hành móc rỗng rồi mọi người biết không vậy?

***

Ban đêm, nhóm Vệ Tây dẫn chó hoang tinh rời đi thì bị quản đốc cản lại. Quản đốc kia thường ngày vẫn luôn vênh mặt hất hàm sai khiến chó hoang tinh, hiện giờ thấy nó muốn đi thì không chịu: "Mấy người dựa vào cái gì muốn dẫn hắn đi, tiền giới thiệu tôi cũng đã giao cho Tu Sinh Giáo rồi, đã thỏa thuận là nó phải làm đủ năm công trường với tôi mới đi được!"

Mọi người vừa nghe liền hiểu, Tu Sinh Giáo giới thiệu công việc cho yêu tinh có thu tiền huê hồng a!

Đối diện với ánh mắt 'sao đám các người lại rác rưởi như vậy, thời đại gì rồi mà còn bốc lột lao công như vậy chứ hả' của Đoàn Kết Nghĩa, nam béo xấu hổ cúi đầu: "Sư phụ tôi còn phải mua nhà mà..."

Nhìn pháp khí bọn họ cầm theo, quản đốc có chút sợ hãi: "Mấy người đừng tưởng mặc đạo bào là tôi sợ, có làm pháp sự cũng đừng hòng mang công nhân của tôi đi!"

Tội danh buôn bán nhân công trái phép này dĩ nhiên phải kiên quyết diệt trừ, quản đốc không cho đi, nhóm đạo trưởng liền dứt khoát gọi 110.

Quản đốc: "... ... ..."

Nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, nhóm đạo hữu của đạo hiệp Tân Nam hay tin chạy tới, nhìn thấy yêu khí ngất trời thì còn tưởng nhóm đạo hữu từ đế đô tới bị yêu tinh quấy rối, khiếp sợ muốn chạy tới giải cứu.

Kết quả vừa chạy nửa đường thì nghe đại đồ đệ cao lớn tên là Đoàn Kết Nghĩa của Thái Thương Tông chỉ mặt quản đốc công trường tố cáo với cảnh sát: "Anh cảnh sát! Cái tên này muốn hạn chế phi pháp quyền tự do thân thể của nhân viên chúng tôi!"

Nói xong liền đưa tay tỏ ý bảo hộ một tiểu yêu tinh có dáng mạo âm nhu nam nữ khó phân, an ủi vỗ vai nó: "Cẩu đản đừng sợ! Sư phụ cùng nhóm đại sư sẽ bảo vệ cậu!"

Con yêu tinh này mặc quần áo nhăn nhíu tơi tả, tay còn cầm cái nón bảo hộ tối màu, hiền lành rũ đầu nhìn chằm chằm đôi giày rách trên chân mình, ánh mắt ướt át, khí tức cả người thực lanh lợi.

Nhân loại quản đốc kia thì bị cảnh sát bắt lại, quỷ khóc sói tru gào rống bảo mình đã dùng bao nhiêu tiền để mua tên nhóc thiếu niên này từ Tu Sinh Giáo.

Cảnh sát vừa nghe thì phát hiện lại còn buôn bán người? Vốn chỉ muốn bắt về điều giải giáo dục một chút, bây giờ thì trực tiếp còng lại nhốt vào xe. Này chính là đại án.

Các vị đạo hữu Tân Nam yên lặng một chốc, cuối cùng phái Niên đạo hữu tiến tới dò hỏi, Niên đạo trưởng ngây ngốc nhìn tiểu yêu bị đại đồ đệ Thái Thương Tông ôm trong lòng cùng đám yêu tinh mặc đủ loại đồng phục kỳ quái ở bên cạnh, do dự hỏi: "Các vị đạo hữu, bọn họ là..."

Các vị đạo trưởng đạo hiệp đế đô nhìn nhau vài lần, cũng không biết nên giải thích thế nào, không thể làm gì khác hơn là hàm hồ đáp: "... không có gì, chính là giải cứu nhóm tiểu yêu bị lũ đa cấp tà giáo cùng môi giới lừa đảo mà thôi."

Đoàn Kết Nghĩa cũng nói: "Không cần lo lắng, chúng tôi sẽ cung cấp cho chúng công vị thích hợp."

Các vị đạo trưởng Tân Nam: "? ? ? ?"

Tác phong của nhóm đạo hữu tới từ đế đô này có phải không được bình thường không? ! Các người rốt cuộc tới đây để làm gì? !

.83.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play