Nhện tinh nhả ra ngàn sợi tơ mỏng khiến người ta không tránh được, quấn
quanh mãi mãi, sợi tơ chui vào trái tim, cuốn lấy tình cảm trong lòng,
chậm rãi trêu chọc, quấy nhiễu hồ nước xuân.
Đúng lúc động tình, anh bỗng nhiên dừng lại, kéo giãn chút khoảng cách rồi
nhìn cô. Chúc Cẩn Niên không hiểu gì cả, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên,
ánh mắt mông lung lại có phần khẩn trương đối diện với anh.
“Thích không?”
“Thích gì?”
“Anh.”
“Không thích.” Cô nghiêng đầu.
“Vậy không hôn nữa.” Anh ra vẻ buông tay.
Chúc Cẩn Niên giả vờ vui vẻ vỗ tay vài cái, quả nhiên anh lại ôm lấy eo cô, thuận thế đẩy cô lên sofa rồi tiếp tục hôn.
Đàn ông cũng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Điện thoại nội bộ bỗng nhiên vang lên, cắt ngang sự ngọt ngào trong căn
phòng. Chúc Cẩn Niên mới nhận ra hai người ôm hôn đã lâu, cách lớp vải
vóc, cô có thể cảm nhận được sự cứng rắn từ nơi nguy hiểm nào đó của
anh. Anh bước vài bước đến bàn làm việc, ấn nút nghe nhưng lại không mở
miệng.
Vài giây sau, giọng nói thăm dò của Kỳ Kỳ vang lên: “Nhiếp tổng ạ? Mấy ngày tới anh có nhận tư vấn hẹn trước không ạ? Tôi đăng lên trang web giúp
anh.”
“Không nhận.” Anh hung dữ từ chối.
“Có tiền không kiếm, thật sự không phải là ông chủ tốt.” Chúc Cẩn Niên sửa sang lại quần áo, đầy vẻ xem thường lên tiếng.
“Có các em là đủ rồi.” Nhiếp Vũ Tranh làm ra vẻ địa chủ, “Anh chỉ phụ trách giăng lưới rồi áp bức bóc lột các em thôi.”
“Em tưởng nhện tinh đều là nữ, không ngờ còn có cả nam!” Chúc Cẩn Niên bực
mình rút tờ khăn giấy lau son dính bên môi Nhiếp Vũ Tranh.
“Hồ ly tinh cũng có nam, nhện tinh không thể có à?” Nhiếp Vũ Tranh cực kỳ
hứng thú nhìn Chúc Cẩn Niên cười cũng không được mắng cũng không xong,
đôi mắt đen trong veo, “Em kỳ thị giới tính.”
“Anh bảo em đến văn phòng anh, chẳng lẽ để hiện nguyên hình à?” Cô bất đắc dĩ hỏi.
“Ừ.”
Chúc Cẩn Niên kinh ngạc, còn tưởng rằng anh sẽ bàn công việc, không ngờ anh
lại trả lời một chữ như vậy. Cô tiến lên kéo tay áo Nhiếp Vũ Tranh,
ngẩng đầu nhìn, “Anh bảo em đến để làm chuyện này sao?”
“Không đủ? Vậy…” Anh lại sáp vào, “Tiếp tục nhé?”
"Anh lại có thể là người công tư không phân minh như vậy.” Chúc Cẩn Niên buông tay, trừng mắt nhìn anh.
“Em quyến rũ anh trước.”
“Lúc nào chứ?”
“Lúc anh nói anh nghe lại bản ghi âm của Trâu Anh.”
Chúc Cẩn Niên vỗ trán mình, “Em nhìn anh với ánh mắt khâm phục, anh nhìn
nhầm kiểu gì mà cảm thấy em liếc mắt đưa tình với anh thế?”
“Tâm trạng quyết định hoàn cảnh.” Hai tay Nhiếp Vũ Tranh khoanh trước ngực,
nửa dựa vào ghế sofa, “Ánh mắt trêu chọc của em nhìn anh chằm chằm đến
nỗi anh gần như muốn hạ quyết tâm, sau này mỗi ngày đến làm việc đúng
giờ, đáng tiếc, câu phủ nhận của em đã khiến anh từ bỏ suy nghĩ này.”
Chúc Cẩn Niên lắc đầu, “Khoảng cách tạo ra cái đẹp.”
“Đối với em, anh không làm được.”
Nghe xong cô có phần vui sướng, không kìm được nở nụ cười, lại trừng mắt lườm anh một cái.
Ai ngờ anh tiếp tục nói: “Thế nên gần đây thẩm mỹ của anh không ổn, xấu đến thê thảm.”
Biên bản “giao chiến” với Nhiếp Vũ Tranh lại có thêm một sự thất bại, Chúc
Cẩn Niên giơ cờ trắng đầu hàng. Thấy anh thật sự không có chuyện gì muốn bàn giao, cô dở khóc dở cười mở cửa đi ra ngoài.
Nhiếp Vũ Tranh nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cô, sự dịu dàng trong đôi
mắt không hề biến mất. Cô tựa như cái tên Sa Mạc Cam Tuyền, mang đến
dòng suối trong lành, ập vào cuộc sống tràn ngập quyền uy và học thuật
nhưng vô cùng buồn tẻ của anh, có lẽ người trong cuộc thì u mê, bất kể
hai người thân mật gần gũi bao nhiêu, Nhiếp Vũ Tranh vẫn cảm thấy xa,
khiến anh không để ý mà tới gần thêm chút nữa.
Gia Cát Thiên Huệ vừa nghe điện thoại vừa bước ra từ văn phòng tổng giám
đốc thương mại, nhìn thoáng qua Nhiếp Vũ Tranh rồi dõi theo ánh mắt anh
thì khá sửng sốt, tiếp đó quay đầu lại nhìn Nhiếp Vũ Tranh bằng ánh mắt
trêu ghẹo.
Anh đáp lại bằng nụ cười mỉm.
Chúc Cẩn Niên ngồi trước máy tính duỗi lưng một cái. Buổi sáng không có
khách, cô theo thói quen lên trang web của Sa Mạc Cam Tuyền giải đáp một số vấn đề và câu hỏi lung tung mà mấy cư dân mạng hỏi. Nhìn thấy câu
hỏi về áp lực kỳ thi, cô bỗng nhớ tới kỳ thi cuối kỳ, chắc là kết thúc
rồi, mang theo lòng tò mò vào diễn đàn trường học cũ xem bài đăng trước
kia của mình về dự đoán đề thi tâm lý logic học, không ngờ nó đã trở
thành bài viết rất hot, gần như được mọi người đẩy lên đầu.
Cô vội vã mở ra xem, nhìn vài bình luận dưới cùng. Tất cả mọi người đều
quỳ xuống gọi chủ bài viết là lão tăng quét rác sâu không lường được,
mặc dù nội dung đề thi có chỗ không khớp nhưng hướng ra đề đều đúng như
thế, trước kia nửa tin nửa ngờ ôn thi dựa theo phương hướng mà người
viết bài đưa ra thì đều nhận được số điểm khá ổn, tất cả quỳ xuống cảm
ơn, sau đó bình luận dần chuyển hướng từ chuyện đề thi sang thân phận
thật của người viết bài. Có người đoán đây là người mai phục trong sở
nghiên cứu đề thi, có người nghi ngờ trong tay cô nắm được nhược điểm
của người ra đề, nhưng cũng có người hỏi thăm được em gái Nhiếp Vũ Tranh đang học ở đại học Chính Pháp Đông Nam, đến cuối cùng mọi người đều
nghiêng về hướng người viết bài viết này là Nhiếp Vũ Thiến, thế nên sau
đó có một ID mang tên Nhiếp Vũ Thiến nhảy ra kêu gào oan uổng, mọi người đều bắt đầu ồn ào cả lên.
Chúc Cẩn Niêm đọc mà bật cười liên tục, chú ý thấy một thí sinh chụp bức ảnh của đề thi, đề bài là phân tích chữ viết, nhưng tài liệu thực tế được
đưa ra không phải của Tiểu Chí hay những bạn cùng lứa tuổi khác như cô
nghĩ mà là của cô, anh từng photocopy mấy trang ghi chép của cô, khi ra
đề thì quét chữ viết thành văn bản rồi lấy làm đề thi.
Cô không khỏi đỡ trán, anh luôn bất ngờ xuất chiêu vô cùng tàn nhẫn.
Một nghiên cứu sinh tham gia sửa bài chia sẻ điểm chính trong đáp án của đề thi, Chúc Cẩn Niên cẩn thận tìm đề phân tích chữ viết kia, chỉ thấy
người kia ghi chú rằng đề này do Nhiếp Vũ Tranh tự mình phê chữa.
“Điểm chính trong đáp án đề thi phân tích chữ viết: tính mạch lạc, tính
nguyên tắc mạnh, coi trọng chuyện suy nghĩ chu đáo, gặp vấn đề thì rất
bình tĩnh, hơn nữa có thói quen kiềm chế cảm xúc, cường điệu khoảng
cách, không thích quá gần gũi với người khác, nhanh trí nhưng nóng lòng
muốn tìm kiếm sự thành công, không đủ kiên nhẫn, kiên trì, bền bỉ. Có
một bộ mặt ngây thơ, trong lòng vẫn mãi là đứa trẻ.”
Chúc Cẩn Niên chống cằm, khóe môi nhẹ nhàng cong lên. Lấy di động, chụp trang web gửi cho Nhiếp Vũ Tranh, sau đó nhắn: “Anh nói em ngây thơ, em thấy anh mới là quỷ ngây thơ. Thế mà lại phát động
ít nhất một ngàn sinh viên phân tích em, sau đó nhận được vài người có
đáp án tình cờ trùng hợp với mình. Thật sự không biết nên nói anh to gan lớn mật hay là không ngại học hỏi kẻ dưới nữa.”
Một lát sau, anh đáp: “Chẳng qua anh chỉ gạt tình cảm sang một bên, khách quan đánh giá một người mà thôi.”
Được rồi, quả thật rất khách quan…
Câu trả lời thứ hai của anh.
“Không có gì trong sạch cả.”
Lại bị trêu chọc nữa. Chúc Cẩn Niên đấm ngực lắc đầu, bản thân như một con
côn trùng bay vào tấm lưới lớn của nhện tinh, bị con yêu tinh này từng
chút từng chút quấn chặt, cũng sắp hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng rồi.
*****
Tết Nguyên Đán đã đến, các hạng mục công tác ở Sa Mạc Cam Tuyền đều dừng
lại, Nhiếp Vũ Tranh ở lại thành phố Bằng, đồng thời chú ý đến việc điều
trị cai nghiện của Kiều Di Đồng và tiếp đón bố mẹ đường xa đến với Nhiếp Vũ Thiến, Chúc Cẩn Niên thì về thành phố Bình Lĩnh.
Bình Lĩnh là một thành phố cấp huyện được bao quanh bởi các dãy núi, thuộc
quyền quản lý của thành phố Duyên Phong ở phía Bắc tỉnh J, nền kinh tế
đứng thứ ba trong tỉnh, trước kia, tàu hỏa đi tỉnh X đều đi qua Bình
Lĩnh, nhà ga Bình Lĩnh trở thành nhà ga lớn nhất tỉnh J. Những năm gần
đây, ngành công nghiệp Bình Lĩnh dần dần xuống dốc, dựa vào địa mạo Đan
Hà (1) biến hóa kỳ lạ ở xung quanh và khai thác văn hóa quê cũ của các danh nhân danh gia mà ngành du lịch bỗng nổi lên.
(1) Trung Quốc Đan Hà hay Địa mạo Đan Hà của Trung Quốc là tên gọi chung để chỉ một kiểu cảnh quan độc nhất vô nhị là địa mạo Đan Hà, được hình
thành từ sa thạch đỏ với đặc trưng là các vách núi thẳng đứng, do các
nội lực (như phay nghịch) và ngoại lực (như phong hóa và xói mòn) gây
ra. (Nguồn: Wikipedia.)
Quê nhà tuy tốt nhưng môi trường để phát triển quá nhỏ. Chúc Cẩn Niên một
lòng hướng ra bên ngoài, lên đại học bận rộn với bài vở và thực tập, số
lần trở về rất ít, nhưng mỗi lần về đều cảm thấy Bình Lĩnh thay đổi khá
lớn, đất trống hoang vắng trước đây đã xuất hiện nhà cao tầng, những góc xa lạ chưa bao giờ đến không biết từ khi nào lại xây dựng một khu vui
chơi khổng lồ.
Nhà cô ở ven đường sắt, vị trí rất cao, còn ở tầng sáu nên có thể nhìn Bình Lĩnh ban đêm đèn đuốc phồn hoa. Đêm 30 Tết, cô dựa vào cửa sổ nhìn bầu
trời đêm ở xa, thỉnh thoảng có pháo hoa nở rộ và đèn Khổng Minh từ từ
bay lên, bỗng nhiên có cảm giác năm tháng bình yên.
“Tiểu Niên.” Chu Phù Anh bưng một chén trà mơ cho cô, thân là mẹ, bà hiểu
nhất điều con gái thích, “Mấy ngày nay có sắp xếp gì không? Có rảnh
không con?”
“Mẹ à, con không đi xem mắt đâu.” Chúc Cẩn Niên vẫn chưa nói chuyện về đời
sống tình cảm gần đây, những thông tin từ chữ viết của cô mà Nhiếp Vũ
Tranh nhìn ra vô cùng chuẩn, quả thật cô có thói quen suy nghĩ kĩ, trước khi hoàn toàn nắm chắc, tuyệt đối sẽ không để lộ chút tin tức nào để
tránh phải giải thích nhiều, rất phức tạp.
“Mẹ quan tâm con có xem mắt hay không làm gì? Nếu 30 tuổi vẫn chưa có bạn
trai, bà mẹ già này giúp con xử lý chuyện đấy cũng chưa muộn.” Chu Phù
Anh trách mắng, “Con gái của một người chị em trong nhà máy mẹ năm nay
sẽ thi đại học, gần đây cứ đa nghi như Tào Tháo, hay cảm thấy bản thân
mang thai, lúc nào cũng rửa tay khiến gia đình bọn họ… Ôi! Lo lắng!
Không phải con hiểu việc tư vấn tâm lý thanh thiếu niên gì đó sao? Có
thể giúp nhà người ta không?”
“Mẹ đúng là cố gắng hết mức bóc lột sức lao động của con mà.” Chúc Cẩn Niên nói đùa, “Nghỉ hè hồi đại học con về đã giúp cháu trai và con gái của
bạn tốt của mẹ viết luận văn, hai năm trước còn giúp con của em họ bà
con xa của mẹ viết một bài phát biểu, mấy điều này thì thôi đi, giờ lại
giúp con gái của bạn mẹ tư vấn tâm lý miễn phí, hai mẹ con chúng ta đúng là một cặp Lôi Phong sống ở đất Bình Lĩnh này.”
“Con còn muốn đòi tiền à?” Chu Phù Anh cố ý nghiêm mặt, giả vờ muốn đánh cô.
“Con gái cô ấy có thể mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (2)…” Chúc Cẩn Niên sờ cằm, lại vỗ tay một cái, “Con phải nói với mọi người
trước, điều kiện tiền đề quan trọng nhất của tư vấn là tín nhiệm và giữ
bí mật, bất kể là mẹ hay người chị em của mẹ cũng không thể ép con nói
tâm sự trong lòng của cô bé kia ra, trừ phi chính cô ấy bằng lòng nói
cho mọi người biết. Còn có, đừng hi vọng dăm ba lần là giải quyết được
vấn đề, văn phòng của chúng con chỉ nghỉ đến mười lăm tháng giêng, điều
con có thể làm rất có thể chỉ là chẩn đoán tâm lý, sau đó phải khuyên
nhủ thế nào, khơi thông ra sao, nếu không hãy đưa cô ấy đến phòng khám
tâm lý đi ạ, hoặc đến văn phòng của bọn con cũng được, nói không chừng
còn có thể giảm giá.”
(2) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder -
OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải
thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây
là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có
tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức. (Nguồn: Wikipedia.)
“Ôi chao, giảm giá thì vẫn còn đắt lắm.” Chu Phù Anh nói thầm nhưng vẫn rất nhiệt tình, lập tức gọi điện chúc Tết người chị em của mình, thuận tiện hẹn thời gian, quyết định vào chiều mùng ba.
Chúc Cẩn Niên ngồi xếp bằng trên sofa, thấy Nhiếp Vũ Tranh tặng bao lì xì
666 tệ cho mình, trong lòng nhất thời kích động, gửi lại một bao lì xì
520 tệ cho anh. Thừa dịp lúc bố mẹ bận bịu thắp hương vái tổ tiên, cô
gọi điện thoại cho anh.
Nhiếp Vũ Tranh sờ soạng lá bài, liếc mắt một cái rồi đánh, “Sáu điều.”
“Ôi! Chỉ chờ con này của con thôi!” Phương Kiều không đánh thì thôi, đã đánh thì nghiện, kỹ năng chơi bài tốt cộng thêm vận may nên bà đã thắng ba
lần rồi.
Nhiếp Vũ Tranh không có hứng thú với mạt chược cho lắm, nhưng đã sớm nhìn ra
mẹ mình đang chờ con này, dứt khoát liên tục đánh mấy con để dỗ bà. Đúng lúc di động rung lên giúp anh thoát khỏi bàn cờ.
“Nhanh lên đấy!” Phương Kiều vẫy tay, dặn dò.
“Mọi người chơi đấu địa chủ (3) đi ạ.” Nhiếp Vũ Tranh bỏ lại một câu rồi đi lên tầng, rõ ràng muốn để bọn họ ba thiếu một.
(3) Đấu địa chủ: Một kiểu chơi bài tú lơ khơ khá phổ biến của Trung Quốc.
Trò chơi cần ít nhất 3 người chơi, dùng bộ bài 54 lá, một trong số đó
làm địa chủ, còn lại hai người sẽ hợp thành một phe. Hai bên chiến đấu
và bên nào hết bài trước sẽ thắng.
“Con dám!” Phương Kiều trừng mắt.
"Ngày mai còn phải lên máy bay nữa, chơi đủ thì nghỉ thôi.” Nhiếp Quan Hữu nâng tay lên đè lại, ông khuyên nhủ.
“Bây giờ mới có mấy giờ?” Bà liếc đồng hồ, cười một tiếng.
Nhiếp Vũ Thiến duỗi cái lưng mỏi, nịnh nọt lên tiếng: “Khó khăn lắm mới tụ
họp được một lần, mẹ muốn đánh đến mấy giờ ạ, con sẽ tiếp đến giờ đấy.”
“Vẫn là con gái tri kỷ! Không uổng công mẹ đánh cược tính mạng mà sinh con
ra.” Phương Kiều đứng lên, cầm lấy quả hạch, “Mọi người chia bài đi, để
mẹ đi gọi thằng con xấu xa xuống.” Nói xong bà chạy lên tầng
“Hả? Sao ạ? Mẹ sinh con vất vả lắm ạ?”
Sắc mặt Nhiếp Quan Hữu thay đổi nhưng ông lại nhanh chóng mỉm cười: “Đừng
nghe mẹ con nói bậy. Mẹ sinh con ra trước cửa nhà vệ sinh đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT