Vệ Tây không rõ nên lúc theo chân bọn họ tiếp tục đi vào nhà nhịn không được liếm liếm mảnh đĩa vỡ trong tay, phát hiện có vị đắng liền tiện tay quẳng đi.

Không biết vì sao Nguyễn Thời Hành cứ cảm thấy bầu không khí xung quanh thực khủng bố, tâm tình cũng trở nên là lạ. Cậu không dựa theo tuyến đường cũ dẫn đường cho mọi người mà bắt đầu kể lại câu chuyện nghe được về tòa nhà này, Lục Văn Thanh biết từng có một gia đình chết thảm ở đây liền sợ tới xanh mặt: "Cậu biết chuyện này mà còn dám vào đây?"

Nguyễn Thời Hành có chút không phục, nhiều người như vậy đi vào có sao đâu, cố tình mình lại xảy ra chuyện? Mới đầu Lục Văn Thanh cũng thấy kỳ quái, nghe đối phương nhắc tới chuyện mình gặp đủ thứ xúi quẩy thì lập tức muốn đập chết người bạn để chỏm của mình: "Tôi biết rồi, nhất định là vì lần vạ miệng đó nên vận thế của cậu bị biến thấp. Cũng tại cậu, vốn chỉ cần chống đỡ một chút là qua chuyện, tai họa thế này cũng không dễ dàng ảnh hưởng tới cậu. Thế nhưng cố tình trong thời kỳ đặc thù lại chạy tới chỗ như vậy chơi, trong cả đám vận thế của cậu thấp nhất, không dây dưa cậu thì dây dưa ai?"

Sắc mặt Nguyễn Thời Hành tái nhợt, Lục Khuyết nghe vậy thì nhíu mày nhìn xung quanh: "Cả nhà chết bất đắc kỳ tử như vậy hẳn là ác quỷ quấy phá, thế nhưng trong nhà này lại không có sát khí nặng như vậy."

Sự thực là bọn họ quanh quẩn một vòng, ngay cả tủ lạnh trong bếp Vệ Tây cũng mở ra xem thử nhưng không tìm được thứ gì khả nghi.

Bệnh của Nguyễn Thời Hành vẫn chưa hết, cộng thêm ngủ không đủ nên tinh thần suy sút, lúc này thể lực đã có chút không chống đỡ nổi, không có cách nào, mọi người chỉ đành quyết định để Lục Văn Thanh lưu lại phòng khách bồi Nguyễn Thời Hành nghỉ ngơi, Vệ Tây cùng Lục Khuyết dẫn theo Đoàn Kết Nghĩa tiếp tục điều tra.

Lục Khuyết đi phía trước một hồi thì đột nhiên dừng lại, lạnh lùng quay đầu lại nói: "Cậu đi trước."

Vệ Tây thực tiếc nuối, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Khuyết cả một đường, càng nhìn lại càng thấy ngon, trước đó người duy nhất hợp khẩu vị cậu như vậy chính là tên Sóc Tây khó đánh khó dây dưa kia. Nếu không phải băn khoăn đối phương chính là người, sợ Vệ Đắc Đạo sẽ khóc lóc ầm ĩ thì cậu đã sớm nhào tới một hớp nuốt trọn.

Đoàn Kết Nghĩa theo Vệ Tây tiến tới, không hề bất ngờ khi một lần nữa cảm thấy Lục Khuyết đề phòng mình, đầu óc mờ mịt nhịn không được liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của đối phương, sau đó dè dặt xác nhận với Vệ Tây: "Sư phụ, tôi thật sự không nhìn nhầm, dáng dấp cậu ta giống hệt ông chồng Sóc Tông của tôi a!"

Vừa dứt lời, sau lưng liền có cảm giác ớn lạnh, Đoàn Kết Nghĩa nhịn không được quay đầu.

Lục Khuyết nhìn thẳng vào mắt Đoàn Kết Nghĩa, chỉ hận không thể xé rời người này.

May mắn trước khi Đoàn Kết Nghĩa cho rằng đối phương sẽ tiến tới đá văng mình ra khỏi nhà, Lục Khuyết rốt cuộc có phát hiện, dừng lại mở một cánh cửa phòng.

Đoàn Kết Nghĩa ló đầu nhìn một cái, bố trí bên trong rất giống phòng sách, tủ sách bàn sách có đủ. Trên tủ không có nhiều sách, trên bàn có một chiếc máy vi tính, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.

Bên trong trống rỗng, cũng không quá âm u, nhìn một hồi Đoàn Kết Nghĩa không nhìn ra được gì: "Phòng này có gì à? Nhìn rất bình thường a?"

Lục Khuyết không muốn phản ứng tới Đoàn Kết Nghĩa, trả lời cũng thực lãnh đạm: "Chính vì quá bình thường."

Mới đầu Đoàn Kết Nghĩa không hiểu, qua một lát mới giật mình hiểu ra, căn phòng này quả thực quá bình thường, cứ hệt như có người ở lâu dài vậy, nhưng cố tình lại không giống phòng làm việc của nhân viên nhà ma!

Đoàn Kết Nghĩa nhịn không được co rụt người núp sau lưng sư phụ mình, Vệ Tây thì khá hưng phấn, bởi vì cậu loáng thoáng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, liền hỏi Lục Khuyết: "Ở trong này?"

Lục Khuyết nhìn ánh mắt trong suốt của Vệ Tây, do dự một chút mới không quá tình nguyện ừ một tiếng, vừa mới dứt lời Vệ Tây đã xông vào phòng thô bạo lục lọi khắp nơi.

Vệ Tây cầm hết thảy đồ đạc lên quan sát, không có kết quả thì thuận tay ném đi, nhìn giống như ác bá xông vào nhà dân cướp bóc, không tới vài phút sách vở đèn bàn tủ két trong phòng đã ngã lăn tứ tung, ngay cả đồ đạc trong ngăn kéo cũng bị trút ra. Không biết có phải ảo giác hay không, Đoàn Kết Nghĩa cứ cảm thấy mình nghe thấy tiếng khóc thút thít trong hư không, đồng thời bầu không khí trong phòng cũng trở nên bi thương.

Không biết Lục Khuyết có cảm giác được hay không mà chỉ đứng khoanh tay, mặt không biểu tình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ nhắm mắt làm ngơ.

Vệ Tây lật tung cả căn phòng cũng không có kết quả, rốt cuộc đưa mắt về phía mảnh thiên đường cuối cùng.... chiếc bàn.

Đó là một chiếc bàn đất đơn giản, dàn máy tính màu đen im lìm nằm phía trên, phía trước là bàn phím màu trắng.

Sau lần đầu tiên bị cắn Vệ Tây theo bản năng tránh xa số pháp khí tương tự, thế nhưng Vệ Tây hiện giờ đã không còn là Vệ Tây trước kia, cậu là Vệ Tây đã học được các sử dụng di động!

Cậu bước nhanh tới trước lật ngã màn hình!

Chiếc màn hình cùng dây điện lộp bộp rớt xuống đất, mặt kính nứt ra thành hình mạng nhện, âm thanh sụt sùi thút thít mà Đoàn Kết Nghĩa tưởng là ảo giác lập tức trở nên rõ ràng hơn. Lục Khuyết nãy giờ vẫn thờ ơ rốt cuộc tiến tới trước mặt Vệ Tây đang suy nghĩ xem nên gặm từ đâu, đưa tay từ chỗ nát của màn hình túm ra một đoàn bóng đen.

Bóng đen kia càng kéo càng dài, lại còn không ngừng giãy dụa, thế nhưng cuối cùng không chống lại nổi sức mạnh của Lục Khuyết, bị kéo ra khỏi màn hình.

Lúc này Đoàn Kết Nghĩa mới thấy rõ thứ Lục Khuyết túm trong tay.... là một con quỷ nam béo núc ních!

Đầu con quỷ bị Lục Khuyết nắm, tay chân đang liều mạng giãy đạp, miệng oa oa kêu to, dáng vẻ rất rõ ràng, ngay cả chuyện không mặc áo cũng có thể nhìn ra được, Đoàn Kết Nghĩa liếc mắt nhìn một cái, vòng ngực tuyệt đối hơn size B.

Đoàn Kết Nghĩa vịn cửa wow một tiếng, cũng không biết là wow quỷ hay wow vòng ngực người ta, bất quá con quỷ này thoạt nhìn dễ xử hơn Phượng Dương Tiên rất nhiều, ỷ có sư phụ ở, anh quả thực cũng không quá sợ hãi.

Hai mắt sư phụ anh lúc này đang lóe hung quang nhào về phía quỷ nam, Lục Khuyết đưa tay túm một cái, cũng không biết lấy sức lực đâu ra thực sự túm cổ áo sau cổ xách bổng Vệ Tây lên giữa không trung. Vệ Tây nào chịu bỏ qua? Lập tức hung ác tấn công Lục Khuyết. Chiêu thức đánh nhau của Vệ Tây rất âm ngoan, không hề lưu tình, từng chiêu từng chiêu đều nhắm vào điểm trí mạng, so ra thì Lục Khuyết tựa hồ có chút do dự, vì thế nhất thời không kịp trở tay bị Vệ Tây bổ nhào tới chỗ quỷ nam, há miệng cắn.

Quỷ nam: "Oa a a a a a a!!" Này là tình huống gì a!!! Đuổi quỷ thì đuổi quỷ đi! Vị bằng hữu này sao lại dùng miệng a!!

Thấy tình cảnh này sắc mặt Lục Khuyết cũng trở nên nghiêm nghị, nào ngờ Vệ Tây cạp một phát xong liền khựng lại, qua một lúc lâu thì mở mắt ra nhìn cái đầu nắm trong tay.

Quỷ nam đã sợ tới cứng đờ, ánh mắt rưng rưng nơm nớp lo sợ chống lại tầm mắt Vệ Tây.

Vệ Tây nhìn đối phương, ánh mắt càng lúc càng bất mãn, vẻ mặt thực không cam lòng, trừng đến khi thấy quỷ nam run rẩy lẩy bẩy mới tức giận quẳng đối phương xuống đất: "Khốn khiếp!"

Khí tức trên người con quỷ này rất tinh khiết, dáng vẻ lại trong suốt, trừ bỏ dáng người đặc biệt mập thì chưa từng giết hại người!

Biểu tình Vệ Tây thực âm trầm, hận không thể trực tiếp nuốt trọng đối phương, thế nhưng cố tình lại băn khoăn Vệ Đắc Đạo, luống cuống tay chân không thể nào ra tay được.

Lục Khuyết vốn định tiến tới ngăn cản không cho Vệ Tây ăn, thấy vậy thì cũng sửng sốt, tựa hồ cảm thấy thật khó tin, ánh mắt có chút dò xét: "....sao cậu lại không ăn?"

"Ăn cái bép!" Vệ Tây rốt cuộc từ bỏ, hung ác tiến tới đạp quỷ nam một cú: "Mi không phải ác quỷ hại người à?"

Quỷ nam thực sự có chút mập, bị Vệ Tây đá lăn vài vòng mới thảm thảm thiết thiết ôm chỗ bị đá bò dậy, ủy khuất khóc thút thít: "Ai... ai là ác quỷ chứ..."

Sắc mặt Vệ Tây thực âm trầm, thoạt nhìn lại muốn đánh quỷ nam kia, Đoàn Kết Nghĩa nhìn không nổi nữa, vội vàng tiến tới khuyên can: "Sư phụ, sư phụ, bình tĩnh một chút."

"..." Lục Khuyết trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định dời tầm mắt mình khỏi người Vệ Tây. Nhìn con quỷ béo khóc thút thít trong góc tường, cảm thấy một màn quỷ dị này thực quen mắt, giống màn ở Quốc Tân Quán cách đây không lâu, vì thế lạnh lùng hỏi: "...mi nói mình không phải ác quỷ, vậy sao lại xuất hiện ở đây?"

Bị hỏi vậy quỷ nam lại càng ủy khuất hơn: "Đây là nhà tôi, tôi phải ở đây rồi a."

Đoàn Kết Nghĩa ơ một tiếng, thực khó hiểu hỏi: "Chủ nhân cuối cùng của căn nhà này không phải đột tử toàn gia trong một đêm à? Sao lại trở thành nhà cậu?"

Quỷ nam tức giận: "Đột tử chính là tôi a! Thế nào? Không được à?"

Vệ Tây đưa tay túm đại thứ gì đó ném về phía quỷ nam: "Muốn chết à? Dám nói chuyện với đại đệ tử Thái Thương Tông tôi như vậy?"

Đoàn Kết Nghĩa cảm động nhìn sư phụ mình, nắm tay áo sư phụ nhích tới gần hơn, Lục Khuyết: "..."

Quỷ nam không bị thứ kia đập trúng, nó xuyên qua thân thể cậu ta rớt xuống đất, chính là vì quá sợ hãi nên quỷ nam vẫn rùng mình, lắp bắp giải thích: "Tôi, tôi chơi game quá lâu, mấy ngày không ngủ, tự dưng chết luôn."

Hóa ra là một con quỷ đột tử... Đoàn Kết Nghĩa đồng tình nhìn cậu ta, bất quá vẫn cảm thấy không đúng: "Thế nhưng không phải bên ngoài nói là cả nhà đột tử trong một đêm à?"

Quỷ nam cười gượng: "Tôi là trạch nam, bạn gái còn không có, cả nhà chỉ có một mình tôi thôi."

Đoàn Kết Nghĩa nhìn phần ngực trắng béo của quỷ nam: "..."

Thoạt nhìn... không tìm được bạn gái cũng không có gì không đúng...

Lúc này Lục Khuyết đứng bên kia hỏi: "Nếu không phải ác quỷ thì vì sao cứ ở mãi ở đây?"

Quỷ nam ồ một tiếng: "Cái này á, muốn kiếm chút cơm ăn thôi a. Tôi một thân một mình, sau khi chết không có ai đốt giấy tiền vàng bạc nên thương lượng với đám dã quỷ ở xung quanh, quyết định mở tiệm kinh doanh. Tòa nhà lớn như vậy bỏ không thì tiếc lắm, bọn họ nói không bằng làm nhà ma, vừa vặn có công việc phù hợp. Mấy người không biết đâu, dã quỷ không có người cung dưỡng ở thủ đô nhiều lắm, chênh lệch giàu nghèo cũng lớn, trong điều kiện kinh tế thị trường suy giảm, nhiều người còn thảm hơn tôi."

Lục Khuyết trầm mặc hồi lâu, Đoàn Kết Nghĩa cũng không biết nói gì: ".... vậy còn chuyện buổi tối đi ngang qua đây có người nhìn thấy bóng người..."

Quỷ nam gãi đầu: "Trước khi gây dựng sự nghiệp thì phải chuẩn bị a."

Lục Khuyết trầm mặc: "Mi có biết vì sao hôm nay chúng ta tới đây không?"

Quỷ nam ngẩn người, ánh mắt liếc nhìn căn phòng bị Vệ Tây đập nát bét, che cánh tay vẫn còn đau đớn nơm nớp lo sợ đề phòng Vệ Tây hung hăng nhất trong ba người: "Là... là tra chuyện tụi tôi trốn thuế à? Cái này thực sự là chúng tôi sai, thế nhưng, thế nhưng lãnh đạo à, thuế này nên nộp bao nhiêu phần trăm vậy? Hơn nữa tụi tôi cũng mới khai trương thôi, chưa kiếm được bao nhiêu..."

"..." Lục Khuyết nghe không nổi nữa, trầm giọng ngắt lời: "Có người trúng tà ở nhà ma này, con quỷ kia theo cậu ta về tận nhà, quậy phá cậu ta không được an bình, mi có biết chuyện này hay không?!"

Sắc mặt tiểu quỷ béo lập tức biến đổi, chỉ tay lên trời giải bày: "Không có khả năng! Không có khả năng! Tụi tôi sao có thể làm vậy! Khách hàng chính là thượng đế a!"

Vừa dứt lời thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng kêu to của Lục Văn Thanh: "Nguyễn Thời Hành! Nguyễn Thời Hành! Cậu tỉnh lại a!!"

Quỷ nam trợn mắt há hốc, Lục Khuyết không để ý tới quỷ nam, lập tức xoay người đi ra cửa, Vệ Tây lạnh lùng liếc nhìn quỷ nam một cái rồi dẫn theo đồ đệ chạy đi, vừa ra tới phòng khách thì thấy Nguyễn Thời hành ôm chặt Lục Văn Thanh, Lục Văn Thanh thì hoảng hốt quơ kiếm gỗ đào trong tay, tình cảnh cực kỳ mờ ám, thực khó miêu tả.

Đoàn Kết Nghĩa kinh hãi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lục Văn Thanh thấy bọn họ thì lập tức giải thích: "Tôi cũng không biết là chuyện gì, Nguyễn Thời Hành đang ngồi ở đây thì đột nhiên đứng lên muốn đi vào nhà, tôi liền kéo cậu ta lại. Kết quả cậu ta liền đánh tôi, tôi vừa lấy kiếm gỗ đào ra thì cậu ta bổ nhào tới ôm tôi... A!!"

Lục Văn Thanh kêu thảm thiết, hóa ra là bị Nguyễn Thời Hành cắn vào bả vai, nhịn không được đau đớn lại càng giãy dụa lợi hại hơn. Nguyễn Thời Hành mỉm cười, gương mặt anh tuấn lại mỉm cười thực ôn nhu quyến rũ, giọng điệu nhỏ nhẹ: "Chúng ta vào trong chơi đi~"

Lục Khuyết trầm mặt: "Phụ thân." [quỷ nhập]

Tiểu quỷ béo ở bên cạnh khó tin nói: "Cái này cái này... cái này sao có thể chứ?!"

Chỉ thấy Vệ Tây bước nhanh tới trước, một cước đạp vào lưng Nguyễn Thời Hành.

Nguyễn Thời Hành bị phụ thân la to, căm hận quay đầu lại, thấy rõ dáng vẻ Vệ Tây thì biểu tình lập tức trở nên dữ tợn: "Oắt con từ đâu tới..."

Còn chưa dứt lời thì bụp một tiếng, nắm đấm của Vệ Tây đã đập thẳng vào gương mặt Nguyễn Thời Hành, một quyền này cực kỳ ác liệt, nó mang theo lửa giận cùng không cam lòng vì không thể ăn được tiểu quỷ béo, làm bắp thịt trên mặt Nguyễn Thời Hành bị đánh lệch qua một bên. Nguyễn Thời Hành kêu đau không ngừng, lập tức buông lỏng Lục Văn Thanh, tập trung đánh nhau với Vệ Tây.

Lục Văn Thanh có được tự do, bởi vì không đành lòng tổn thương người bạn từ thời để chỏm của mình nên vai bị cắn tới chảy máu, có chút sợ hãi lại lo lắng ném kiếm gỗ đào cho Vệ Tây: "Vệ Tây! Cho cậu mượn này!"

Vệ Tây quả nhiên nhận lấy, thế nhưng động tác tiếp đó lại là.... quất thẳng vào mặt Nguyễn Thời Hành.

Lục Văn Thanh: "..."

Nguyễn Thời Hành bị quất bay ra ngoài, Vệ Tây vứt kiếm, cưỡi lên người Nguyễn Thời Hành bắt đầu điên cuồng đấm đá, không hề hương tay, hoàn toàn không quan tâm chuyện thân xác này kỳ thực là của con người.

Nguyễn Thời Hành nào thắng được, nháy mắt đã bị đập không biết bao nhiêu đấm, quần áo đầu tóc rối bù, mặt cũng bị đánh lệch, mũi chảy máu, miệng há to điên cuồng gào thét muốn cắn Vệ Tây, nào ngờ lại bị Vệ Tây túm đầu liều mạng kéo lên trên!

Nguyễn Thời Hành: "A a a a!"

Vệ Tây kéo một hồi mới nhớ ra đây kỳ thực là người, cậu tức giận từ bỏ ý định xé đầu đối phương, vung tay bốp bốp bốp tát một trận, sau đó thừa dịp Nguyễn Thời Hành choáng đầu hoa mắt giơ tay kéo một cái, trực tiếp từ thân thể Nguyễn Thời Hành kéo ra một cái bóng đen.

Bóng đen này hình dáng rất quỷ dị, tiếng kêu rất thảm thiết, gương mặt dọa người, quả nhiên chính là ác quỷ.

Lục Văn Thanh vì bị thương nên rất yếu ớt, vừa thấy ác quỷ liền trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.

Ăn!

Vệ Tây không thèm để ý tới tiếng kêu thảm thiết của con quỷ, túm giò nó bắt đầu điên cuồng quật xuống đất, quật đến khi con quỷ khi hôn mê mới kéo tới, táp rụng đầu nó.

Mọi người: "..."

Tiểu quỷ béo vây xem: "..."

Con quỷ kia bị táp đầu, thân thể vẫn còn điên cuồng giãy dụa, Vệ Tây xé một mảnh ra kêu to: "Đồ nhi! Đồ nhi!"

Đoàn Kết Nghĩa biết Vệ Tây muốn làm gì, lần này không bị hù ngất xỉu, thế nhưng vẫn xanh mặt, cả người lộ rõ kháng cự: "Tôi... tôi không muốn ăn..."

Vệ Tây chậc một tiếng, đứa đồ đệ này cái gì cũng tốt, chính là quá kén ăn, thực sự làm người ta không hài lòng.

"Đã gia nhập môn phái rồi không thể tùy hứng như vậy, cái này không ăn cái kia cũng không ăn."

Đoàn Kết Nghĩa bị chỉ trích như vậy thực suy sụp nói: "Không phải, tôi tôi tôi, sư phụ, nào có người nào ăn thứ này a!"

Vệ Tây nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ vậy sao, ánh mắt quét tới chỗ Lục Khuyết mặt lạnh, cảm thấy thèm thuồng dương khí của đối phương, lại nghĩ tới lần này đối phương không cản mình như vừa nãy đụng tiểu quỷ béo, vì thế đưa tay: "Nếm thử chút không?"

Lục Khuyết có chút phức tạp nhìn Vệ Tây, tựa hồ muốn tìm tòi dụng ý của hành động này, sau khi chắc chắn là Vệ Tây muốn chia sẻ thức ăn thì đưa tay nhận lấy, mặt dù biểu tình lộ rõ ghét bỏ nhưng vẫn cắn một cái.

Đoàn Kết Nghĩa: "..."

Lẽ... lẽ nào người không bình thường chính là mình!?

Vệ Tây muốn mượn cơ hội này giáo dục Đoàn Kết Nghĩa thì chợt nghe dưới đất truyền tới một tiếng rên rỉ, cúi đầu thì phát hiện là Nguyễn Thời Hành tỉnh lại.

Gương mặt Nguyễn Thời Hành quả thực là không có chỗ nào lành lặn, má sưng phù, miệng lệch qua một bên, mũi còn rỉ máu, bất kể là mở thế nào cũng chỉ hé ra được một khe nhỏ.

Đoàn Kết Nghĩa: "..." Nói thật thì dáng vẻ này còn thảm hơn bị quỷ nhập a.

Nguyễn Thời Hành không có trí nhớ chuyện vừa nãy, nháy mắt mở mắt liền thấy Vệ Tây cưỡi trên người mình, tay nắm một thứ màu đen không có đầu đang không ngừng giãy dụa, biểu tình lạnh nhạt nhìn mình.

Nguyễn Thời Hành im lặng một hồi, há miệng, không biết vì sao có cảm giác trái tim mình đập loạn, ánh mắt từ khe hở bé xíu sáng lóng lánh: "Vệ Tây, cậu..."

"Anh muốn làm thẻ không?"

"..." Nguyễn Thời Hành trầm mặc: "Không, tôi chỉ..."

Còn chưa nói hết thì Nguyễn Thời Hành đã nghẹo đầu hôn mê bất tỉnh, Vệ Tây nghi hoặc nhìn Lục Khuyết vừa tiến tới đánh người.

Lục Khuyết trầm mặc một hồi rồi thu hồi cổ tay vừa bổ vào cổ Nguyễn Thời Hành, nhíu mày thúc giục: "Cậu mau ăn đi, đừng để người ta nhìn thấy."

Vệ Tây lập tức cuộn con ác quỷ kia lại a ô gặm một ngụm hơn phân nửa, chỉ còn lại hai cái chân túm trong tay vẫn còn cử động.

Tiểu quỷ béo ở bên cạnh vây xem toàn bộ quá trình bị dọa tới tan vỡ, sợ người tiếp theo bị ăn chính là mình, lập tức khóc lóc quỳ rạp xuống chỉ tay thề: "Đại sư! Đại sư! Các người phải tin tưởng tôi! Tôi xin thề với Quan Âm Bồ Tát, tôi thật sự không biết kẻ này là ai! Phụ trách tuyển nhân viên không phải tôi! Huống chi tụi tôi mới kinh doanh không lâu, con ác quỷ này khẳng định chưa qua được thời gian thử việc, chỉ mới làm nhân viên tạm thời thôi a!!"

Vệ Tây vừa nhấm nháp ác quỷ vừa nhìn thân thịt béo trắng nõn của tiểu quỷ.

Tiểu quỷ béo run rẩy, nghĩ là Vệ Tây không tin mình, cơ hồ khóc tới mệt lả: "Tôi chỉ là một kẻ trạch nam béo ú mà thôi! Bình thường chỉ thích ngồi chơi game! Ngay cả miệng khách nữ cũng không dám hôn trộm, sao có thể hại người a!! Ngài nhất định phải tin tưởng tôi!!"

Đoàn Kết Nghĩa: "..."

Hóa ra bình thường đồng nghiệp của tiểu quỷ này còn lén hôn trộm miệng khách nữ a...

..*.. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play