Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Khang Kiên Dương nghiêm túc nhớ lại, “Tôi vẫn nhớ anh ta luôn ngồi ở đằng xa, tôi nói Tia Chớp rơi xuống, không nhìn thấy nữa, anh ta cũng không có phản ứng gì, cho dù mấy người kia bàn tán Tia Chớp bị tôi đạp xuống dưới, anh ta cũng không tìm tôi hỏi cho rõ ràng. Dù sao tôi vẫn nhớ anh ta không hề nói với tôi một câu nào.”

“Người bình thường đều mang theo tâm lý lạc quan mù quáng đối với người thân, cho dù đối phương bị bệnh nan y đã được chẩn đoán sẽ chết thì cũng chờ mong kỳ tích xảy ra. Khi Tia Chớp rơi xuống kẽ băng nhưng còn có thể mơ hồ nhìn thấy cô ấy mắc kẹt ở đâu, Sọc Trắng Đen vẫn chờ đợi cứu viện đến, nhưng khi cô ấy rơi xuống chỗ sâu, chẳng những không có khả năng cứu được mà ngay cả thi thể cũng không thể đưa về quê chôn cất, anh ta hoàn toàn có lý do nổi giận với anh, ít nhất cũng phải kéo anh hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng anh ta không làm như thế.”

“Bọn họ nói anh ta đã bị dọa, cộng thêm đau khổ nên người cứ đờ ra. Sau chuyện lần đó, nghe nói anh ta cũng rời khỏi Khoảnh Khắc, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, còn xóa tài khoản trên diễn đàn và Weibo. Tôi… tôi cũng từng thử liên lạc với anh ta, muốn nói rõ ràng với anh ta, nhưng vốn không qua lại nên chẳng liên lạc được. Thật sự là nghẹn chết tôi rồi!”

Chúc Cẩn Niên suy nghĩ, cảm thấy cứ bối rối về chuyện đã xảy ra năm đó dường như cũng không hề có ý nghĩa, dù sao người đã mất, trong tình huống khắc nghiệt như vậy, người ở lại có hành động khác thường ngược lại có lẽ khá bình thường. Cô nhìn Khang Kiên Dương, bỗng nhiên nắm được điểm mấu chốt, “Tia Chớp rơi xuống chỗ sâu, mất đi khả năng cứu viện, rốt cuộc có phải do anh “Đạp một cái” không, ngay cả bản thân anh cũng nghi ngờ đúng không?”

Vẻ mặt Khang Kiên Dương u ám, im lặng một lát mới nói, “Lúc tôi ngã xuống cô ta đã chết rồi! Nếu không tại sao gọi lớn như thế mà không đáp lại một tiếng chứ? Hơn nữa, hình như tôi ngửi được mùi thối thì phải, không thể miêu tả rõ được, nhất định là mùi của thi thể… Tôi không biết điều này có liên quan gì đến tôi không, ngay cả Sọc Trắng Đen cũng không so đo với tôi, bọn họ nói linh tinh thì có ý nghĩa gì?”

Dứt lời, ngón tay cái của tay phải anh ta vuốt ve mặt đồng hồ, vẻ mặt đan xen giữa lo âu và buồn bực. Dường như Chúc Cẩn Niên đã nhìn ra nguyên do cơn ác mộng lặp đi lặp lại của anh ta, so với gương mặt dữ tợn của Tia Chớp khi rơi xuống kẽ băng thì người mặc đồ trắng đứng đầu giường không nhúc nhích có vẻ không đáng sợ bằng, nhưng mà nó đến từ sự nghi ngờ và tự trách sâu trong tiềm thức của Khang Kiên Dương.

“Anh có từng hối hận, lúc ấy không nên tò mò mà tới gần kẽ băng nứt không? Anh không đi thám hiểm nữa, rốt cuộc là vì quá thất vọng với tình người hay do áy náy với cái chết nơi tha hương của Tia Chớp?”

Khang Kiên Dương lại im lặng, qua một lúc lâu mới hỏi: “Điều này có liên quan đến việc tôi mơ thấy ác mộng sao?”

“Theo tôi, lúc mới từ Xương Đóa về, các khía cạnh cảm xúc của anh vẫn chưa ổn định, thế nên gặp ác mộng và rơi xuống với Tia Chớp là hoạt động có ý thức bên ngoài của não bộ, giống với quy luật phần lớn mọi người xem phim ma vào ban ngày thì buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng có tình tiết liên quan vậy. Theo thời gian trôi qua, cảm xúc mãnh liệt của anh dần nguôi ngoai, băng tuyết màu trắng, gương mặt trắng bệch cứng đờ trở thành màu trắng quần áo trên người bóng người đầu giường, đôi mắt đỏ ngầu thì biến thành máu trên quần áo trắng, hai người luôn luôn không trao đổi cũng hoàn toàn là sự nghi ngờ và không xác định lúc ấy cô ấy sống hay chết của anh.” Chúc Cẩn Niên nhìn thẳng vào anh ta, “Anh cẩn thận nghĩ lại đi, có phải thế không?”

“Tôi… có lẽ cần phải suy nghĩ cẩn thận. Tôi cũng không rõ có phải bản thân chưa thật sự vượt qua được việc đó không.” Khang Kiên Dương chậm rãi gật đầu, “Giải tỏa được khúc mắc thì cũng sẽ không mơ thấy ác mộng nữa, đúng không?”

“Sở dĩ anh gọi nó là ác mộng bởi vì anh không biết nguyên do vấn đề mà ý thức phản ánh nó, thế nên mới khiến anh hoang mang và sợ hãi. Anh phải tự nhắc nhở mình rằng Tia Chớp rơi xuống không phải do anh làm hại, ý định ban đầu khi anh rơi xuống không phải là đẩy cô ấy vào vực sâu, đã ngoài ý muốn thì phải là kết quả ảnh hưởng chung từ nguyên nhân bên trong và bên ngoài. Mọi việc đều phải chú ý thứ tự trước sau, nếu cô ấy không rơi xuống thì cũng sẽ không có nhiều chuyện sau đó như vậy, trước đó tôi đã từng nhắc nhở anh, đừng ôm toàn bộ những mặt tiêu cực của câu chuyện lên người mình, ảnh hưởng của anh trong việc này thật sự rất nhỏ, cho dù không có anh, Tia Chớp vẫn sẽ rơi xuống, bị thương cộng thêm đóng băng cũng chưa chắc đã cứu được.”

Khang Kiên Dương như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, không nói gì thêm nữa mà chỉ gật đầu thật mạnh. Nhìn đồng hồ, anh ta đứng lên, theo thường lệ nói có rảnh sẽ mời cô ăn cơm rồi rời khỏi phòng làm việc.

Tâm trạng Chúc Cẩn Niên rất tốt, viết tình huống xảy ra hôm nay vào ghi chép tư vấn xong, thấy đã đến giờ cơm trưa thì ra khỏi văn phòng. Cửa văn phòng của Nhiếp Vũ Tranh và Hạ Mão Đằng đều đóng chặt, xem ra trị liệu thôi miên lần đầu của Kiều Di Đồng vẫn chưa kết thúc.

Cô gọi Kỳ Kỳ, hai người cùng đi đến quán ăn đơn giản ở tòa nhà chếch đối diện. Đang ăn uống nói cười, cô gái bàn bên cạnh bỗng nhiên cực kỳ tức giận gọi người phục vụ tới, bảo rằng cá tuyết trong phần ăn của mình bị thối.

Người phục vụ sửng sốt, vội vàng giải thích: “Xin lỗi cô, cá tuyết trong quán chúng tôi đều được nhập khẩu từ nước ngoài, trên đường được bảo quản lạnh tươi sống, không hỏng đâu ạ.”

“Tự anh nếm một miếng đi, thật sự thối chết đi được.” Cô gái không nghe lời giải thích của anh ta, phẫn nộ đẩy đĩa về phía trước.

“May mà em không thích ăn cá.” Kỳ Kỳ nhỏ giọng cười, gắp gà xào ớt tiêu trên bàn của mình bỏ vào miệng.

Chúc Cẩn Niên lại sững sờ, trong đầu dường như có suy nghĩ nào vừa lướt qua, lại nhất thời không nắm bắt được.

Cô gái bên cạnh náo loạn đến mức chủ nhà hàng phải tự mình đến đây, đổi một phần khác và giảm giá 50% mới coi như xong, Chúc Cẩn Niên nhìn món cá tuyết bị mang đi, bỗng nhiên “A” một tiếng, thốt lên: “Đúng rồi! Sao có thể thối nhỉ?”

Kỳ Kỳ ngẩn tò te nhìn cô, “Chị Chúc, chị nói gì thế ạ?”

“Không có gì.” Chúc Cẩn Niên cười qua loa, lại nghĩ thầm, Khang Kiên Dương nói khi mình rơi xuống kẽ nứt băng thì ngửi được mùi thối từ người Tia Chớp, nghi ngờ cô ta đã chết, hơn nữa còn có cả mùi thối của thi thể. Đổi lại là mùa hè, có lẽ có một số khả năng, nhưng đó là sông băng, nhiệt độ dưới -10 độ C, cho dù Tia Chớp đã chết thì cũng giống như cá tuyết cho vào tủ lạnh, không thể nào thối nhanh như vậy. Rốt cuộc đây là sự đánh lừa mà trí nhớ nảy sinh khi Khang Kiên Dương an ủi bản thân hay vẫn có điều sơ hở khác?

Cô ăn qua loa cho xong bữa trưa rồi trở về phòng làm việc. Kiều Di Đồng đã bị dẫn đi, Hạ Mão Đằng thấy cô thì giơ ngón cái lên, cực kỳ đắc ý chỉ vào mình, xem ra hiệu quả trị liệu thôi miên lần đầu cũng không tệ lắm.

“Kiều Di Đồng là một người rất dễ dàng bị ám thị, bước vào trạng thái thôi miên khá nhanh, tôi nói chuyện với cô ấy khoảng hơn nửa tiếng.” Hạ Mão Đằng nói, “Giống như phán đoán trước kia của các cô, Diệp Hân Tuyết đã nghi ngờ tình trạng của mình từ lâu, bởi vì hút ma túy, cô ấy không dám xin giúp đỡ từ bệnh viện chính quy hay cảnh sát, vì thế mới viện cớ mộng du lựa chọn tư vấn tâm lý, để cô ấy tìm hiểu một “bản thân” khác mà cô ấy không biết trong cơ thể mình. Thời gian cụ thể xuất hiện của nhân cách Diệp Hân Tuyết là sau khi gặp lại Trác Lỗi, nói cách khác, sau khi Kiều Di Đồng dụ dỗ Trác Lỗi hút ma túy lại, nhân cách chủ của cô ấy ẩn nấp, biến thành nhân cách thứ Diệp Hân Tuyết. Mà Diệp Hân Tuyết không biết chút nào về chuyện này, lúc tôi nhắc tới Kiều Di Đồng, cô ấy bỗng nhiên biến thành Hân Tuyết 2. Tôi nghi ngờ rằng Hân Tuyết 2 là nhân cách chuyển giao giữa hai người kia, khi Diệp Hân Tuyết sắp chiếm hết tất cả trí nhớ của Kiều Di Đồng thì sẽ tự động chuyển thành Hân Tuyết 2. Có thể nói, Hân Tuyết 2 là lá chắn và tường lửa của nhân cách chủ Kiều Di Đồng, chỉ cần tiếp tục phá bỏ thì có thể “gặp mặt” Kiều Di Đồng.”

Anh ta nói xong, xoa bụng qua lớp áo bào pháp sư, “Ôi, bận rộn cả buổi sáng, bụng dính sát vào lưng rồi, không được, tôi phải đi lấp đầy bụng đã.”

Chúc Cẩn Niên nhìn theo anh ta đi ra ngoài, quan sát xung quanh một lượt, phần lớn đồng nghiệp đã đi ra ngoài ăn trưa. Cô thấy cửa văn phòng Nhiếp Vũ Tranh vẫn đóng chặt như cũ, cúi đầu suy nghĩ rồi đi vào phòng trị liệu thôi miên, chỉ thấy Nhiếp Vũ Tranh ngồi sau thiết bị hiển thị, vẫn đang xem video ghi lại quá trình thôi miên.

“Này, mất ăn mất ngủ như vậy, đàn anh Đỗ có trả tiền tăng ca cho anh không?” Cô gõ cửa, hỏi đùa.

Nhiếp Vũ Tranh hoàn hồn, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ thì kinh ngạc, “Một giờ rưỡi…”

“Thì ra anh cũng có tiềm chất cuồng công việc.” Cô lên tiếng khen ngợi.

“Không phải tiềm chất.” Nhiếp Vũ Tranh đứng lên, tự nhiên ôm lấy eo cô, “Thời điểm em chưa xuất hiện, anh vẫn như thế.”

Chúc Cẩn Niên nhẹ nhàng đẩy anh ra, trêu đùa: “Nhanh đi ăn cơm đi, anh lớn tuổi thì phải chú ý bồi bổ hơn chứ.”

“Ai lớn tuổi?” Anh nhướng mày.

Cô cười cho qua, chỉ ra bên ngoài giục anh.

“Chỉ còn nửa tiếng thôi.” Kẻ cuồng công việc khẽ hất cằm về phía màn hình.

“Thôi vậy, em giúp anh gọi đồ ăn bên ngoài.” Đã sớm được lĩnh hội sự nghiêm túc và cẩn thận của anh khi làm việc, Chúc Cẩn Niên không có cách nào bắt ép được anh, vừa mở phần mềm vừa nói, “Hai mươi phút là người ta giao đến rồi. Nhân lúc này, anh đừng xem video giám sát nữa, nghe em kể một câu chuyện đi, em muốn xin anh chỉ bảo một số vấn đề.”

Nhiếp Vũ Tranh đồng ý đề nghị này của cô, đi đến bên cửa sổ, vừa làm động tác vươn ngực thả lỏng vừa hỏi, “Phí tư vấn của anh rất đắt, em trả nổi không?”

“Không trả nổi thì anh nói xem phải làm sao bây giờ?”

Quả nhiên anh cười không có ý tốt, “Bắt bản thân em gán nợ.”

“Em ấy hả, kể chuyện nhiều nhất chỉ nửa tiếng, anh giải thích nửa tiếng, phí tư vấn một tiếng của anh là… Được lắm, thì ra trong mắt anh em chỉ đáng giá 3000 tệ.” Chúc Cẩn Niên giả vờ tức giận, hung dữ nghiêm mặt trừng mắt với anh, “Em không để ý đến anh nữa.”

Nói xong lập tức đi ra ngoài. Chưa đi được hai bước, Nhiếp Vũ Tranh đã chặn trước mặt cô: “Anh nói nhiều nên nói hớ, nhưng em không thể không để ý đến anh.”

“Không để ý đến anh nữa.” Chúc Cẩn Niên không dễ dàng gì mới hành hạ được anh một trận, đương nhiên phải mạnh mẽ một phen.

Nhiếp Vũ Tranh giơ hai tay lên đầu làm động tác đầu hàng, bất đắc dĩ nhìn cô.

Chúc Cẩn Niên lắc đầu, có chừng có mực, không làm loạn với anh nữa: “Nghe kỹ nhé, phân tích giúp em.”

“Tuân lệnh.” Anh quay về ghế ngồi ngay ngắn, chăm chú như học sinh nghe giảng bài.

Cô lặp lại một lần nữa sự cố lần đó của Khang Kiên Dương cho anh nghe, còn đưa ra chỗ không hợp lý mà mình chú ý.

“Anh nói xem, Tiểu K có phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô gái Tây ba lô không?”

Nhiếp Vũ Tranh không cần nghĩ ngợi đã đáp: “Tiểu K hoàn toàn không cần để bụng sự hấp tấp của bản thân, trước khi anh ta không cẩn thẩn trượt xuống kẽ băng nứt thì cô gái kia cũng đã bị người ta giết chết rồi.”

Không phải Chúc Cẩn Niên không nghĩ tới khả năng này, nhưng chính tai nghe được Nhiếp Vũ Tranh kết luận thì vẫn có phần sửng sốt.

“Nếu thật sự như thế, nhất định đây là một âm mưu giết người hoàn mỹ! Sao anh phát hiện ra vậy?” Cô vội vàng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play