Vương lão thái vừa nghe nói bệnh phù chân của mình và bệnh táo bón của bạn mình có thể trị khỏi thì vui sướng không thôi, lập tức xin thỉnh hai bức tượng thiên tôn, quyết định từ nay về sau sẽ cung phụng lâu dài vị thiên tôn này.

Vương lão thái còn hào hứng đốt hai túi nhang, sau đó thành kính tế bài, bất quá không biết có phải ảo giác hay không, bà cứ cảm thấy nhang hôm nay cháy đặc biệt yếu, ánh lửa cứ chớp lóe chớp lóe cứ như thoi thóp sắp tắt ngúm.

Vương lão thái suy tư một chốc rồi bỏ qua, đại khái là gần nhất thời tiết quá lạnh đi.

Vệ Tây ngược lại nóng muốn chết, nhiệt độ từ miếng ngọc bội tỏa ra nóng tới mức làm cậu muốn tan chảy, cậu vốn không sợ đau nhưng lúc này mặc dù đã cách lớp áo vẫn bị nóng tới không chịu nổi, khoảnh khắc cậu đáp ứng Vương lão thái, ngọc bội lại đại phát thần uy, đầu ngón tay bị nóng tới đau đớn, cậu nhịn không được tê một tiếng.

Kỳ dị là cậu vừa kêu như vậy thì nhiệt độ miếng ngọc lập tức hạ xuống.

Nhị đồ đệ ở bên cạnh nghe âm thanh liền quay đầu qua: "Sao vậy?"

Vệ Tây buông miếng ngọc, nhiệt độ của nó đã nhanh chóng biến thành nhiệt độ da thịt có thể tiếp nhận, cậu nghi hoặc chà xát ngón tay: "Không có gì, bị nóng chút thôi."

Tay lập tức bị nhị đồ đệ nắm lấy kiểm tra, đầu ngón tay bị phỏng tới ửng đỏ bị chạm nhẹ một cái, nhị đồ đệ nhíu mày, ý thức được gì đó, anh nhìn về phía ngực Vệ Tây: "Là miếng ngọc kia à?"

Vệ Tây gật đầu.

Chân mày Sóc Tông lại càng nhíu chặt hơn, lúc ở trong núi anh cũng từng bị miếng ngọc này nóng phỏng một lần, cảm thấy có gì đó không đúng: "Miếng ngọc này không rõ lai lịch, lấy xuống đi đừng đeo nữa."

Vệ Tây lắc đầu: "Này là sư tổ con truyền lại cho ta làm lệnh bài chưởng môn, sẽ không hại ta."

Giọng điệu mặc dù bình thường nhưng lộ rõ tín nhiệm sâu sắc dành cho Vệ Đắc Đạo, sâu sắc đến mức làm Sóc Tông nhịn không được nghi hoặc.

Tính cách hiện giờ của Vệ Tây rốt cuộc làm sao dưỡng thành? Người sư phụ đã qua đời kia rốt cuộc là người thế nào, cư nhiên có thể làm Vệ Tây biến hóa tới mức này.

Vệ Tây cự tuyệt ý tốt của đồ đệ xong thì cảm thấy nhiệt độ của miếng ngọc lại càng thoải mái hơn, lập tức nói: "Xem nè, đã tốt lắm rồi."

Sóc Tông yên lặng một hồi, sờ sờ đầu ngón tay Vệ Tây không nói gì.

...

Liên Đô Quan tập trung rất nhiều đạo trưởng quen mặt, Vệ Tây dẫn theo học trò tới nơi mới phát hiện Đàm Phú cũng có mặt, trên cái bàn trước mặt đặt một lá bùa hộ mạng cực kỳ quen mắt.

Vệ Tây nhìn lá bùa kia một cái: "Bùa thế mạng?"

"Tiểu Tây!" Đàm Phú gọi: "Mau tới xem tin tức nè con! Cái người đưa bùa cho chú đã chết rồi!"

Đàm Phú là bạn tốt của Vệ Thiên Di nên xưng hô đặc biệt thân thiết, Vệ Tây cũng không để ý tiến tới nhìn một cái, trên máy tính bảng trong tay Đàm Phú đang phát tin tức. Nội dung về một vụ tai nạn giao thông vừa mới xảy ra trên tuyến đường cao tốc Tân Nam, một chiếc xe thể thao lao vùn vụt không rõ nguyên nhân đảo tay lái tông vào miệng đường hầm, chủ xe chết tại chỗ, mạng truyền thông đăng tin chủ xe là con gái của một nhà phú thương có tiếng ở Tân Nam.

Đàm Phú khẳng định chỉ màn hình: "Chính là cô ta, tôi tuyệt đối không nhận sai, sau khi thấy tin lập tức tới tìm mọi người."

Vệ Tây nhìn qua nhị đồ đệ ở ngay bên cạnh, nhị đồ đệ trầm giọng nói: "Bùa thế mạng bị phá, kiếp số cô ta trở lại như cũ, xem ra cô ta quả nhiên muốn chuyển họa sát thân."

Đàm Phú nhìn hiện trường tai nạn thảm khốc trên tin tức, nghĩ tới chính mình suýt chút nữa đã thay đối phương trở thành nhân vật chính trong vụ tai nạn kia, tóc gáy cả người đều dựng đứng: "Cái này cũng quá khủng khiếp đi, may mà Tiểu Tây ra tay trợ giúp, bằng không cái mạng già của chú chắc đã ngỏm sớm rồi."

Nói cám ơn xong, Đàm Phú mới nhớ với ngày ấy vợ chồng Huống Chí Minh cũng tham gia làm pháp, liền vội vàng tăng thêm một câu: "Đương nhiên, Huống đạo trưởng cùng Hứa đạo trưởng cũng cực khổ rồi."

Nghĩ tới tình huống ngày đó, Huống Chí Minh không khỏi xấu hổ nói: "Đều là Vệ đạo hữu xuất lực, chúng tôi kì thực cũng không giúp gì cả."

Sau phút xấu hổ, biểu tình Huống Chí Minh trở nên nghiêm túc, nói với Vệ Tây: "Phiền toái bùa thế mạng của Đàm tiên sinh mặc dù đã chấm dứt nhưng Vệ đạo hữu vẫn phải cẩn thận một chút, tôi cùng mấy vị đạo hữu khác suy đoán bùa này xuất phát từ Tu Sinh Giáo, bùa thế mạng bị phá, người làm bùa nhất định sẽ bị phản phệ, thù của hai bên cũng kết. Thủ đoạn của Tu Sinh Giáo rất lạ thường, trừ bỏ dùng khí công phát triển tín đồ còn có thể đuổi bắt quỷ hồn, nghe nói còn có chút quen hệ với minh soa địa phủ."

Vệ Tây: "Minh soa địa phủ?"

Sau khi xuống núi cậu đã thấy không ít âm hồn nhưng minh soa thì chưa từng gặp.

"Nghe nói bọn họ từng mời minh xoa câu hồn phách một vị cảnh sát mặc thường phục đang điều tra về bọn họ." Huống Chí Minh giải thích xong thì cũng đoán được Vệ Tây chưa từng gặp nên cười bổ sung: "Do khác biệt giáo phái thôi, chứ minh soa cũng rất ít giao thiệp với chúng ta, trước giờ hai cõi âm dương không liên hệ nhiều, với lại Liên Đô Quan thực sự quá nhỏ, có thể tới lui với minh soa chỉ có các đạo quan lớn có pháp môn đặc thù, tỷ như Miếu Thành Hoàng ở bản xứ cùng Thần Tiên Cung. Miếu Thành Hoàng thì khỏi nói rồi, còn Thần Tiên Cung thì nghe nói là suốt mấy đời có quan hệ rất tốt với quỷ soa."

Nói tới đây, Huống Chí Minh nhìn về phía một vị đạo trưởng đứng trong đám người, giới thiệu: "Vừa vặn, hôm nay Ngọc đạo trưởng của Thần Tiên Cung chuẩn bị mời quỷ soa tới hoàn hồn."

***

Ngọc đạo trưởng dẫn bọn họ cùng tới bệnh viện, ông cần mời quỷ soa trợ giúp một cô bé an tĩnh ngủ say trên giường bệnh.

"Trước đó tín đồ này gặp tai nạn giao thông, thân thể không sao nhưng hồn bị dọa sợ chạy mất rồi." Ngọc đạo trưởng giải thích: "Con bé còn quá nhỏ, sinh khí yếu, tôi đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể xác định chính xác hồn con bé đã chạy đi đâu, chỉ đoán là đã bị câu nhầm với sinh hồn khác ở hiện trường tai nạn, hiện giờ phải thử mời quỷ soa tới hỏi một chút."

"Có chuyện câu sai hồn nữa à?" Đoàn Kết Nghĩa nhịn không được phỉ nhổ với sư phụ nhà mình: "Quỷ soa làm việc cũng quá qua loa đi."

"Tôi cũng không dám khẳng định, chỉ là suy đoán thôi." Thái độ của Ngọc đạo trưởng đối với quỷ soa rất cẩn trọng, không hùa theo chế nhạo, chỉ cười nói: "Với lại hiện trường tai nạn quá lớn, số lượng hồn cần câu quá nhiều, khi ấy con bé xuất hồn ra ngoài rồi bị câu đi thì rất khó phát hiện."

Nói xong lời này, Ngọc đạo trưởng liền bày ra giấy tiền vàng bạc cùng tế phẩm để mời quỷ soa rồi bắt đầu niệm chú, Vệ Tây vừa quan sát động tác của ông vừa nghe Huống Chí Minh nhỏ giọng hỏi: "Vệ đại sư, tôi cùng Phong đạo hữu đã thương lượng rồi, chuẩn bị đề cử Thái Thương Tông của cậu vào hiệp hội đạo giáo bản xứ, bất quá hiện giờ cục tông giáo thẩm tra rất nghiêm, với tình huống của bên cậu, tụi tôi không dám đảm bảo có thể thuận lợi thông qua hay không. Vì thế muốn nói trước với cậu một tiếng."

Chuyện liên quan tới tông môn nhà mình, Vệ Tây vừa nghe liền khẩn trương: "Là sao?"

"Chủ yếu là vì quan của cậu chỉ có... giấy phép kinh doanh công ty." Đây là lần đầu tiên Huống Chí Minh đụng phải một đạo quan từ trên xuống dưới hoàn toàn không có tờ chứng từ đạo sĩ nào như vậy, còn cái giấy phép kinh doanh kia thì thực sự vô ngữ: "Hiệp hội không nhất định đồng ý thông qua giấy phép này, nếu các cậu có thẻ ngành thì tốt quá."

Vệ Tây nhịn không được nhíu mày: "Cộng thêm chứng minh nạp thuế cũng không được à?"

Huống Chí Minh: "...tôi cảm thấy chắc không được."

Vệ Tây lập tức sầu lo, không ngờ ra ngoài núi lại có nhiều quy củ như vậy, lập tông môn thôi mà hết chứng nhận này tới chứng nhận kia.

Lúc đang nói chuyện, Ngọc đạo trưởng đứng bên giường bệnh sau khi thử vài lần rốt cuộc mời tới một vị minh soa, đối phương cầm xiếng xích, âm khí dày đặc xuất hiện trong phòng bệnh, trên người mặc trường bào, thái độ tựa hồ có chút mất kiên nhẫn, thế nhưng khi nhìn rõ người gọi mình là Ngọc đạo trưởng cùng tiền âm phủ ông đốt thì biểu tình lập tức biến hóa, tựa hồ rất thân: "Là ông à Ngọc đạo trưởng, tôi đang chuẩn bị tới bệnh viện câu hồn, ông gọi tôi có chuyện gì không?"

Ngọc đạo trưởng đốt xong tiền giấy mới khách khí giải thích chuyện hồn phách bé gái nằm trên giường không thấy, quỷ soa không chút khách khí nhận lấy tiền giấy rồi mới cầm lấy ngày sinh tháng đẻ cùng địa chỉ gặp tai nạn của cô bé, quỷ soa suy nghĩ một chút rồi bừng tỉnh rời đi.

Một lát sau quỷ soa một lần nữa xuất hiện, còn dắt theo một hồn phách ngây ngây ngốc ngốc: "Ông xem thử xem có phải hồn phách con bé không? Hồn phách này đã ngây người trong tổ bắt hồn vụ tai nạn bên Bắc Lộ mấy ngày nay rồi, tôi cũng thực khó hiểu vì không tìm thấy tư liệu về hồn phách này."

Ngọc đạo trưởng mừng rỡ nói: "Cám ơn, chính là cô bé!"

Minh soa kia không khỏi oán giận: "Ông nói coi cái con bé này có phải hùng hài tử không chứ, hiện trường tai nạn mà cũng chạy lung tung, vụ này phải bắt hơn ba mươi hồn, tụi ông bận phía trên, tụi tôi ở dưới cũng bận lắm a."

Vừa nói, minh soa vừa ném hồn phách ngơ ngác kia lên giường: "Đi đi đi!"

Huống Chí Minh kinh ngạc nói với Vệ Tây: "Thật sự là câu sai hồn?"

Sau khi kinh ngạc thì lại cảm thấy may mắn thở dài: "May mà Ngọc đạo trưởng có quan hệ tốt với minh soa, bằng không cứ tiếp tục trì hoãn, gia đình cô bé từ bỏ chữa trị thì hậu quả đúng là..."

Vệ Tây nhìn chằm chằm dáng vẻ minh soa: "Đó là Hắc Bạch Vô Thường à?"

Nhìn không giống lắm a.

Sau lưng truyền tới tiếng giải thích của nhị đồ đệ: "Minh soa câu hồn bình thường của Minh phủ mà thôi, hẳn là lệ thuộc nha môn thổ địa phụ cận Thần Tiên Cung nên có quan hệ tốt với Thần Tiên Cung."

Nói ngắn gọn chính là cấp dưới, là chân chạy của Hắc Bạch Vô Thường, quốc thổ lớn như ngành, ngành nào cũng cần phân chia kỹ càng chu đáo, thành hoàng ti thổ địa miếu đều có cương vị tương tự, việc câu hồn cũng cần phân chia theo khu vực.

Ồ....

Vệ Tây gật đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt quỷ soa lia tới, chỉ thấy đối phương đột nhiên sửng sốt.

"Ô." Quỷ soa cầm xích nhích tới gần, trên dưới quan sát dáng vẻ Vệ Tây một vòng: "Vị này có phải là Vệ đạo trưởng của Thái Thương Tông không?"

Vệ Tây không hề hoảng sợ, thậm chí còn cảm thấy quỷ soa âm khí nồng đậm, có lẽ ăn rất ngon: "Ông biết tôi?"

Ánh mắt nhìn chằm chằm quỷ soa của Sóc Tông lập tức trở nên sắc bén, những người khác ở trong phòng cũng bị biến cố này kinh sợ, lập tức trao đổi ánh mắt---- bị minh soa nhận ra, chẳng lẽ Vệ đạo hữu đã tới dương thọ?

Chỉ thấy minh soa nghe vậy liền vỗ đầu, cười lớn: "Thật đúng là ngài a, đúng dịp đúng dịp quá, tôi đang chuẩn bị vài ngày nữa sẽ tới tìm ngài, thật không ngờ lại gặp ở đây."

Tất cả mọi người, bao gồm cả Vệ Tây: "???"

Huống Chí Minh cũng bị dọa: "Mấy ngày nữa? Là tới dương thọ của Vệ đạo trưởng...?"

"Nào có nào có!" Minh soa thu hồi xiềng xích trong tay, cười híp mắt móc ra chứng thư: "Là như vầy, nha môn trực thuộc thành hoàng bản địa của chúng tôi gần nhất từ miệng nhóm quỷ tạm cư tra ra được vài nơi quần cư, kết quả phát hiện Thái Thương Tông ở dương gian cung cấp việc làm cho hơn bảy trăm quỷ hồn nên báo lên cấp trên. Nha môn Âm Phủ nghe vậy thì rất cao hứng, đặc biệt phê duyệt chứng thư này để tụi tôi đưa tới Thái Thương Tông."

Mọi người: "......."

Vệ Tây: "???"

***

Minh soa nhét chứng thư vào tay Vệ Tây, cười nói: "Gần đây bận rộn nhiều việc nên chưa kịp đi, hôm nay vừa vặn gặp mặt, Vệ đạo trưởng cất chứng thư trước đi, ngày khác sẽ bổ túc nghi thức. Ngài không biết đó thôi, mấy năm nay số lượng quỷ dưới Âm Phủ bùng nổ, chỗ ở không đủ đáp ứng, việc làm cũng có hạn, dẫn tới rất nhiều quỷ hồn chờ đầu thai không có việc làm, khó quản lý. Quý tông môn có thể cung cấp việc làm thích hợp cho những quỷ hồn này thật sự giải quyết được vấn đề nan giải của chúng tôi. Cân nhắc tới số lượng nhân viên đông đảo của quý công ty nhưng không thể dùng luật pháp dương gian ràng buộc, bộ ngành quản lý quỷ bản xứ đặc biệt phê chuẩn quý tông môn là đơn vị thí điểm hợp tác khiếu nại, được hưởng thụ đãi ngộ cấp chính xử, sau này nếu gặp trường hợp quỷ hồn có hành vi vi phạm kỷ cương, Vệ đạo trưởng có thể dựa vào bản chứng thư này khiếu nại với nha môn thành hoàng, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý."

Vệ Tây mê mang mở quyển chứng thư trong tay, quả nhiên có con dấu hồng hồng đỏ đỏ --- Âm Tào Nha Môn.

Minh soa có chút hướng tới nhìn con dấu đại diện cho cơ quan hành chính cao cấp nhất của Âm Phủ. Đơn vị thí điểm hợp tác khiếu nại, đãi ngộ cấp chính xử, vì muốn kích lệ cùng giải quyết vấn đề nghề nghiệp của quỷ rảnh rỗi, nha môn cư nhiên tung ra phần thưởng thực dụng như vậy, không nói tới đãi ngộ cấp chính xử, ông đây làm minh soa câu hồn nhiều năm như vậy, làm việc mệt lã mới được đánh giá ưu tú, trở thành một hoa trưởng nho nhỏ trong nha môn thành hoàng bản địa. Còn đơn vị thí điểm hợp tác khiếu nại này có thể nói là toàn quyền nắm giữ số mệnh của tất cả âm hồn tạm cư ở dương gian.

Từ trước tới nay nha môn Âm Phủ vẫn luôn tỏ thái độ không tra cứu với nhóm quỷ hồn vì không có âm trách mà lén lút ẩn núp ở dương gian, bất quá cũng vì dương gian có rất ít người có thể tới khiếu nại với nha môn thành hoàn, nhóm minh doa bọn họ thường ngày rất hiếm khi nhận được tố cáo, lúc có vấn đề không quá nghiêm trọng, chỉ cần thu được chút chỗ tốt sẽ ậm ừ cho qua.

Kết quả bây giờ Thái Thương Tông có quyền trực tiếp tố cáo lên cơ quan cao nhất, từ nay về sau âm hồn quỷ quái nếu mắc sai lầm thì làm sao trốn thoát?

Minh soa nghĩ mà khô miệng khô lưỡi, thái độ cũng đặc biệt khách sáo, lãnh đạo thượng cấp đã đặc biệt nói qua phải tạo quan hệ tốt với công ty có thể cung cấp công ăn việc làm cho quỷ hồn này.

Thế nhưng tùy ý quỷ soa suy nghĩ linh tinh thế nào, trong đầu Vệ Tây lúc này chỉ có một việc.

Cậu lật qua lật lại quyển chứng thư, cảm thấy nó chẳng khác gì văn bằng công chứng công ty kinh doanh chính quỷ cả, vì thế lập tức nghĩ tới vấn đề nan giải trước mắt.

Cậu đưa quyển chứng thư tới trước mặt Huống Chí Minh, thử dò hỏi: "Huống đạo trưởng, hiệp hội đạo giáo không đồng ý giấy phép kinh doanh, vậy cộng thêm bản chứng thư này thì có thể thông qua không?"

Huống Chí Minh: "..."

Huống Chí Minh sửng sốt ngây ngốc nhìn chằm chằm phần văn kiện giờ ra trước mặt, vậy bây giờ Thái Thương Tông là cái gì? Đơn vị hợp tác với nha môn thành hoàng bản xứ? Đơn vị hành chính? Cơ cấu chính phủ?

Chờ chút, này tựa hồ không phải cơ cấu bình thường a, là cơ cấu được chính nha môn âm phủ phê duyệt?

Anh có thể tưởng tượng được phản ứng của hiệp hội quản lý sau khi mình nộp quyển sổ này rồi giới thiệu với đạo hữu quản lý Thái Thương Tông này mặc dù không có văn kiện phê duyệt cũng không có thẻ ngành đạo sĩ nhưng thật sự rất chính quy, hơn nữa còn là đơn vị hợp tác với nha môn âm phủ.

Huống Chí Minh nhất thời rơi vào ảo cảnh quỷ dị của chính mình, lẩm bẩm: "Chắc... chắc là được."

.*.

[Tác giả] Hiệp hội đạo giáo bản xứ nhận được chứng thư: "?????????????"

.*. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play