Đi vào trạm tàu điện ngầm, Chúc Cẩn Niên cảm thấy không chân thực, quay lại nhìn mấy lần nhưng không phát hiện ra nguyên nhân.
Trong radio không biết mở bài hát gì, tiếng trò chuyện và đi lại của đám
người xung quanh xen lẫn vào nhau, bị hòa tan thành âm thanh ong ong.
Thấy tàu điện ngầm sắp ngừng, cô bước theo những hành khách đằng trước, bỗng nhiên cảm giác một cơn gió mạnh ập đến từ phía sau, cô bị người bên
cạnh đẩy một cái, lảo đảo suýt nữa đứng không vững, trong tiếng hô hoán
của người xung quanh, một bóng dáng màu đen chạy khá xa, cô không rõ sự
thật nên vừa sợ hãi vừa nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Nhiếp Vũ Tranh
không biết đến từ lúc nào, nhìn cửa ra vào hồi lâu mới quay sang nhìn
cô, hình như lông mày đang nhíu lại.
Lúc này, Chúc Cẩn Niên thấy anh làm một động tác rất kỳ quái, giống như
phần lớn người khác theo thói quen phủi tay khi rửa tay xong. Nếu nhìn
kỹ thì trên chiếc áo khoác xám đậm của anh dính rất nhiều chất lỏng như
cháo lỏng, có điều hơi đặc.
Là... Axit sunfuric?! Nhưng nhìn không giống lắm.
Tàu điện ngầm đã vào trạm, có vài người vội vàng đi trước, một ít người bắt đầu thì thầm với nhau, bàn tán sôi nổi, còn có mấy thím trung niên vừa
chặc lưỡi vừa dùng ánh mập mờ và tò mò nhìn bọn họ.
Chúc Cẩn Niên còn chưa phản ứng lại, hai cô gái trẻ đã lấy một gói khăn tay
tiến lên đưa cho Nhiếp Vũ Tranh, nói một cách thông cảm: "Anh đẹp trai,
mau lau đi. Có muốn báo cảnh sát không?"
Từ trong tiếng bàn tán của người xung quanh, rốt cuộc thì Chúc Cẩn Niên
cũng nhận ra chất lỏng dính trên người anh là gì, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. Cô tiến lên một bước, rút mấy tờ khăn giấy ra, chịu đựng sự ghê tởm giúp anh lau sạch chất lỏng trên góc áo, ngước mắt nhìn anh, không kìm
được mà cười một cách không tim không phổi: "Sao anh lại tới đây?"
Anh không giải thích gì, chỉ nói: "E rằng tối nay Chương Tĩnh Minh vẫn đi
theo cô, bị giam vài ngày như vậy, hắn cần được giải tỏa."
Trước đó, Nhiếp Vũ Tranh đã xem hồ sơ điều tra Chương Tĩnh Minh của Thẩm Tử
Bình năm ấy, phát hiện ngay từ đầu Hòa Thi Nhụy không hề quan tâm đến
việc theo dõi và quấy rối của hắn, cho đến một hôm, Hòa Thi Nhụy bị hắn
làm chuyện giống hôm nay trong thang máy, về sau mỗi lần thấy hắn, cô ta đều thấy sợ hãi và ghê tởm, thỉnh thoảng không khống chế được cảm xúc.
Khi đó, Thẩm Tử Bình cho rằng, Chương Tĩnh Minh chưa thỏa mãn với bài
văn dâm đãng mà hắn viết cho Hòa Thi Nhụy trên blog riêng tư, bắt đầu
chuyển sự ảo tưởng với cô ta vào cuộc sống hiện thực, dần dần phát triển thành ham muốn chiếm hữu, rất có thể sẽ có hành vi cưỡng ép và giam cầm cô ta, vì vậy liên tục mở rộng điều tra về hắn, khiến cho hắn bất mãn
và cảnh giác, hơn nữa nhà hắn có bối cảnh nên đã cản trở các cuộc điều
tra sau đó.
Chúc Cẩn Niên vứt khăn tay, dùng sức vỗ tay: "Vỗ tay cho đồng chí Nhiếp Vũ
Tranh dám làm việc nghĩa, quên mình vì người khác, coi cái ác như kẻ
thù, dám đấu tranh với phần tử xấu xa của xã hội!”
"Không phải không muốn thấy phần tử xấu xa của xã hội mà là không muốn thấy cô bị phần tử xấu xa của xã hội quấy rối lần nữa." Nhiếp Vũ Tranh bỗng
nhiên nhìn cô, nói đến nỗi cô không kịp chuẩn bị, không kịp rời mắt, chỉ có thể trợn mắt nhìn thẳng vào anh.
Vài giây sau, Chúc Cẩn Niên cảm giác nhiệt độ gò má mình không ngừng tăng
cao, cô mím môi, rời mắt đi, đang định đề nghị giặt áo khoác giúp anh
thì chợt nghe anh nói thêm: "Cho nên cô phải có trách nhiệm rửa tay giúp tôi."
"Sao anh không tự rửa đi?" Chúc Cẩn Niên lập tức phản kích, trốn tránh rất xa.
"Tôi không muốn chạm vào thứ này nữa."
"Tôi cũng không muốn mà..." Vẻ mặt cô buồn rười rượi, đầu óc xoay chuyển, cô nói một cách gian xảo: "Chẳng lẽ anh đẩy tôi ra không phải vì không
muốn tôi bị dính vào trò đùa này ư? Bây giờ lại bảo tôi rửa tay giúp
anh, việc này không phải nhọc anh vất vả một phen, trở thành trăm sông
đổ về một biển sao?"
"Cô có định rửa không đây?" Anh không cho cô nhiều hơn một giây để từ chối, trực tiếp nắm tay cô và đi về phía phòng vệ sinh.
"Này!!" Chúc Cẩn Niên vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ bước đi theo anh: "Anh đứng lại đó cho tôi!"
Nhiếp Vũ Tranh chẳng những không ngừng mà còn nắm tay cô chặt hơn, đến bồn
rửa tay, hai người duỗi tay dưới vòi nước, dòng nước tự động cảm ứng ào
ào chảy xuống, trong nháy mắt sự lạnh buốt và ẩm ướt lan ra từ giữa lòng bàn tay của hai người.
Chúc Cẩn Niên chìa tay bóp hai giọt nước rửa tay, thấy một lúc lâu anh không có động tác gì thì không khỏi ngẩng đầu nhìn anh: "Ngây người làm gì,
mau bắt đầu rửa đi!"
Tay kia của anh đút trong túi áo khoác: "Một tay không tiện rửa."
"Anh là Dương Quá à?" Chúc Cẩn Niên chỉ vào túi áo anh, hỏi.
"Cô rửa giúp tôi đi." Anh kiên trì một cách rất tùy hứng.
Chúc Cẩn Niên bĩu môi, tức giận xoa nước rửa tay để tạo bọt rồi bôi lên tay
anh, chà mạnh vài cái, cách một lớp trơn trượt vẫn có thể sờ được khớp
xương ngón tay nhấp nhô và vết chai mỏng trên ngón tay Nhiếp Vũ Tranh.
Bọn họ dựa vào rất gần, vai cô còn đang chạm vào ngực anh, đáng giận hơn là anh tùy ý để cô chà mạnh mà tay kia nhất định không chịu lấy ra,
giống như trong đó có bảo bối quý giá gì đó. Vì vừa xấu hổ vừa giận dữ,
cô lên tiếng mà không suy nghĩ: "Ra vẻ quá nhỉ, làm như trước giờ anh
chưa từng đụng vào thứ này vậy..."
"Cô nói gì cơ?" Anh hỏi lại.
Chúc Cẩn Niên cười qua loa: "Hả, không có gì."
Bỗng nhiên anh nắm lấy cổ tay cô: "Cô trêu tôi."
"Đâu có?" Bởi vì trong tay hai người đầy bọt, cô giãy ra rất dễ dàng, dùng
nước rửa trôi, cho đến khi không còn cảm giác trơn trượt mới vẫy tay
nói: "Được rồi."
"Rửa lần nữa."
"Anh bị bệnh thích sạch sẽ à?"
"Tôi nên trả lời thế nào nhỉ?" Nhiếp Vũ Tranh nhìn cô, hỏi: "Nếu trả lời
không, có vẻ thói quen vệ sinh cá nhân của tôi khá kém, còn trả lời có,
cô lại không thích."
Chúc Cẩn Niên nhất thời không nhận ra sự mập mờ của nửa câu sau, ngược lại
khẽ hỏi: "Sao anh biết tôi không thích người thích sạch sẽ?"
"Lúc đó, khi miêu tả Lư Luật Minh, cô nhiều lần nhấn mạnh và kể lại hành vi
thích sạch sẽ của ông ta, nhưng giọng nói không hề đồng ý và thích thú,
rõ ràng là muốn cho ba người khác trên xe phản cảm với bệnh thích sạch
sẽ nghiêm trọng của ông ta, đứng chung một chiến tuyến với cô."
"Thế thì vì sao anh muốn rửa tay hai lần?" Mặc dù cô chưa từ bỏ ý định truy
hỏi nhưng vẫn bóp hai giọt nước rửa tay vào lòng bàn tay.
"Cô đoán xem."
"Hừ." Chúc Cẩn Niên bĩu môi, rửa qua loa lại cho anh: "Được chưa? Còn muốn rửa lần thứ ba không đấy?"
"Không cần, còn nhiều thời gian." Anh mỉm cười nói.
Chúc Cẩn Niên ngước mắt nhìn anh, quan sát sự quan tâm của Nhiếp Vũ Tranh
dành cho mình, lòng cô giống một quả bóng hồng nhạt, không ngừng phồng
lên.
"Tôi đã làm một bảng phân tích đơn giản về việc kiểm tra tâm lý của Hân Tuyết, nếu không vội về nhà thì cùng xem đi."
"Ừm... được." Chúc Cẩn Niên gật đầu rồi xoay người đi ra.
Trong lúc vô tình, quan hệ của bọn họ đã từ giương cung bạt kiếm lúc đầu phát triển thành mập mờ như bây giờ, thân là người trong cuộc, cô vừa say mê vừa chất chứa chút ảo tưởng và khao khát.
Lên xe rồi, cô không hỏi Nhiếp Vũ Tranh muốn đi đâu. Anh lái thẳng về phía trước, cô không yên lòng nhìn cảnh đêm.
Tới một con đường nhỏ, anh đỗ xe sang một bên nhưng không tắt máy, anh
xuống xe, đưa áo khoác của mình cho một cửa hàng giặt đồ, sau đó quay
lại rồi đi về trước một đoạn nữa mới dừng xe bên ngoài cửa hàng nhỏ
trông rất yên tĩnh. Chúc Cẩn Niên xuống xe, ngẩng đầu nhìn, biển hiệu
viết chữ "Noah", có vẻ là một quán cà phê.
Đẩy cửa vào, bà chủ ngồi trên xe lăn đang ôm một con mèo trắng lớn và vẽ
tranh, cô ấy nghe thấy tiếng thì nhìn sang, vừa thấy Nhiếp Vũ Tranh, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó khẽ mỉm cười: "Thầy Nhiếp? Khách quý, thật
sự là khách quý."
Chỉ thấy cô ấy có mái tóc dài mềm mại chẻ ngôi giữa, khuôn mặt cực kỳ xinh
đẹp, ngoài chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình còn khoác áo lông dày
kiểu phong cách dân tộc, trên đùi phủ một tấm thảm lông dê màu nâu nhạt. Trong lòng cô ấy là một con mèo Ragdoll (1) rất đẹp, nó không sợ người lạ, thông minh kêu hai tiếng rồi lại nằm sấp xuống chợp mắt.
(1) Ragdoll là tên một nòi mèo với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai
màu tương phản đặc trưng. Nó là giống mèo to lớn, với cơ bắp rắn chắc và bộ lông mềm mại và hơi dài. Chúng cũng được biết đến là giống mèo hiền
lành, dễ bảo và dễ thương.
Nhìn thấy Chúc Cẩn Niên vào sau một bước, cô ấy nhướng mày: "Không giới thiệu sao?"
"Chúc Cẩn Niên." Nhiếp Vũ Tranh tích chữ như vàng.
Như thể đã sớm biết tính tình của anh, cô gái không hỏi nhiều, vừa cười vừa gật đầu: "Tùy ý ngồi đi." Nói xong thì đẩy xe lăn ra sau quầy bar, hình như đang chuẩn bị đồ uống.
Nhiếp Vũ Tranh đi qua, một tay đút trong túi quần, tay khác đặt lên trên quầy bar: "Cần giúp không?"
"Quá khinh thường tôi rồi." Cô ấy xua tay, giống như đang đuổi anh, anh gật đầu rồi lập tức đi về phía Chúc Cẩn Niên.
Chúc Cẩn Niên nhìn xung quanh một vòng, trên vách tường treo rất nhiều
tranh, phong cách thanh lịch, sử dụng màu sắc hài hòa mang đến một loại
cảm giác dễ chịu cho thị giác của người khác. Cô đang định ngồi xuống
chiếc sofa thì nghe thấy Nhiếp Vũ Tranh nói: "Tần Hi Phi, chủ nhân của
phòng vẽ tranh kiêm quán cà phê này, cũng là người đầu tiên xin sự giúp
đỡ của Sa Mạc Cam Tuyền."
Chúc Cẩn Niên khá tò mò, có thể do muốn thử tìm hiểu quan hệ của Nhiếp Vũ
Tranh với Tần Hi Phi nên cô cố tình dẫn dắt anh nói tiếp: "Cô ấy rất
đẹp."
Nhiếp Vũ Tranh không tiếp lời, nhìn cô một cái rồi quay đầu ngắm bức tranh
treo trên bức tường phía bên phải: "Biết bức tranh thứ hai bên trái tên
là gì không?"
Cô bất đắc dĩ nhìn qua, chỉ thấy trên bức tranh kia vẽ đầy những bông hoa
nhỏ không tên, đủ loại màu sắc, ở nơi sâu nhất trong những đóa hoa phác
họa bóng lưng mờ nhạt của một cô gái.
"Ừm..."bóng lưng” chăng?"
"Tế bào trong người cô không có mấy cái còn sống vì nghệ thuật nhỉ?"
Cô bĩu môi, nhất thời đánh mất sự hứng thú với việc tìm hiểu tên của bức tranh: "Không đoán được."
Anh không mở miệng chế giễu cô nữa, chỉ khẽ cười một cái, đặt bảng phân
tích tâm lý lên chiếc bàn thấp giữa hai người: "Trở lại chuyện chính,
đây là kết quả kiểm tra tâm lý: Kiều Di Đồng dễ dàng bị người khác ám
thị (2) và khống chế, nhận thức hỗn loạn."
(2) Ám thị: một loại ảnh hưởng tâm lí, hướng khiển người khác hành động, suy nghĩ theo ý mình bằng các thuật tâm lý
Chúc Cẩn Niên chú ý đến bảng phân tích, đây là một bài trắc nghiệm dựa vào việc sửa đổi MMPI (3) mà có, cô lật vài tờ, sau khi xem qua một lần thì ngước mắt nhìn anh: "Tuy trong lần đối thoại hình ảnh đầu tiên, tôi cũng cảm thấy Kiều Di Đồng
rất dễ bị người khác ám thị, có khuynh hướng tâm thần, nhưng kết luận
này... Anh chỉ nói chuyện với cô ấy một lần thì sao rút ra được?"
(3) MMPI (Minnesota Multiphasic Per-sonality Inventory) là một loại kiểm
tra tính cách kiểu bút - giấy được sử dụng rộng rãi và rất giàu uy tín
có thể phân biệt chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cuồng loạn, hoang
tưởng. (đây là chú thích của tác giả)
"Có một số đến từ điểm chung của đề kiểm tra, ví dụ như "Tôi nghe thấy
người khác đang bàn tán một vài chuyện nào đó, sẽ không tự chủ sa vào
chuyện mang lại cảm xúc khó kiềm chế", cô ấy chọn "đúng". Một câu hỏi
khác là tôi đặc biệt xây dựng dựa vào nội dung tư vấn của cô ấy. Tuy
Kiều Di Đồng cho rằng mình là một người rất cố chấp nhưng điều này cũng
có thể là kết quả của việc cô ấy tự ám thị. Thí nghiệm cho thấy, cô ấy
thật sự không đủ kiên định. Dễ chịu ảnh hưởng từ người khác."
"Cho nên anh lợi dụng đề thi trắc nghiệm rồi tiến hành ám thị tâm lý với cô ấy à?"
Nhiếp Vũ Tranh không cần xem bảng cũng nhớ rõ được những nội dung kia: "Lần
trước gặp mặt, cô ấy nói trừ việc trí nhớ có vấn đề thì cơ thể không có
chỗ nào khó chịu. Ở câu hỏi thứ 10, tôi cố tình hỏi cô ấy: "Bạn có cảm
thấy dạ dày không ổn không?" Đúng như tôi nghĩ, đáp án của cô ấy là
"không". Nhưng cô nhìn câu 125 xem."
Chúc Cẩn Niên lật đến trang đó, chỉ thấy câu hỏi là "Bộ phận bạn dễ cảm thấy khó chịu nhất là gì?", bên dưới là mấy tùy chọn chia thành mắt, cổ
họng, dạ dày, phụ khoa, khớp xương. Mà Kiều Di Đồng lại chọn...
Dạ dày.
"Anh... Sao anh làm được vậy?" Chúc Cẩn Niên hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT