Mười giờ sáng chủ nhật, trời nắng gay gắt, Chúc Cẩn Niên xuống xe, giơ tay
lên che nắng, cô tò mò nhìn xung quanh một lượt, trong lòng khen ngợi,
không hổ là khu biệt thự cao cấp hàng đầu, vừa có nét phong tình ngoại
quốc của trấn nhỏ Châu Âu lại vừa có vẻ thanh lịch nhàn nhã của dòng
sông uốn khúc. Sau đó Nhiếp Vũ Tranh xuống xe từ chỗ ghế lái, anh chỉ
nhìn lướt qua chứ không hề có niềm yêu thích và ngưỡng mộ giống như cô.
Vài năm trước anh đã từng theo tổ chuyên án tới đây để tìm hiểu thêm về
tính cách người chết là công nhân Tằng Đại Cường, cũng chính lúc ấy có
một công nhân nói với cảnh sát rằng từng thấy Tằng Đại Cường và Tào
Nghĩa Lê lén lút gặp nhau, còn xảy ra tranh chấp gì đấy. Hiện giờ ba bốn năm trôi qua, khu biệt thự Tiêu Dao Du đã được xây dựng xong, vụ án
Tằng Đại Cường bị giết đã phủ bụi, không có động tĩnh gì, còn Tào Nghĩa
Lê thì không biết tung tích.
"Chào hai người! Nhiếp tổng, nghe danh anh đã lâu, hoan nghênh hoan nghênh!"
Khang Kiên Dương chào hỏi từ xa rồi bước nhanh về hướng này, có một
người phụ nữ đi cạnh anh ta, chắc hẳn là cô vợ Nguyên Dung. Khang Kiên
Dương vừa dẫn hai người vào trong nhà vừa giới thiệu những ngôi nhà ven
đường do ai sở hữu.
"Con trai của phó cục trưởng Sở tài chính tỉnh sống ở đây... Đó là nhà của
Arlen, giám đốc điều hành của tập đoàn Kie Châu Á, còn ngôi nhà đó là
nơi ở của hai cô tình nhân mà Đặng tổng bao nuôi, ông ta là giám đốc
công ty điện tử địa cầu, hai cô luôn đấy! Chậc chậc..."
"Làm phiền hai người trời nóng mà còn phải tới đây một chuyến, tôi đã nói
với anh ấy bao nhiêu lần chỉ là mơ mà thôi, không có gì đáng để ý cả,
vậy mà anh ấy còn đi tư vấn tâm lý. Tôi còn thường xuyên mơ mình đang
thi đại học ấy chứ..." Nguyên Dung vừa đi vừa nói chuyện, cô ấy có đôi
mắt phúc hậu, nhìn có vẻ không mưu mô gì, Khang Kiên Dương từng nói bọn
họ là thanh mai trúc mã.
"Em thì biết gì chứ, cái này gọi là sự phóng chiếu của tiềm thức! Tiềm thức đấy, em thi đại học chỉ được hơn 400 điểm, có thể hiểu được sao hả?"
Khang Kiên Dương cười ha ha ôm eo vợ mình, "Đợi lát nữa tới phòng ngủ
chính, tôi chỉ cho hai người xem."
Đang nói chuyện thì đã vào sân nhỏ, ở đó trồng một số cây lạ hiếm thấy, vừa
nhìn đã biết giá cả xa xỉ, còn cả một cái chuồng chó nằm ở góc sân, có
vẻ là đồ đã vứt đi. Chúc Cẩn Niên hỏi: "Hóa ra anh Khang cũng từng nuôi
chó à?"
Khang Kiên Dương giải thích: "Lúc mới chuyển đến chúng tôi có nuôi một con Golden (1), Tiểu Dung không chịu nổi nó sủa suốt ngày suốt đêm nên đã tặng cho người khác rồi."
(1) Golden Retriever là giống chó có kích thước trung bình. Thuộc họ nhà
chó ưa hoạt động, chơi đùa, chúng rất trung thành và thông minh. Chúng
còn có tên gọi khác là chó săn mồi hoặc chó tha mồi.
Anh ta duỗi tay chỉ về chỗ bên trong hồ nước nhỏ, trào phúng nói: "Sau đó
cô ấy nuôi rùa, yên lặng lắm, chưa thấy nó mở miệng bao giờ, ha ha."
Vào nhà, Khang Kiên Dương bảo người giúp việc pha trà, còn mình thì dẫn
Nhiếp Vũ Tranh và Chúc Cẩn Niên lên phòng ngủ chính ở tầng hai. Vào
phòng, anh ta nằm lên giường, sau đó chỉ về một hướng rồi nói, "Ở đó..."
Chúc Cẩn Niên bước qua, "Ở đây à?"
"Đúng vậy." Khang Kiên Dương đứng dậy, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy
Nguyên Dung còn chưa đi lên thì khua môi mua mép nói, "Ôi dào, nếu như
trong giấc mơ của tôi, người đứng ở đó là một người đẹp như cô thì hay
rồi, có chết tôi cũng không đi tư vấn tâm lý, còn ước gì mơ nhiều lần
hơn nữa cơ."
Chúc Cẩn Niên hơi xấu hổ, chỉ có thể gượng cười rồi nhìn Nhiếp Vũ Tranh. Anh đã bước tới bên cạnh cô, quan sát mọi nơi, cuối cùng ánh mắt nhìn về
một chỗ nào đó bên ngoài cửa sổ. Cô nhìn theo anh, không khỏi lên tiếng
hỏi: "Mảnh cỏ dại kia bị sao thế?"
Trong sân nhà Khang Kiên Dương, ngoại trừ những nơi trồng cây trồng hoa thì
cũng là thảm cỏ xanh mướt như sân bóng, chỉ có chỗ nhỏ đó cỏ cây thưa
thớt, ở giữa còn lõm xuống như dấu vết đã từng trồng trọt.
Đúng lúc Nguyên Dung đi lên, cô ấy đưa hồng trà mà người giúp việc đã pha
xong cho hai vị khách, nghe Chúc Cẩn Niên hỏi như vậy thì trả lời thay
Khang Kiên Dương: "Chỗ đó bị người ta lừa rồi trồng một số cây vớ va vớ
vẩn, vừa đắt vừa không sống được đấy..."
"Được rồi được rồi, chuyện đó có gì hay ho đâu mà nói." Khang Kiên Dương xua
tay, "Người ta tới để giải quyết chuyện nằm mơ của anh, không phải là
giảng viên đại học nông lâm nghiệp tới để dạy trồng cây."
"Em đã nói với anh từ lâu rồi, anh bị người ta lừa, bực bội trong lòng nên
mới nằm mơ mà anh cứ không tin." Nguyên Dung lườm anh ta rồi xoay người
bước đi.
"Tiểu Dung..." Chúc Cẩn Niên lập tức gọi cô ấy lại, "Sao cô lại nói thế?"
"Cô không biết đấy thôi, anh ấy tiêu không biết bao nhiêu tiền để trồng đủ
loại từ nho, tùng la hán, vú sữa trong vườn, cây giống không hợp đất đai thì lại đốt tiền "truyền dịch" (2) để nuôi nhưng vẫn chết mất hai ba gốc. Cũng chỉ có mấy cây nho phát triển
tốt, đám bạn xấu của anh ấy tới chơi còn khen không ngớt lời, anh ấy
phấn khích lắm..."
(2) Đây là giải pháp hoàn hảo để cung cấp dinh dưỡng, tưới nước cho những
cây mới được trồng, cây phôi, cây vỡ bầu hay cung cấp nước cho những cây cổ thụ vào khoảng thời gian bộ rễ cây chưa có hoặc yếu....
Chúc Cẩn Niên nghĩ tới vết tối màu trên đồ trắng của người trong mơ mà Khang Kiên Dương nhắc hôm thôi miên, hóa ra đó không phải vết máu mà là bóng
cây, đôi mắt cô bỗng sáng ngời, vội hỏi cô ấy: "Sau đó thì sao?"
Nguyên Dung mang vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Tôi bảo anh ấy đừng trồng nữa mà anh ấy không thèm nghe, không mua cây nhưng chuyển
sang mua hạt giống hoa. Một người bạn của anh ấy lừa anh ấy mua "trà bốn màu", một mầm cây mà mất tận bốn vạn. Trồng cây thứ nhất thì cây chết,
lá cũng sắp thành màu trắng! Tiếp tục mua thêm một gốc nữa thì lại chết
tiếp. Cứ thế trồng đi trồng lại bốn cây, bỏ ra mười hai vạn mà chẳng
được gì. Tôi khuyên mãi, không cho anh ấy trồng mà anh ấy còn nổi giận
với tôi, sau đó chính anh ấy nghe được tên bạn kia thiếu nợ cờ bạc ở bên ngoài mới chịu dừng lại. Chỗ kia cứ thế bỏ hoang, không trồng gì nữa."
Khang Kiên Dương cảm thấy mất mặt nên nhíu mày giải thích: "Dù gì bạn của anh cũng làm trong công ty cây cảnh nhiều năm, trà bốn màu vốn dĩ có giá
như vậy! Anh cũng ném hạt giống hoa đã chết cho bọn họ, không phải
chuyên gia của bọn họ xét nghiệm rồi sao? Họ nói cây không sống được là
bởi vì cấu tạo và tính chất đất chỗ chúng ta không tốt, độ kiềm trong
đất quá cao, bộ rễ không hấp thụ được dinh dưỡng, nếu không sao cậu ta
bán cho lão Vương hàng xóm thì lại sống rất tốt chứ? Người ta cũng gửi
bột lưu huỳnh và đất lá thông đến đây rồi, nếu không phải do em ngại
phiền phức với bẩn..."
Chúc Cẩn Niên nhìn kiểu chung sống cãi nhau không dứt của hai vợ chồng thì
không khỏi nhớ tới mình và Hách Dịch Kỳ trước kia, hở ra một tí là cãi
nhau ỏm tỏi, không phải mình tức chết đi được thì là anh ta tức đến mức
bốc khói. Sau khi ở bên Nhiếp Vũ Tranh, cô và anh thường tranh cãi, hay
đấu võ mồm nhưng lại hiếm khi thật sự nổi giận.
Nhiếp Vũ Tranh im lặng nghe hai vợ chồng cãi nhau, ánh mắt lại nhìn ra ngoài
cửa sổ một lúc rồi quay đầu nói với Chúc Cẩn Niên, "Đi với anh xuống nhà xem thử."
Chúc Cẩn Niên hoàn hồn, theo sát phía sau anh, cô khẽ hỏi, "Chẳng lẽ giấc mơ kia có liên quan đến việc anh ta trồng hoa à? Nguyên lý gì thế..."
Khang Kiên Dương không rõ lý do nhưng cũng đi xuống theo.
Nhiếp Vũ Tranh đứng trên mảnh đất hoang nhỏ, nét mặt nghiêm trọng. Nguyên
Dung chậm rì rì bước tới, lên tiếng như cố ý đối đầu với chồng mình:
"Lúc anh ấy trồng trà bốn màu ở chỗ này, ánh đèn chiếu vào, bóng cây vừa khéo chiếu lên bức tường đối diện phòng ngủ của chúng tôi, cứ như bóng
ma ấy, tôi nói với anh ấy không biết bao nhiêu lần là đừng đốt tiền nữa, anh ấy giận dỗi nên không trồng hoa trồng cây gì thật, bỏ hoang chỗ
này, cũng không bảo ai xử lý, xấu xí giống như bệnh vảy nến ấy!"
Chúc Cẩn Niên nhớ Freud từng nói trong "Phân tích giấc mơ" rằng phần lớn nội dung cảnh trong mơ đều đến từ những điều đã trải qua gần đây, hơn nữa
là trải qua trước khi đi ngủ. Nếu Nguyên Dung thường xuyên nói bóng cây
chiếu trên tường giống ma trước mặt Khang Kiên Dương thì việc nửa đêm
anh ta mơ thấy giấc mộng kia có thể được giải thích rồi.
"Khang tổng không ngại sửa lại vườn một lần nữa chứ?" Nhiếp Vũ Tranh hỏi.
Khang Kiên Dương sửng sốt, nhìn về phía Chúc Cẩn Niên như xin giúp đỡ, rõ
ràng anh ta đang cảm thấy Nhiếp Vũ Tranh bị Nguyên Dung thuyết phục.
Chúc Cẩn Niên đang phân vân có cần hỏi rõ hay không thì nghe thấy anh nói:
"Nếu Khang tổng không hài lòng với hiệu quả sau khi sửa lại thì tiền
công cần dùng sẽ do cô Chúc đây chịu."
Cô cạn lời, lén đánh Nhiếp Vũ Tranh một cái, anh trở tay nắm lấy tay cô, vuốt ve nhẹ nhàng như đang an ủi.
"Đúng đấy chồng à, ngay cả hai chuyên gia tư vấn đều đã nói vậy thì anh gọi người đến sửa lại đi."
Khang Kiên Dương không hề để ý đến chút tiền công đó, để dỗ vợ nên anh ta chỉ có thể đồng ý, "Được, anh gọi người đến làm là được, xới đất, bón phân
rồi trồng thảm cỏ, được chưa nào?"
"Cũng tạm được." Nguyên Dung vui vẻ hẳn lên, kéo tay anh ta cười đáp lời.
Nhiếp Vũ Tranh đề nghị cực kỳ nghiêm túc: "Chuyện trồng cỏ để sau hẵng nói, xới đất thì phải tiến hành ngay lập tức."
"Đây là... Vì sao?" Khang Kiên Dương không nhịn được hỏi, "Chẳng lẽ vấn đề không phải ở phòng tôi à?"
Nhiếp Vũ Tranh yên lặng vài giây rồi mới đáp, "Trùng hợp là bình thường có
rảnh tôi cũng chăm sóc một ít hoa cỏ trong vườn nên biết vài điều về
nghề làm vườn. Dọc đường chúng ta tham quan, tôi thấy vườn nhà người
khác ở Tiêu Dao Du đều trồng những cây ưa đất phèn phổ biến, ít phải xử
lý hoặc cải tạo thổ nhưỡng mà vẫn có thể sinh trưởng tốt. Tùng la hán
trong vườn nhà anh phát triển không tệ, theo tôi được biết, nó chính là
loại cây ưa đất phèn, chứng tỏ độ kiềm của đất trong vườn nhà anh không
thể nào vượt quá chỉ tiêu được. Như vậy chỉ có hai khả năng, một là bạn
anh lừa anh thật, hai là một phần nhỏ đất trong vườn nhà anh có độ kiềm
rất cao mà những phần khác vẫn là đất phèn. Khả năng sau cao hơn chút."
Khang Kiên Dương ngẩn người, cẩn thận quan sát rồi lập tức gọi người giúp
việc, "Dì gọi điện thoại bảo mấy công nhân tới đây đi."
Nửa tiếng sau, ba người đàn ông cao to da ngăm đen đến, người dẫn đầu cất giọng ồm ồm hỏi: "Muốn xới đất ở đâu vậy?"
Nhiếp Vũ Tranh giẫm đất dưới chân, "Đào sâu xuống đi."
"Đào sâu?"
"Đào đi."
Ba người đàn ông không nhiều lời, vung cuốc và xẻng trong tay lên bắt đầu làm.
Khang Kiên Dương che nắng cho Nguyên Dung, đứng ở đằng xa bên bờ hồ cho rùa
ăn, anh ta hét to: "Này! Có cần phân công ra không, chỉ cần xới đất chỗ
đó thôi sao?"
Giọng nói của anh ta bị nuốt chửng trong tiếng đào đất khí thế của công nhân, Nhiếp Vũ Tranh không có ý định phân công bọn họ nên nhóm công nhân vẫn
tiếp tục đào sâu xuống. Chúc Cẩn Niên lau mồ hơi trên trán, quan sát cái hố to được đào ra, lại gần hỏi anh, "Anh có chắc chắn không?"
"Bố anh từng trồng hai gốc cây trà bốn màu, khi dùng vôi cải tạo đất có hơi mạnh tay nên cây cũng không thể sống, phiến lá xuất hiện từng đốm
trắng. Chỗ Khang Kiên Dương trồng hoa mọc rất ít cỏ dại, mà những chỗ
khác..." Nhiếp Vũ Tranh hất cằm về phía dưới tàng cây khác trong sân,
"... Cỏ dại rất nhiều. Vườn nhà anh ta chỉ khoảng 100 - 200 mét vuông,
phạm vi nhỏ như vậy, dù thiên nhiên phân hóa lớn đến mức nào, sao có thể xuất hiện một khu vực có độ kiềm quá cao, gần như không thể trồng cây
sống, mà khu vực khác vẫn là đất phèn như bình thường chứ?"
Ba người đàn ông mồ hôi như mưa, đào đất với tốc độ rất nhanh, tới gần
giữa trưa thì trong vườn đã xuất hiện một cái hố lớn, tiếp tục cuốc mấy
cái nữa, mấy công nhân phát hiện có điều khác thường, "Ông chủ, hình như phía dưới có thứ gì ấy, cứng lắm..."
"Không phải là mỏ vàng chứ?" Hai mắt Nguyên Dung sáng lên.
Khang Kiên Dương khinh thường đáp: "Mỏ vàng á? Có khi là mỏ dầu ấy chứ!"
Chúc Cẩn Niên nghe thế bước lên định xem là gì thì Nhiếp Vũ Tranh bỗng chắn trước mặt cô, "Em và cô ấy vào nhà đi."
"Vì sao?"
Nhiếp Vũ Tranh không nói thẳng: "Tin là em cũng không hi vọng một người phụ nữ mang thai trượt chân rơi xuống hố đâu nhỉ?"
Chúc Cẩn Niên há hốc mồm nhưng cô vẫn nuốt lời muốn hỏi xuống, xoay người
kéo tay Nguyên Dung, "Ở đây nóng quá, chúng ta đi vào thì hơn, lỡ như bị cảm nắng thì cô đâu được uống thuốc."
Nguyên Dung bất đắc dĩ, đành phải bước vào nhà.
Khang Kiên Dương nghi ngờ nhìn Nhiếp Vũ Tranh, thấy anh nhảy xuống hố sâu,
vươn tay đẩy bùn đất sang hai bên để lộ một thứ hình như là túi nhựa,
anh đè lên đó rồi nói gì đấy với công nhân, họ tiếp tục đào lên nhưng
động tác nhẹ hơn rất nhiều.
Nhiếp Vũ Tranh nhìn chằm chằm vào đáy hố, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT