“Haiz! Ngươi nói rốt cuộc trong lòng nữ nhân suy nghĩ gì?”
Nắng sớm chiếu xuống bóng
trúc, Hồng Lãng Nhiên uống hơi say, chỉ mặc trung y trắng, lười nhác dựa vào sườn thạch tuyên, ngoài miệng lẩm bẩm tự nói.
Từ Hách rảnh rang ngồi một bên thạch trác, lấy tay chống cằm, trợn mắt nhìn trời.
“Lão Hồng! Ta hiểu được tâm tình phiền muộn không ở cạnh phu nhân! Nhưng
ngươi cứ nhắc mãi nàng ấy ở trước mặt ta, có tác dụng gì?”
Hồng Lãng Nhiên kêu rên: “Ta có nhắc nàng ấy mãi sao? Ta, ta nói chính là… Nữ nhân!”
Từ Hách sắp bị hắn làm phiền chết: “Ngươi mà được coi là Đại tướng quân?
Năm đó phụ thân ta cũng là tướng quân hàng đầu, lão thất phu đầu bạc râu xám ngươi! Quả là vũ nhục phong hào Đại tướng quân!”
Hồng Lãng Nhiên nhàn nhạt nhìn lướt qua: “Tiểu tử sinh sau, phải kính lão.”
Từ Hách lười múa mép khua môi với lão phong tử uống rượu tiêu sầu: “Lão
già ngươi ăn vạ nhà ta, ảnh hưởng ta vẽ tranh! Về nhà ôm nhi tử ngươi mà khóc đi!”
“Tiểu bạch kiểm vô tình vô nghĩa!”
“Ngươi mở to hai mắt mà nhìn, hiện tại ta có điểm nào giống dáng vẻ tiểu bạch kiểm!”
Hồng Lãng Nhiên ‘hắc hắc’ cười lạnh: “Ngươi có dám cạo bộ râu mép xấu muốn chết kia đi không?”
“Ngươi có dám cạo cùng ta không?”
Hồng Lãng Nhiên xưa nay được xưng danh râu đẹp, tất nhiên không mắc lừa:
“Chuyện cười! Đường đường Đại tướng quân trấn quốc không có râu, chẳng
phải giống quan nội thị trong cung?”
Từ Hách cười nói: “Hóa ra chưa say thật à!”
Ngay sau đó, Hồng Lãng Nhiên lại cằn nhằn không dứt, nói phu nhân mình an
thủ trong nhà hơn hai mươi năm như một, không nghĩ ra tại sao muốn đi du ngoạn.
Hắn quen giao thiệp với võ nhân, mặc dù
đối với Nguyễn Thời Ý cầu mà không được, cũng không tốn nhiều tâm tư
nghiền ngẫm ý nàng. Huống chi đối với phu nhân nhà mình luôn ôn nhu săn
sóc, chưa từng oán hận một lời?
Từ Hách nhận ra
áy náy và nhớ thương từ trong oán giận lải nhải của hắn, không tiếp tục
chế nhạo, mà khuyên hắn nên nghĩ biện pháp dỗ dành.
“Dỗ dành?” Hồng Lãng Nhiên cau mày, “Đã là lão phu thê, còn phải dỗ?”
Từ Hách cười nhạt một tiếng: “Trước kia mới đầu ta cũng không hiểu suy
nghĩ của Nguyễn Nguyễn, cộng thêm… Nàng đã từng già đi, lại biến trẻ,
tâm tình còn phức tạp hơn lão thái thái hoặc tiểu cô nương bình thường.
Nhưng một năm nay ở chung như gần như xa, ta dường như hiểu được mâu
thuẫn của nàng, càng hiểu được nàng có nhiều kinh hỉ hơn lúc còn trẻ.”
Hắn dừng một chút, không kìm lòng được khen ngợi thê tử: “Năm đó, nàng tài
hoa hơn người, mỹ mạo hơn người, tính tình dịu ngoan, biết đại thể…
Nhưng hôm nay, nàng không chỉ có những ưu điểm này, còn trở nên mạnh mẽ
trong những năm trau dồi, có cách dạy dỗ tử tôn…”
Hồng Lãng Nhiên tiếp lời nói: “Đúng thế! Tiểu Nguyễn thật là tốt nhất! Thật
đáng tiếc, ánh mắt chọn nam nhân lại kém, ở giữa ta và ngươi lại chọn
ngươi!”
Từ Hách thuận tay lấy đũa kẹp móng heo
đông đập tới: “Ngươi đã có tức phụ! Cả ngày cứ nhắc mãi tức phụ nhà
người ta! Muốn chết hả!”
Hồng Lãng Nhiên trở tay một cái, bổ miếng móng heo đông bay về phía cửa, khiến đám khuyển tranh nhau.
“Trái lại cũng đâu phải nhắc mãi… Từ năm ngoái nàng ly thế, ta liền thử từng
chút xóa sạch nàng trong lòng. Nhưng ngươi phải biết rằng, ta và nàng
giao thiệp gần 50 năm! Thời gian tuổi thơ ta làm bạn với ngươi, cũng
không muộn hơn với nàng mấy năm!”
Từ Hách nhanh ăn giấm tới chết.
Quả thật, hắn và Nguyễn Thời Ý quen biết, yêu nhau, bên nhau… Đến chia lìa
sau lại gặp, khoảng thời gian này, gộp lại mới chỉ có sáu, bảy năm!
Mỗi khi nhớ tới khoảng thời gian bỏ lỡ, hắn lại không nhịn được hỏi mình, vì sao một giấc ngủ lại lâu như vậy.
Giữa hai lông mày Hồng Lãng Nhiên vừa có mất mát cũng vừa có kiêu ngạo:
“Ngươi không hiểu được bản thân đã bỏ qua cái gì. Ai nấy đều tán dương
Từ Thái phu nhân, hơn nửa là cống hiến của nàng với Từ gia… Nhưng điều
thời trẻ nàng làm, hiếm có ai biết.”
Tuy Từ Hách không cam tâm nhưng không phải không thừa nhận, Hồng Lãng Nhiên đúng là lão bằng hữu làm bạn cùng Nguyễn Thời Ý đi qua đời người dài đằng đẵng.
Lần này, hắn không cắt ngang đối phương.
Hồng Lãng Nhiên ngồi thẳng người, chỉnh lại áo bài, khuôn mặt anh lãng mơ hồ để lộ tang thương.
“Một năm nọ, 300 dặm phía nam kinh thành xuất hiện bệnh dịch, người trong
thành e sợ lây lan, đổ xô quyên góp xây sửa miếu tu thân. Đông đảo
thương gia hưởng ứng, chỉ có Tiểu Nguyễn lên tiếng.”
“Nàng nhìn kỹ mọi người chất vấn, ‘Các ngươi quyên tiền vì chuyện gì?’ nhiều
người đáp ―― tích đức tu phúc. Tiểu Nguyễn xưa nay ôn hòa, một giây đó
lại cười đến lạnh lẽo.
“Nàng nói, tích thiện nhà tất có thừa phúc, tích ác nhà tất có thừa họa. Dùng tiền bạc đi tu
thân, lưu danh cầu phúc, không bằng đem tiền bạc đóng góp cho người
bệnh, đó mới xem như phúc đức chân chính.”
“Nàng thân là quả phụ trẻ tuổi, thần thái nhu nhược, nhưng thái độ nghiêm
trang, từng câu chữ nói không ai có thể phản bác. Phong thái đè ép,
không thể diễn tả bằng lời.”
“Cuối cùng đề nghị
của nàng được đại đa số người hưởng ứng, toàn bộ dùng tiền mua thuốc, ổn định bệnh nhân từ từ, có tác dụng khống chế dịch bệnh rất mạnh mẽ.”
Từ Hách mê mẩn, cười ca ngợi: “Quả là tác phong của nàng!”
“Đúng vậy! Ngày thường nàng biết điều, nhưng trên đường đi gặp bất bình, tất
nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn. Có một lần ta và A Đồng hẹn nàng đi
du hồ, đi qua phường thi họa lớn nhất trong thành, gặp được một người
ngoài thôn cầm tranh của ngươi đi chào hàng. Lúc ấy ngươi có chút danh
tiếng, chưởng quầy nguyện ý lấy số tiền lớn để mua, bị Tiểu Nguyễn ngăn
lại.”
“Nàng nói, tranh này không phải do từ Tham Vi vẽ. Đối phương sống chết không nhận, còn hùng hổ mắng nàng, ‘thế
gian này sao lại có người giống như ngươi? Cả ngày nghi ngờ, cản trở
người khác!’”
“Ta và A Đồng nổi giận, đang định
vén tay áo lên đánh nhau. Tiểu Nguyễn cười, ‘thế gian này chỉ có một ta, không thể có người giống ta… Vả lại, đã có nghi ngờ, thì nên chỉ ra.’”
“Nàng vạch ra từng có vấn đề, người kia nghi ngờ không thôi, không có gì để
nói, cuối cùng cảm thán nàng thật là tri kỷ của ‘Tham Vi tiên sinh’,
nàng cười khổ, không lên tiếng. Sau đó, chưởng quỹ báo cho người kia, vị này chính là góa phụ của Tham Vi tiên sinh.”
Từ Hách lại nghe hai chữ ‘góa phụ’, trong lòng bi thương.
Ngay sau đó, Hồng Lãng Nhiên dùng giọng điệu ôn hòa nói tới 30 năm qua của người Từ gia từng chút một.
Thí dụ như, ngoại trừ hắn, còn có người nào để ý Nguyễn Thời Ý. Con đường
làm quan của Từ Minh Lễ trắc trở, Từ Minh Dụ trải qua thất bại gì, lại
làm thế nào để vùng dậy. Từ Minh Sơ náo loạn với người Lam gia ra sao,
thậm chí chuyện thú vị của đám tôn bối (cháu) từ nhỏ đến lớn.
Đủ thứ chuyện, Từ Hách hiếm khi nghe Nguyễn Thời Ý nhắc đến. Có lẽ… Nàng sợ nói nhiều, khiến hắn cảm thấy hổ thẹn nuối tiếc?
Dưới diễn ý miêu tả của huynh đệ, rốt cuộc hắn càng hoàn toàn hiểu rõ ――
người nhà cực lực giữ gìn danh dự ‘Tham Vi tiên sinh’ của hắn, coi đây
là kiêu ngạo, cũng không ngừng phấn đấu để hắn ‘trên trời có linh
thiêng’ được yên lòng.
Ngày trước, ngoại trừ Từ Minh Sơ, Từ Thịnh, Thu Trừng ở ngoài, hắn chỉ mới gặp mặt tử tôn khác có mấy lần.
Vào giờ phút này, từ ấn tượng mơ hồ, thành nơi hướng về, người thân có tính cách, có kinh nghiệm.
Bất đắc dĩ, Hồng Lãng Nhiên nói hai canh giờ, bất tri bất giác lại vòng trở về khen Nguyễn Thời Ý.
Từ Hách càng nghe càng cảm giác khó chịu: “Tức phụ của ta tốt bao nhiêu
không cần ngươi nói! Muốn khen thì tự khen của nhà ngươi ấy!”
“Hừ!”
Hồng Lãng Nhiên đang định oán hận, chợt thấy mấy đại khuyển không hẹn mà
cùng nhảy lên, đi về phía ngoài cửa, hắn thiếu kiên nhẫn, “Ai tới đó?”
Lòng Từ Hách trần đầy mong chờ Nguyễn Thời Ý đi mà quay lại, nhưng xem phản ứng của đám cẩu nhi, người tới hẳn là người lạ.
Hắn đứng dậy sửa sang bào phục, dẫn đám đại khuyển bước nhanh xuyên qua sân.
Ngoài cửa xuất hiện một tuấn mã đen, thanh niên trên lưng ngựa mặc cẩm bào đen, uy nghiêm vượt trội, là Hồng Hiên.
Từ Hách từng vỉ hắn đưa Nguyễn Thời Ý đến phủ quận chúa mà ghen tuông điên cuồng, lần này thì lại như thấy vị cứu tinh.
“Hồng Đại công tử đến rất đúng lúc! Mau khuyên lão phụ thân nhà ngươi về đi!
Ta còn có chuyện quan trọng, không nhiều lời với các ngươi!”
Hồng Hiên xoay người xuống ngựa, chắp tay hành lễ, không nhịn được dùng ánh
mắt nghi ngờ đánh giá hắn, gượng cười lúng túng mà không mất lễ phép.
*****
Từ Hách nói có chuyện quan trọng, cũng không phải là nói suông.
Để lại A Lục chiêu đãi phụ tử Hồng gia, hắn trở về họa thất vẽ tranh, giấu kỹ Tình Lam đồ chưa hoàn thành, đổi áo bào sạch sẽ, cưỡi tuấn mã trắng, đi một đường về phía tây.
Mấy ngày trước, hắn
đã đáp ứng Hạ Tiêm Lạc, đến vẽ một bức sơn thủy lớn lên bức tường trắng ở noãn các (phòng sưởi) trong phủ. Nếu có thể làm nàng ta hài lòng, một
tháng sau có thể mượn Tình Lam đồ xem qua.
Từ Hách sớm hao tổn tâm cơ vì đoạt lại bức cũ trong tay Hoàng đế, cũng không muốn đó sức thêm một hồi với Hàm Vân quận chúa.
Yêu cầu này, dù sao cũng bình thường, đứng đắn hơn lần trước rất nhiều.
Chỉ là sau đó còn ẩn giấu quỷ kế gì, hắn đến mở to hai mắt nhìn kỹ một chút.
Lần thứ hai đến họa chạm khắc phủ quận chúa, không náo nhiệt giống lần
trước, không chỉ ngựa xe trước cửa vắng vẻ, trong phủ đệ cũng chỉ có vài thủ vệ yên lặng đứng.
Hắn đi theo quản sự vào ngồi, đợi gần nửa nén hương mới thấy Hạ Tiêm Lạc quanh co đi ra.
Thấy Hạ Tiêm Lạc vẫn như lúc trước, búi tóc cài châu ngọc lộng lẫy, váy đỏ
lẫn nhã hoa, mắt phượng hàm xuân, son môi rực rỡ, dáng vẻ muôn phương.
“Ôi! Từ đại nhân đến thật sớm! Ta sai người chuẩn bị nghiên cụ bút mực
trước, nếu đại nhân thấy thiếu sót, xin cứ việc phân phó."
Nàng ta mềm giọng, trái lại ra lệnh cho thị tỳ: “Mời Từ đại nhân lên lầu đi!”
Từ Hách ngẩn ra: “Xin hỏi quận chúa, kích thước bức họa lớn nhỏ, màu sắc, bố cục, chủ đề… Có yêu cầu gì?”
Mắt sáng của Hạ Tiêm Lạc lưu chuyển, cười chói mắt: “Không có, ngươi thích vẽ sao cũng được, ta tin ngươi.”
Từ Hách vừa nghe nàng ta nói vậy, trái lại cảm thấy nàng ta để lại một tay*, không khỏi chần chờ.
[*] để lại một tay thường nói một người không thể hiện toàn bộ sức mạnh, kỹ năng, nghĩa là có ẩn giấu bí mật không tiết lộ
Hạ Tiêm Lạc xem mặt đoán ý, khóe môi khẽ nhếch: “Xem ra… Lần trước ta dọa
đến ngươi và Nguyễn cô nương rồi? Hai người các ngươi như lão đầu và lão thái thái, đùa một chút cũng không được hả?”
"Quận chúa nói giỡn rồi."
Trong lòng Từ Hách thầm, nếu như hắn và Nguyễn Thời Ý không bất ngờ gặp lại, thật sự đã là lão đầu lão thái thái rồi.
Hạ Tiêm Lạc nhìn hắn một lát: “Quên đi! Không đùa các ngươi nữa, ngươi
muốn vẽ cái gì, trong bao lâu, đều không thành vấn đề! Nhưng phải nói rõ trước là, Tình Lam đồ ta thật sự mượn người khác.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, các ngươi sẽ được thấy sớm thôi… Nếu ngươi
nguyện cho ta mặt mũi, ta cũng cảm ơn. Chờ tên kia dùng xong, các ngươi
có nhu cầu thì cầm đi vẽ lại!”
Từ Hách cũng từng nghe chính miệng nàng ta từng nói, tranh sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện trước mặt họ.
Lời này đến cùng là có ý gì? Tên kia… Là ai?
Thấy tay Hạ Tiêm Lạc khẽ nâng, hắn không hỏi nhiều, hơi chấp lễ, theo thị tỳ tới nhà bên phải.
Đi theo cầu thang lên lầu hai, đúng lúc gặp một nam tử thân giáp bạc, cao to kiên cường ngang nhiên đi vào.
Mũ giáp bạc chắn nửa mặt, mắt phượng nhìn Từ Hách bắn ra tia lạnh.
Tuy không nhìn thấy mặt mũi, Từ Hách đã đoán ra, đây là Diêu Đình Ngọc.
Hắn lễ độ dừng bước gật đầu tiếp đón, lại tiếp tục đi lên.
Trên lầu bình phong, bàn ghế, trường án lớn và đồ dùng trong nhà bị đẩy ra
giữa, dành ra ba mặt tường trắng, hơi có chút chói mắt.
Như Hạ Tiêm Lạc nói, đủ vật liệu vẽ, không thể bắt bẻ, hai thị tỳ bưng trà đưa nước, ân cần hầu hạ.
Từ Hách càng cẩn thận, chỉ lo ăn nhầm đồ gì kỳ quái, hoa quả tươi, rượu
ngon, điểm tâm đều không động, lại tuyên bố không thích bị ai nhìn chằm
chằm, để thị tỳ lui ra.
Thận trọng quan sát ở
đây không có cơ quan, không mê hương, không giấu người chờ tình huống
nguy hiểm, hắn thở phào một hơi, chuyên tâm suy nghĩ làm sao để họa ra
kiệt tác.
Nhắm hai mắt lại, trong đầu như hiện ra núi lớn cây cả, sông dài sóng vỗ, mây cao.
Không gian yên tĩnh, mơ hồ nghe được tiếng Hạ Tiêm Lạc dưới lầu mệnh lệnh cho người hầu.
Không lâu sau, giọng nói yêu kiều nghi hoặc.
“Dạo này cả ngày ngươi đội mũ bạc, cũng không chê oi bức hả?”
Diêu Đình Ngọc thấp giọng trả lời một câu, cùng với tiếng kim loại rơi xuống đất, Từ Hách không nghe rõ, chỉ nghe tiếng Hạ Tiêm Lạc càng thêm mê
người.
“Người còn quản việc này? Ta muốn hắn vẽ tranh cho ta… Ưm…!”
Mặt Từ Hách hơi nóng lên, đã đoán ra Hạ Tiêm Lạc bị Diêu Đình Ngọc che kín miệng.
Mà che như thế nào, đại khái như hắn với Nguyễn Thời Ý vậy.
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm yêu kiều thoáng ẩn thoáng hiện, đáy lòng hắn khô
nóng, đột ngột nghĩ: Thật quá đáng! Còn, còn… Còn để ai sống không!
Chuyên tâm vẽ thế nào được nữa!
Từ Hách nhìn gốc cây thạch tùng, nghiên mực đường vân gỗ bách, bút lông sói, giấy tuyên
cổ, các họa cụ trân quý, tâm tình chậm chạp không động.
Lại qua một hồi, Hạ Tiêm Lạc thở hồng hộc: “Trước kia… Đâu có thấy ngươi ghen!”
Từ Hách rón rén dựa vào cửa sổ, cố nghe Diêu Đình Ngọc trả lời, “Trước
kia, ta là người của nàng, không có tư cách ghen. Hiện giờ, nàng là
người của ta.”
Tiếng tơ lụa bị xé rách và kim
loại va chạm xen lẫn vào nhau, bí mật mang theo tiếng Hạ Tiêm Lạc nhỏ
giọng khuyên can: “Đừng nháo, ban ngày ban mặt!”
“Cũng đâu phải chưa thử qua.”
“Từ đãi chiếu ở trên lầu… A!”
“Nàng kêu nhẹ chút! Hoặc là…”
Hình như có tiếng xé rách vải vóc, theo sau là tiếng Hạ Tiêm Lạc nức nở.
Từ Hách trợn mắt há hốc mồm -- nghe tiếng này, thế mà Diêu Đình Ngọc lại trực tiếp dùng khăn lụa bịt miệng quận chúa?
―― Gia hỏa này ăn Băng liên trâu già gặm cỏ non… Ờm, không đúng, quận chúa cũng không tính là cỏ non! Nhưng thống lĩnh hộ vệ dĩ hạ phạm thượng…
Lại còn hung hăng đến thế!
Phi lễ chớ nghe, Từ Hách vội vàng đóng cửa sổ, lấy giấy vo viên nhét vào tay, mau chóng đặt bút xuống.
Loại tra tấn tinh thần này, chết cũng không thể chịu thêm lần nữa!
Không kịp tỉ mỉ tô lại họa, hắn mau chóng dùng bút pháp ‘trường phi ma
thuân’*, tuyệt bút xoát phi, khi thì mũi quét ngang sườn phong, vừa có
cây cỏ um tùm nảy nở, cũng khí thế rầm rộ.
[*]
Bên trong tảng lớn để trắng, lấy mực nhạt tô lại, thể hiện nhuần nhuyễn mây mù vờn sơn thủy.
Có lẽ vì thanh âm đứt quãng vấn vương lưu luyến, quanh cảnh dưới ngòi bút cũng dần thấm sâu cảm giác khúc khuỷu tươi đẹp.
Hắn dùng hết sức, thầm hạ quyết tâm ―― Mau mau! Chóng chóng! Lập tức! Ngây bây giờ!
Nhanh chóng dỗ dành tức phụ về mới được!
*****
Hoàng hôn xuống, Từ Hách từ ngoài phủ quận chúa thúc ngựa rời đi, tự thấy
mình chịu đủ tàn phá, thể xác và tinh thần đều khát khao.
Khắp thành Tây đã thắp đèn, đèn lồng màu đỏ trước đại trạch viện vương công
quý tộc treo cao, người qua đường vội vàng, ngựa xe tấp nập, nhắc nhở
hắn, hắn còn ở nhân gian.
Cảnh tượng hoa lệ đầy
trong đầu, khiến hắn càng thêm nhung nhớ, không tự chủ được thúc ngựa đi tới phủ thủ phụ nơi Nguyễn Thời Ý đang ở.
Không giống cửa son ngày thường đóng chặt, binh phủ uy nghiêm canh giữ. Hôm
nay cửa lớn Từ phủ mở rộng, không ít người ra ra vào vào, gánh mang theo hộp lớn hộp nhỏ.
Có người nâng đi vào, cũng có người mang ra, tình cảnh thật quái lạ.
“…?”
Từ Hách thầm lấy làm lạ ―― Nếu thu mua vật tư, tuyệt đối không thể ra vào cửa lớn.
Phía sau cách đó không xa, tiếng láng giềng nghị luận xôn xao.
“Từ buổi chiều đã có sáu tốp người đi vào?”
“Đúng thế! Nghe nói hôm nay là ngày tốt cử bà mai tới cửa!”
“Nhưng sao đã có bà mối, lại còn có công tử trẻ tuổi tự mình tới cửa?”
“Nghe nói công tử Lục gia và Nguyễn cô nương có quen biết?”
Từ Hách như lọt vào trong sương mù, xuống ngựa dò hỏi: “Phủ đệ thủ phủ đại nhân đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai da! Sớm có người nghe Từ Đại công tử thừa nhận, Nguyễn cô nương ở thành đông, mở nghĩa thiện đường là nghĩa muội của hắn! Mà nay tiểu cô nương
chính thức dọn về Từ phủ, chứng thực lời đồn này… Nàng mỹ lệ, lại thiện
lương, tiếng lành luôn đồn xa. Gần đây người Từ gia đã trừ hiếu*, sau đó lại lập công lớn án thành ngầm, tất nhiên là người tới cầu hôn cuồn
cuộn không ngừng!”
[*] Chịu tang xong
Từ Hách vừa nghe ‘người cầu hôn’, hoa mắt trong thoáng chốc.
Thê tử hắn… Ngủ xong liền chạy, hành lý còn chưa buồn lấy!
Không phải nói hoãn ba ngày thanh tỉnh, sau đó ngoan ngoãn trở về dỗ đối phương sao?
Sao chưa tới kỳ hạn, đã trêu chọc một đống hoa đào nát rồi?
‘Lục công tử’ và nàng rất quen thuộc? Cọng lông vớ vẩn ở đâu ra?
Lẽ nào Nguyễn Nguyễn nhà hắn… Thật sự chê hắn ‘không đủ chu đáo’, chọn trúng một vị ‘tiểu thanh niên tuấn tú săn sóc ôn nhu’ ư?
Sĩ có thể chết chứ không thể nhục!
Từ Hách nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy toàn bộ Kinh Thành đều tràn
ngập vị chua, ước gì tiến thẳng vào tòa đình đài hoa mỹ trong đại trạch
viện kia, mạnh mẽ bắt đi thê tử hắn thú đàng hoàng, dùng dây thừng chói
trặt ở trong phòng!
Một tay hắn giữ dây cương, một tay nắm đấm vang đôm đấp, hai mắt bình tĩnh nhìn kỹ Từ phủ rộn ràng nhốn nháo.
Trong mắt người qua đường không biết tình hình, dáng vẻ vị thiếu niên râu ria không tầm thường này, có lẽ… Đang định phóng hỏa thiêu hủy nhà thủ phụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT