Thầy Lý đưa các học sinh về lớp để tiếp tục vào học, mấy người trong phòng tiếp khách đều im lặng.
Thẩm Tử Bình phá vỡ sự yên tĩnh: "Xem ra, sự khác thường của Lư Thù Chí
không phải đột nhiên mà có, từ rất lâu, ít nhất là một năm trước, cậu ta đã bắt đầu lộ rõ vài vấn đề, chỉ là khi đó không ai nghĩ đến mặt xấu
này."
"Hai năm trước." Nhiếp Vũ Tranh sửa.
"Hả?"
"Ít nhất hai năm trước, Lư Thù Chí đã xuất hiện một số ảo giác."
Trong lòng Chúc Cẩn Niên thầm căng thẳng, chẳng lẽ anh nghĩ giống mình? Để
thăm dò, cô nói: "Tôi cảm thấy bài văn của Tiểu Chí có thể chỉ rõ vấn
đề. Có một chuyện trong bài văn này, nếu Tiểu Chí thật sự tận mắt nhìn
thấy thì có mâu thuẫn với tình huống thực tế của Lư Luật Minh. Ví dụ như khiêng bình ga, eo Lư Luật Minh không tốt, loại chuyện này ông ta hoàn
toàn không làm được; tôi từng ăn đồ ông ta làm, nhạt nhẽo vô vị, ông ta
cũng không thích phòng bếp có khói dầu, gần như tất cả đồ ăn đều chỉ
dùng nước luộc, trộn chút nước tương cho xong chuyện, ăn không ngon chút nào, còn có... chuyện chết đuối, nếu tôi đoán không sai thì chắc ông ta chỉ là vịt mắc cạn, nếu hồ nước thật sự sâu như vậy, ông ta nhảy xuống
cứu người chính là tự tìm đường chết."
"Ồ?" Lâm Duệ thốt lên: "Ông ta có biết bơi hay không, chúng tôi còn chưa xác minh đâu."
"Bệnh thích sạch sẽ của Lư Luật Minh rất nặng." Nhiếp Vũ Tranh nói, nghiêng
đầu liếc Chúc Cẩn Niên một cái, anh cong môi tỏ vẻ tán thành: "Thường là dân thành phố trong một gia đình có điều kiện muốn học bơi sẽ đi bể bơi công cộng, hoặc là đến mấy hồ nước, sông, suối khá cạn. Nhưng trong mắt Lư Luật Minh, những chỗ đó được coi là... sạch sẽ ư?"
Trần Dục cười nói: "Tôi cũng ngại mấy bể bơi bên ngoài bẩn, có lẽ Lư Luật Minh càng ghét hơn."
Thẩm Tử Bình cầm lấy bài văn, nhìn một chút rồi nói: "Nói như vậy, dù Lư Thù Chí thật sự chết đuối, Lư Luật Minh cũng không thể xuống nước cứu cậu
ta, lực bất tòng tâm!"
"Nhưng bài văn này không chứng minh được gì cả." Tuy Nhiếp Vũ Tranh có cùng
quan điểm với mình nhưng Chúc Cẩn Niên vẫn muốn giội cho bọn họ một chậu nước lạnh: "Phần lớn học sinh sáng tác văn học là vì sát đề, muốn được
điểm cao, không phải vì bày tỏ cảm xúc thật sự về cuộc đời, thật thật
giả giả, không có gì chắc chắn."
"Chết đuối và được cứu, trong hai chuyện này, cái nào sẽ là thật?" Thẩm Tử
Bình lẩm bẩm: "Nếu trước giờ chuyện chết đuối này không có, Lư Thù Chí
tội gì khoác lác với hai người bạn, nếu chết đuối là thật, Lư Luật Minh
lại không thể cứu cậu ta, vậy cậu ta đi lên như thế nào?"
"Nếu không thì do Lư Luật Minh đẩy cậu ấy xuống, cậu ấy bị kích động, tự
mình trèo lên sau đó trở nên đa nghi." Chúc Cẩn Niên đoán mò.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô nói đùa, dở khóc dở cười.
"Căn cứ vào thông tin xuất hiện trong bài văn, thử điều tra chuyện năm đó có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ." Nhiếp Vũ Tranh nói.
"Sao tôi cảm giác vụ án mất tích này còn phức tạp hơn án giết người thế nhỉ..." Thẩm Tử Bình than thở.
Chúc Cẩn Niên cũng cảm thấy khá hóc búa, dường như ý tưởng gì đó sắp xuất
hiện nhưng không tìm thấy điểm đột phá, có lẽ thật sự nên trở về sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Nhớ đến việc bản thân nhất thời không chịu thua kém
mà đánh cược với Nhiếp Vũ Tranh thì hơi hối hận, cô xác định bệnh của
Tiểu Chí quá sớm, còn anh vẫn giữ nguyên ý kiến với kết luận này, hơn
nữa, phạm vi lựa chọn của anh thực sự lớn hơn, ngoài toàn bộ vấn đề của
chứng vọng tưởng bị hại ra, đều có thể khiến anh chiến thắng.
"Ngẩn người cái gì, ngửi được mùi cá trích đóng hộp rồi à?" Giọng nói trào phúng vang lên ở phía cửa.
Chúc Cẩn Niên hoàn hồn mới phát hiện bọn họ đều đã ra khỏi phòng tiếp khách, chỉ có mình cô còn ngồi tại chỗ.
Cô không cam lòng yếu thế, đứng dậy lườm Nhiếp Vũ Tranh: "Tôi đang nghĩ ai đó càng ngày càng gần cá trích đóng hộp rồi, tại sao lại còn giãy giụa
trước khi chết nhỉ?"
Anh khẽ cười, Chúc Cẩn Niên thấy sự xảo quyệt che giấu trong mắt anh, cô rất ghét dáng vẻ nắm chắc thắng lợi này.
Đoàn người đi ra khỏi tòa nhà hành chính, cơn mưa đã ngừng, chỉ còn sót lại
những hạt mưa đọng trên lá, vẫn còn tí tách tí tách, trong không khí
tràn ngập mùi hương của bùn đất và cỏ xanh sau cơn mưa. Tiếng chuông tan học của tiết cuối cùng vừa vang lên, rất nhiều học sinh lao ra cổng
trường. Vì tránh đám học sinh nên mười lăm phút sau bọn họ mới chạy ra
cổng trường.
Đai giảm tốc ở cổng trường khiến chiếc xe xóc nảy vài cái, vào lúc Chúc Cẩn Niên cầm điện thoại trả lời tin nhắn của bạn tốt, theo bản năng cô nhìn ra bên ngoài, một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện trong tầm mắt.
Hách Dịch Kỳ.
Anh ta lái xe điện, đúng lúc có một cô gái mặc bộ váy trắng đi đến bên
cạnh, anh ta nắm tay cô gái, hai người đang bận anh anh em em thì có vài học sinh đi ngang qua, lễ phép chào hỏi cô gái.
Xem ra cô gái kia là giáo viên trường trung học số 12, tính cách dịu dàng khéo léo, hoàn toàn trái ngược với mình.
Chúc Cẩn Niên ngây người, ánh mặt chợt trở nên u ám, siết chặt tay trái rồi lại chán nản thả lỏng.
Lúc chia tay, nhận xét không khách khí nhất của Hách Dịch Kỳ với Chúc Cẩn
Niên chính là: cao cao tại thượng, tự cho mình là đúng, bất luận anh ta
biểu hiện nhiệt tình thế nào đều không nhận được phản ứng tương tự.
Chúc Cẩn Niên là một người rất giỏi kìm nén tình cảm thật của mình, chuyện
này có liên quan đến quá trình trưởng thành của cô. Từ nhỏ được dạy dỗ
nghiêm khắc, bố cô nhiều lần nhấn mạnh rằng để lộ quá nhiều tình cảm và
cảm xúc trước mặt người khác sẽ ở thế bị động, thậm chí bị người ta xem
thường. Lúc học trung học cô cũng từng si mê đàn anh đẹp trai, sau khi
bị bố mẹ phát hiện, nhận những lời sỉ nhục từ bố mình, ông nói cô không
biết liêm sỉ, tuy đây là vì để cô tập trung tinh thần học tập nhưng dùng từ quá khó nghe đã để lại cho cô một bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa.
Từ đó, cô luôn có thói quen kiềm chế niềm vui, buồn phiền lẫn nỗi sợ của
mình trước mặt bố mẹ, cho dù yêu đương cũng không dám tập trung quá
nhiều, sợ quá say mê sẽ giống như lời bố nói, bị đối phương coi thường.
Cô tự cho là đúng mà cảm thấy, anh ta không phát hiện ra vẻ mặt đáng yêu của mình, cho nên hai người bọn họ luôn ba ngày cãi nhau trận nhỏ, năm
ngày cãi nhau trận to nhưng cô vẫn chịu đựng không nhắc đến chuyện chia
tay. Bây giờ nhớ lại, bản thân và các cô gái vì vấn đề tình cảm tìm đến
cô để tư vấn đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, đần chết đi được.
Một người bạn thân của Hách Dịch Kỳ từng có ý tốt nói chuyện với cô: "Cá
tính của cô quá mạnh mẽ, Dịch Kỳ có cảm giác không khống chế được cô.
Đừng nên hiếu thắng như vậy, đàn ông chúng tôi đều thích phụ nữ ngốc một chút, dịu dàng một chút."
Đối với vấn đề này, Chúc Cẩn Niên chỉ cười gượng rồi đáp lại vài câu.
"Trước khi anh nói những lời này, tôi vẫn cho rằng "khống chế" là một từ ngữ
chỉ dùng cho con ngựa. Phụ nữ thông minh hay không thông minh, dịu dàng
hay không dịu dàng đều dựa vào việc người mà họ gặp là ai, chỉ có kẻ ngu mới cần tìm một người có IQ thấp hơn họ thôi. Tuy thượng đế là đàn ông, nhưng vì thế mà suy ra đàn ông là thượng đế thì hoàn toàn sai, đừng
dùng giá trị hạn hẹp của đàn ông để so sánh phụ nữ, các anh thích kiểu
người gì là tự do của các anh, về phần tôi là kiểu người gì, chỉ cần
không vi phạm pháp luật và trật tự thì không cần phải phù hợp với thẩm
mỹ của bất kỳ ai."
Sau khi người bạn này bị cô phản bác đến nỗi á khẩu đã thầm nói, anh ta cảm thấy Chúc Cẩn Niên và Hách Dịch Kỳ sẽ không bền lâu.
Trong vấn đề này, ngược lại anh ta có con mắt tinh tường như đuốc.
Trước khi gặp bố mẹ Hách Dịch Kỳ, cô phát hiện trong di động của anh ta có
lưu cuộc đối thoại với bạn thân mình, anh ta nói tiến trình cuộc đời của mình là trước mắt nên tìm một người thích hợp để kết hôn, Chúc Cẩn Niên chính là người thích hợp để kết hôn.
Cho đến cuối cùng, đối với anh ta, cô chỉ là người thích hợp để kết hôn.
Trước đây, cô luôn cho rằng Hách Dịch Kỳ hẹn hò với mình ít nhất là vì thích. Cái gì gọi là người thích hợp để kết hôn, cô cảm thấy rất kinh ngạc,
nếu lôi một danh sách lớn ra thì chỉ trong thành phố Bằng không có mười
vạn cũng có năm vạn cô gái phù hợp với điều kiện này, chẳng lẽ cô vừa
vặn chính là một phần trong số mấy vạn đó?
Sau đó, cô đề nghị chia tay, không chỉ vì cảm thấy tam quan của mình không
hợp với nhà họ Hách mà hơn nữa là bản thân không thể nào tha thứ về việc anh ta đặt định nghĩa kia cho mình.
Gặp lại Hách Dịch Kỳ, trong lòng Chúc Cẩn Niên không thoải mái lắm, không
ngờ anh ta lại tìm được một nửa khác của bản thân trong mấy vạn người
nhanh như thế. Ngay cả người thích hợp để kết hôn cũng dễ tìm đến vậy,
không biết trên đời này có người đàn ông nào coi cô là duy nhất không.
"Lái nhanh một chút, lát nữa đến giờ cao điểm thì kiểu gì cũng tắc đường."
Lời nói của Thẩm Tử Bình đột nhiên cắt ngang nỗi phiền muộn của Chúc Cẩn Niên, chỉ nghe anh ta quay đầu hỏi Nhiếp Vũ Tranh: "Cậu liên tục lật vở ghi chép của Lư Thù Chí, bên trong có thông tin quan trọng gì không?"
"Nét chữ." Anh đáp qua loa.
Sau khi Chúc Cẩn Niên hoàn hồn thì bỗng nhiên bừng tỉnh, nét chữ nết người, thường thì nét chữ có thể phản ánh tính cách tiềm ẩn của một người. Cô
luôn chú ý mọi thuật ngữ liên quan đến chứng vọng tưởng bị hại nhưng lại lơ là chứng cứ quan trọng gần ngay trước mắt.
"Những ghi chép này giống với chữ viết thật của Lư Thù Chí nhất. Có thể thấy
được, khi viết chữ cậu ta dùng sức không đều, lúc nhẹ lúc nặng, cỡ chữ
không giống nhau, một vài nét cuối bị bỏ đi, chữ kiềm chế được viết quá
lớn, có chữ vượt khỏi ô vuông, thậm chí lệch ra ngoài trang giấy, khoảng cách của hai dòng chữ rất lớn."
"Điều này chứng minh cái gì?" Thẩm Tử Bình hỏi.
Nhiếp Vũ Tranh không lên tiếng, đóng vở ghi chép lại, cầm trong tay: "Khác
với vẻ bề ngoài hòa nhã và hay xấu hổ, cảm xúc của cậu ta không ổn định, thích nghĩ ngợi lung tung, thiếu tự chủ, không thích bị trói buộc, tính phản loạn rất mạnh, có yêu cầu khá cao về khoảng cách giữa người với
người, đặc biệt để ý đến sự riêng tư cá nhân."
Chúc Cẩn Niên lặng lẽ ghi nhớ một câu trong lòng: Nhắc nhở các thí sinh, chữ viết là trọng điểm của môn tâm lý học cuối kỳ sau.
Thẩm Tử Bình chậc lưỡi hai tiếng: "Một người hết lần này đến lần khác bị bố
mình khống chế như thế, không cho phép bất kỳ sự riêng tư nào tồn tại.
Một mặt muốn thuận theo, mặt khác kiềm chế chống lại cá tính thật của
mình, nghe đã thấy mệt."
"Có một giai đoạn chữ viết xuất hiện một số thay đổi rõ rệt." Nhiếp Vũ
Tranh mở một cuốn vở ghi chép khác ra, chỉ vào mấy trang trong đó: "Toàn bộ kiểu chữ bị lệch xuống phía dưới, những nội dung được ghi lại là mấy bài văn cũ của lớp 10, chắc khoảng tháng 9 hai năm trước. Loại kiểu chữ này giằng co khoảng nửa tháng, trong nửa tháng này, cảm xúc của cậu ta
có phần không ổn định, có khuynh hướng chán nản và trầm cảm."
Chúc Cẩn Niên không biết việc này có gì không bình thường, cô giải thích
thay Tiểu Chí: "Việc học của chương trình cấp ba khó hơn cấp hai, rất
nhiều học sinh không thích ứng khi đứng trước sự thay đổi này, nhìn thấy thành tích khác hẳn cấp hai thì tinh thần đều xuống dốc. Hồi học cấp
ba, vào lần đầu kiểm tra hàng tháng tôi suýt nữa đã trượt môn toán và
vật lý, lúc đó tôi cũng chán nản khá lâu."
"Có phải lúc đó cô cũng lén mắng người ra đề thi toán và vật lý không?" Nụ
cười của Nhiếp Vũ Tranh mang theo vài phần mỉa mai, anh hỏi.
Chúc Cẩn Niên nghẹn lời, cô lườm anh một cái.
Lâm Duệ và Trần Dục ngồi đằng trước cảm thấy rất xấu hổ.
Nhiếp Vũ Tranh không tiếp tục đề tài này nữa mà quay lại chuyện chính: "Sau
khi Lư Thù Chí giành được giải thưởng của cuộc thi sáng tác văn trung
học vào khoảng tháng 4, giả sử chuyện chết đuối là thật thì sẽ xảy ra
vào tháng có nhiệt độ khá cao. Hai người bạn của cậu ta cũng cho rằng
việc này xảy ra vào lúc nghỉ hè hết cấp hai, chuẩn bị lên cấp ba. Sau kỳ nghỉ, vừa khai giảng lớp 10 thì Lư Thù Chí rất suy sụp và hậm hực, tại
sao lại trùng hợp như vậy? Gặp nạn lớn không chết, sống sót sau tai nạn, trong mắt rất nhiều người là chuyện vui."
Lúc này, cuối cùng Chúc Cẩn Niên cũng nói ra suy đoán của mình: "Tôi vẫn
cho rằng chuyện chết đuối có liên quan đến việc cậu ấy bỗng nhiên bắt
đầu rửa mặt liên tục vào mấy tháng trước, tôi cảm thấy cậu ấy không có
bệnh thích sạch sẽ gì cả, thứ cậu ấy muốn vốn không phải sạch sẽ, e là
làm như vậy có ý nghĩa tượng trưng khác."
"Chẳng lẽ chuyện chết đuối thật sự không đơn giản như vậy?" Thẩm Tử Bình sờ cằm: "Có vẻ phải thật sự điều tra một chút..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT