Khang Kiên Dương mơ màng mở mắt thì thấy mình đang nằm trên ghế sofa bằng gỗ
lim ở phòng khách, gáy và bả vai đau nhức, mùi thuốc quanh quẩn ở chóp
mũi không xua đi được.
"Anh tỉnh lại rồi! Nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi anh ơi!" Hai mắt Nguyên Dung đỏ bừng, rõ ràng cô ấy vừa mới khóc.
"Xảy ra chuyện gì..." Vừa dứt lời, Khang Kiên Dương đang mê man bỗng nhiên
kịp nhận ra tất cả chuyện lúc nãy đều không phải nằm mơ. Anh ta bật dậy, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày cuộn trào, cũng may người giúp việc ở bên
cạnh nhanh tay lẹ mắt nên cầm thùng rác đỡ được, Khang Kiên Dương nôn ra cả mật xanh mật vàng, sắc mặt tái nhợt nằm sõng soài xuống sofa.
Bác sĩ gia đình Tiểu Tưởng lên tiếng an ủi: "Chị Khang à, Khang tổng chỉ bị cảm nắng thôi, uống thuốc rồi sẽ không sao nữa. Trời nóng như vậy nhất
định phải uống nhiều nước nhé."
"Đưa di động cho tôi!" Khang Kiên Dương không ngồi yên, nghiêm mặt ra lệnh.
Người giúp việc vội đưa tới, anh ta gọi một cuộc điện thoại, "Mau lên, gọi
công ty chuyển nhà tới đây, chiều nay ông đây... Không, ngay bây giờ con mẹ nó ông đây muốn chuyển nhà! Chuyển đi đâu à? Ông đây có năm tòa biệt thư cơ mà, chuyển đi đâu thì chuyển! Chỉ cần rời khỏi nơi quỷ quái này
càng xa càng tốt thôi!"
Mắt Nguyên Dung ngấn lệ, gật đầu liên tục, xem ra lúc này quan điểm của hai người bọn họ đã đạt được sự nhất trí.
Chúc Cẩn Niên cảm thán, có tiền tốt quá.
"Nhiếp tổng..." Khang Kiên Dương cố gắng đứng lên, lảo đảo đi đến trước mặt
Nhiếp Vũ Tranh, anh ta thể hiện sự xúc động và biết ơn từ tận đáy lòng
giống như dân Triều Tiên nhìn thấy Kim Jong-Un (1), "Thật sự... tôi rất cảm ơn anh, nếu các anh mà không tới thì tôi không
biết còn phải ăn ngủ ở chỗ quái quỷ này bao lâu nữa! Anh nói xem, sao
tôi không nghĩ tới cơ chứ? Trồng cây cây không sống, trồng hoa hoa không mọc, oan hồn... đây là nơi ở của oan hồn..."
(1) Kim Jong-Un là lãnh đạo tối cao của Cộng hoà Dân chủ Nhân dân Triều
Tiên, đương kim Chủ tịch Đảng Lao Động Triều Tiên, Chủ tịch Quân ủy
Trung ương Đảng Lao động Triều Tiên, Chủ tịch Ủy ban Quốc vụ, Nguyên
soái Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên, ông được truyền hình nhà nước Triều Tiên tuyên bố là "Người kế vị vĩ đại", thường được truyền thông
nhà nước gọi là Nguyên soái Kim Jong-un, hoặc "Thống chế", "lãnh đạo
kính yêu".
"Khang tổng, anh uống thuốc trước đã." Thấy anh ta càng nói càng thái quá,
Nhiếp Vũ Tranh lên tiếng nhắc nhở, "Chuyện này không liên quan gì đến
oan hồn cả, tôi có nghi vấn nên quyết định mạo hiểm một lần, chẳng qua
không ngờ kết quả còn tệ hơn cả tưởng tượng của tôi."
Lúc này, đội trưởng Bồ Việt Luân của đội hai tới đây để điều tra hiện
trường bước vào, anh ta lau mồ hôi trên trán, cởi găng tay ra, đưa cho
Tiểu Lâm và Tiểu Lý rồi đi ngay phía sau, "Tổ trưởng Nhiếp, vẫn phải làm phiền anh nói chi tiết về việc đã phát hiện thi thể như thế nào cho
chúng tôi, Tiểu Lâm, cậu ghi lại đi."
Nhiếp Vũ Tranh lững thững bước đến, nói sơ lược một lần về chuyện Khang Kiên
Dương bị một giấc mơ y hệt nhau quấy rối phải đến tư vấn tâm lý, "Cô
Khang là một trong những người gần gũi nhất với Khang Khiên Dương nên
cần để ý đến lời nói của cô ấy. Rất nhiều người có trở ngại về tâm lý
cũng không phải vì nguyên nhân lớn lao gì thúc đẩy, một số việc vặt vãnh nhìn có vẻ bé nhỏ không đáng kể nhưng lại có thể khiến một số người nảy sinh khúc mắc. Cô Khang nhắc đi nhắc lại nhiều lần chuyện trồng hoa
thất bại nên tôi chỉ muốn tìm hiểu xem đó có phải là một ổ gà trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió của Khang Kiên Dương không thôi, hoặc phía sau
còn có điều bí ẩn gì giấu kín trong lòng bọn họ. Bố tôi cũng từng bị
tương tự thế này, nguyên nhân là bởi vì trong đất phèn có lẫn quá nhiều
vôi nên tính chất đất bị đảo ngược, sau đó tôi nhớ có năm nào đó mình
dẫn đội đi tiến hành gây dựng lại tâm lý ở khu vực bị thiên tai, nhìn
thấy lúc chôn cất, quân đội đã rải một lượng vôi lớn để phòng ngừa thi
thể mục rữa, làm chậm tốc độ phân hủy, ngăn chặn mùi của xác chết và một số bệnh khuẩn khác. Khi ấy bọn họ thuận miệng bảo rằng làm như vậy sẽ
phá hư cấu tạo và tính chất của đất, trong thời gian ngắn đất không
thích hợp trồng gì cả. Khang Kiên Dương từng nuôi một chú chó hay sủa
lớn, lúc ấy tôi chỉ cho rằng có ai đó đã giết nó nhưng lừa hai vợ chồng
họ rồi chôn sâu dưới đất và rải rất nhiều vôi, nhưng sau đó tôi phát
hiện, hộp sọ lộ ra không giống của chó, mà là của người."
Chúc Cẩn Niên nghe xong thì lên tiếng suy đoán: "Nói không chừng chính bởi
vì chú chó kia ngửi thấy mùi kỳ lạ mà con người không thể ngửi được nên
mới sủa liên tục thì sao?"
Nguyên Dung tin tưởng gật đầu, "Đúng rồi đấy! Nếu không sao nghe nói vừa đến nhà người khác nó lại không sủa nữa chứ?"
Khang Kiên Dương di chuyển tới chỗ cửa, nhìn khu vườn lộn xộn của nhà mình và trạm canh gác ở cổng, còn hàng xóm thì đang chỉ trỏ, tò mò, kinh ngạc,
sợ hãi, cười trên nỗi đau của người khác, đủ thể loại ở bên ngoài. Nơi
này tuyệt đối không thể ở nữa!
"Con mẹ nó rốt cuộc là tên XX nào làm chuyện này?" Anh ta giận dữ, không nhịn được mà chửi tục.
Công tác khai quật và đào mộ còn đang tiếp tục, là chủ sở hữu của ngôi nhà,
dù Khang Kiên Dương kêu gào muốn chuyển nhà nhưng việc hỏi thăm là không thể thiếu. Chúc Cẩn Niên cũng bận rộn cả buổi trưa nên bây giờ hơi mệt
mỏi.
Trên đường trở về, cô lắc đầu, vẫn đang cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ.
"Em còn tưởng rằng sau khi giải quyết xong vấn đề nằm mơ của Khang Kiên
Dương thì mọi chuyện sẽ thuận lợi, ai mà ngờ, rất có thể chúng ta còn
phải tặng cho hai vợ chồng nhà này một gói phục hồi sau khi bị sang chấn tâm lý ấy chứ."
Vì nguyên nhân nghề nghiệp nên Nhiếp Vũ Tranh đã quá quen thuộc với những
chuyện thế này, anh khôi phục lại sự bình tĩnh từ lâu, cất giọng trêu
chọc cô: "Sau khi phát hiện chuyện này thì ít nhất em không cần trả tiền công đào hố nữa."
Cô trợn mắt với anh, "Có một người chuyên gia đào hố cho em nhảy ở ngay
bên cạnh như anh, sau này em không lo không được trả tiền công cho người khác."
"Nếu em đã nói thế thì anh rất sẵn lòng làm giám sát tâm lý (2) cả đời cho em."
(2) Giám sát tâm lý là một hướng dẫn chuyên nghiệp cho quá trình chuyên
nghiệp hóa của các nhà tư vấn tâm lý và tâm lý trị liệu đã tham gia tư
vấn tâm lý trong một thời gian dài, để cải thiện khả năng làm việc và
chất lượng tâm lý của họ, đề cập đến quá trình họ hoàn thành công việc
tâm lý và nâng cao trình độ chuyên môn với sự giúp đỡ của các giám sát
viên có kinh nghiệm.
"Hi vọng sau này em đừng gặp phải chuyện nào cần anh giám sát cho em như
vậy nữa!" Chúc Cẩn Niên vội nói, xoa huyệt thái dương, cô không khỏi
hỏi, "Chẳng lẽ anh chưa từng nghi ngờ mối quan hệ giữa giấc mơ của Khang Kiên Dương và thi thể vô danh dưới lòng đất kia à?"
"Không phải em cũng cho rằng có oan hồn quấy phá như anh ta đấy chứ?" Nhiếp Vũ Trang liếc cô một cái, duỗi tay áp vào trán cô thử xem có phải vì cảm
nắng mà nhiệt độ thân thể quá cao giống như Khang Kiên Dương không.
Chúc Cẩn Niên kéo tay anh xuống, "Lần trước em có xem được một vụ án thần kỳ trong chương trình pháp lý, chị gái mơ thấy người em trai đã mất tích
từ lâu, dựa theo manh mối mà người em trai kể trong mơ rồi dẫn cảnh sát
đào ra được thi thể của người em trai đấy."
"Ở bên cạnh anh, chung quy em vẫn giống một đứa trẻ 5 tuổi."
Chúc Cẩn Niên cố ý xuyên tạc lời nói của anh, "Em trẻ thế này, còn anh thì
đã là một ông già, đương nhiên sẽ thấy em nhỏ tuổi rồi."
"Ý anh là chỗ này." Nhiếp Vũ Tranh gõ nhẹ vào đầu cô.
"Vậy rốt cuộc anh nghĩ thế nào?"
"Quan hệ nhân quả." Anh đáp, "Thi thể được chôn rất sâu, vả lại rất có khả
năng trong quá trình chôn đã rải một lượng vôi lớn nên phá huỷ cấu tạo
và tính chất đất, dẫn đến việc trên bề mặt trồng cây gì chết cây đấy,
đây là nguyên nhân. Cô Khang bất mãn với việc chồng mình đốt tiền vào
việc trồng vườn nên luôn phàn nàn bóng cây chiếu lên tường giống như ma
quỷ, dần dà lâu ngày những lời này lặng lẽ đi vào tiềm thức của Khang
Kiên Dương, sau đó trong một vài đêm, nó bị tiềm thức đẩy ra, xuất hiện
trong giấc mơ của anh ta, đây là kết quả."
"Thật sự đơn giản vậy sao?"
Nhiếp Vũ Tranh nhẹ nhàng lắc đầu, "Có lẽ còn có từ trường, một loại từ trường mà những nhân tài nhất định sẽ cảm nhận được trong điều kiện nhất
định."
"Nếu sau khi phát hiện thi thể, Khang Kiên Dương không còn mơ thấy giấc mơ
kia nữa thì mới thật sự khó hiểu." Chúc Cẩn Niên nhún vai, "Anh ta nói
đúng lắm, nếu không phải anh tới thì không biết chừng anh ta còn tiếp
tục ở đó hơn mười, hai mươi năm ấy chứ."
Dứt lời, cô tặc lưỡi, quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt rồi khen
ngợi, "Sao anh dám đào sâu xuống thế? Nếu là em hoặc đổi lại là bất cứ
một chuyên gia tâm lý nào ở văn phòng của chúng ta cũng sẽ không mạo
hiểm làm vậy."
Nhiếp Vũ Tranh đỗ xe xong, sau khi xuống xe thì vòng sang bên kia mở cửa cho
cô, "Có ý tưởng thì phải hành động là một ưu điểm của anh, nếu không sao có thể ôm người đẹp về nhà được chứ?"
"Vậy anh ôm thật đi nào..." Chúc Cẩn Niên vươn tay, làm nũng muốn anh bế.
Nhiếp Vũ Tranh cười rồi bế cô lên ước chừng, "Căn cứ ước lượng cân nặng hiện
nay của em, nhiều nhất anh chỉ có thể kiên trì được 30 giây."
Chúc Cẩn Niên nghịch ngợm hất cằm, "Nếu là đàn ông thì kiên trì một tiếng đi!"
Nhiếp Vũ Tranh cúi đầu thích thú nhìn cô, “Chúc Cẩn Niên, lần đầu tiên em hào hứng đưa ra yêu cầu này với anh khiến anh vừa mừng vừa lo đấy…”
“Không đúng, người mừng là anh, người lo là em cơ.”
Nhiếp Vũ Tranh cười, “Phải nói là hợp tác khiến đôi bên cùng có lợi.”
Trò đùa nhất thời lại khiến Chúc Cẩn Niên chịu thua, cô để mặc anh bế vào
nhà rồi lập tức chơi đùa với Nãi Bao, một lát sau thì ôm nó vào phòng
tắm, bỏ rơi Nhiếp Vũ Tranh luôn.
Một phút sau, từ phòng tắm truyền ra tiếng kêu như heo bị giết của Nãi Bao, Nhiếp Vũ Tranh bất đắc dĩ lắc đầu.
Di động rung lên, Thẩm Tử Bình lại gọi điện thoại đến.
“Còn đang ở hiện trường à?”
Nhiếp Vũ Tranh ấn vào máy pha cà phê, tiếng máy móc hoạt động vang lên, “Về rồi.”
Thẩm Tử Bình nói, “Cuối cùng người ở tổ điều tra bên phía tôi đã hồi âm rồi, khoảng chừng hơn chín giờ tối cùng ngày với ngày Hòa Thi Nhụy mất tích, xe Tào Nghĩa Lê chạy ra từ cổng Bắc. Cổng Bắc là cổng trường cách xa ký túc xá nhất và gần văn phòng ông ta nhất, đồng thời cũng là cổng trường có ít sinh viên qua lại vào buổi tối nhất. Hình ảnh mỗi chiếc xe ra vào cổng trường ngày 12 đã được xử lý rõ ràng, chỗ ngồi phía sau xe của ông ta có một người đàn ông nữa, khi đó chúng tôi không chú ý, bây giờ nhìn kỹ lại thì phát hiện người đàn ông đó chính là Tằng Đại Cường, điều này chứng tỏ hai người quen biết nhau ít nhất từ mười năm trước.”
“Trong quá trình điều tra vụ án Tằng Đại Cường, không hề có một tin tức chính
xác nào về việc rốt cuộc hai con người có địa vị xã hội và nghề nghiệp
cách nhau rất xa ấy đã quen biết nhau vào thời điểm nào.”
“Vậy nên tôi nói tin tức này cho cậu biết xem như cung cấp cho cậu một manh
mối, cậu luôn nghi ngờ động cơ phạm tội của Tào Nghĩa Lê và cái thóp
Tằng Đại Cường sử dụng để tống tiền, tôi có một suy đoán táo bạo, cái
thóp này chính là Hòa Thi Nhụy.” Anh ta nói, “Tôi đã kiểm tra hồ sơ vụ
án của Tằng Đại Cường, trước khi chết, hắn đang được thuê để làm việc ở
khu biệt thự Tiêu Dao Du, tuy rằng Hòa Thi Nhụy mất tích và cái chết của hắn cách nhau gần bảy năm, nhưng hôm nay nghe cậu nói đào được thi thể ở đó, không phải chính là cô ấy chứ…”
Hòa Thi Nhụy, Tào Nghĩa Lê, Tằng Đại Cường, vụ án mất tích của Hòa Thi
Nhụy, vụ án bị sát hại của Tằng Đại Cường và vụ án mất tích của Tào
Nghĩa Lê… Ba con người nhìn có vẻ ít tiếp xúc với nhau, ba vụ án khó có
thể liên quan đến nhau, chẳng lẽ thực sự có mối liên kết chặt chẽ với
nhau ư?
Nhiếp Vũ Tranh có dự cảm mọi chuyện khá phức tạp, anh thấp giọng hỏi, “Hòa
Thi Nhụy và Tào Nghĩa Lê… còn có manh mối nào khác không?”
Thẩm Tử Bình khẽ hừ một tiếng, “Tôi biết cậu đang nghĩ gì… Tào Nghĩa Lê rất
thân với một người chú của Chương Tĩnh Minh, đã từng thông qua người chú này để nhắc nhở Chương Tĩnh Minh không được quấy rối Hòa Thi Nhụy nữa,
nếu không rất có thể hắn không thể thuận lợi tốt nghiệp, chuyện này chỉ
mới xảy ra trước khi Hòa Thi Nhụy mất tích khoảng một tháng. Chúng tôi
đã hỏi thăm Trịnh Văn Tú về thời gian cụ thể khi Hòa Thi Nhụy tìm Tào
Nghĩa Lê phản ánh chuyện Chương Tĩnh Minh, nhận được câu trả lời là cô
ấy tìm Tào Nghĩa Lê hai lần, lần đầu tiên là khi vừa bị quấy rối không
lâu, lần thứ hai đúng là trước khi mất tích khoảng một tháng. Nói cách
khác, lần thứ hai phản ảnh đã có tác dụng, Tào Nghĩa Lê đã có một vài
hành động tích cực. Nhưng tôi thấy rất lạ, lúc ấy Tào Nghĩa Lê hoàn toàn có thể dùng thân phận viện trưởng Học viện Chính trị và Hành chính công để thương lương với lãnh đạo của Học viện Luật, rồi để bọn họ tiến hành xử lý hoặc cảnh cáo Chương Tĩnh Minh, vậy vì sao lại phải thông qua bạn bè?”
“Chuyện Hòa Thi Nhụy tìm Tào Nghĩa Lê để phản ánh gần như không ai biết, bao
gồm bạn cùng phòng, giáo viên hướng dẫn và bố mẹ của cô ta, điều này
chứng minh cô ta không nói cho ai cả, Tào Nghĩa Lê cũng giữ kín như bưng chuyện này, hoặc có thể nói rằng ông ta không muốn để người khác biết,
bởi vậy đã cố ý không đi theo trình tự chính quy mà ngược lại đi nhờ vả
quan hệ, đó là một điểm đột phá, về phía Trịnh Văn Tú vẫn còn có manh
mối chưa được đào ra, chắc cậu phải chính thức tìm bà ấy nói chuyện
đấy.”
“Nhắc tới Tào Nghĩa Lê, bà ta và con gái bà ta cứ quấn lấy tôi hỏi thăm suốt
thôi, kêu oan kêu uổng, hơn nữa con gái bà ta hơi một tí lại nghĩ quẩn…” Thẩm Tử Bình thở dài, “Được rồi, việc tiếp xúc thì vẫn phải làm thôi,
tôi cũng không phải cậu, có thể quay đi đầu không ngoảnh lại... Alo?
Alo? Alo? Tên khốn kiếp! Lại cúp máy của mình rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT